[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn

Chương 13: Đây Là Của Tôi (3)



Lưu Mai đứng bên cạnh Qúy Thục Hiền, nghe thấy những lời này của đại đội trưởng, cô kéo Qúy Thục Hiền ra phía sau một chút, ngẩng đầu nhìn về phía đại đội trưởng: “Đại đội trưởng, công việc bên kia đều là đàn ông làm, Thục Hiền vừa tới mấy ngày còn chưa quen với công việc đồng áng, để cô ấy đến chân núi đào đất dường như có chút không ổn lắm đâu?”

Chân núi đều là đá, đất rất cứng, đàn ông cao to tới nơi đó đào cũng rất mệt, huống chi là một nữ thanh niên trí thức như Qúy Thục Hiền.

“Thanh niên trí thức Lưu, mấy người đều là thanh niên trí thức đến giúp đỡ xây dựng nông thôn, lãnh đạo từng nói phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời, công việc đàn ông có thể làm được, chẳng lẽ nữ thanh niên trí thức mấy người không thể làm được?” Đại đội trưởng nghiêm mặt nhìn về phía Lưu Mai.

Qúy Thục Hiền nhẹ kéo tay Lưu Mai, ý bảo Lưu Mai tránh ra.

Đại đội trưởng bởi vì chuyện ngày hôm qua mà khó chịu với cô, đây chính là cố ý chỉnh cô, muốn lên mặt thị uy với cô. Làm cho trong lòng cô hiểu rõ anh ta mới là người lớn nhất ở nơi này, không nghe lời anh ta, anh ta có cách khiến cho cô đẹp mặt.

Suy nghĩ trong lòng đại đội trưởng, Qúy Thục Hiền có thể đoán được, cô rất khinh thường với loại hành vi này, cũng rất chướng mắt với cách làm của đại đội trưởng. Cô cũng sẽ không chịu khuất phục chỉ vì yêu cầu đại đội trưởng đổi công việc thoải mái hơn cho cô.

“Đại đội trưởng, tôi sẽ làm.”

Qúy Thục Hiền nói xong, buông tay Lưu Mai ra: “Chị Lưu, chị nhanh đi làm đi, em cũng đi đây.”

Lưu mai rời đi, Qúy Thục Hiền xoay người đi theo đám người Lý Vượng đi về phía chân núi. Đi về phía trước vài bước, Lý Nhìn về về phía Qúy Thục Hiền: “Thanh niên trí thức Qúy, cô không mang theo cuốc sao? Đào đất thì phải dùng cuốc.”

Nghe Lý Vượng nói, Qúy Thục Hiền nhìn lại cuốc trên tay anh ta, cô chưa từng phải cuốc đất trồng cây, thật đúng là không biết đào đất phải dùng cuốc.

“Tôi quên mang theo, các anh có thể nói cho tôi biết đường để đi qua bên chỗ chân núi đó không? Tôi sẽ quay lại tìm cuốc, rồi tới đó sau.”

“Được, lát nữa cô cứ đi theo con đường nhỏ này, đi đến cuối đường thì rẽ phải, lại rẽ trái chính là chân núi. Chúng tôi đi trước đây.” Lý Vượng cầm cuốc chỉ đường cho Qúy Thục Hiền, sau đó rời đi với mấy người đàn ông trong thôn.

Qúy Thục Hiền cũng xoay người bước nhanh về lại thôn, phải trở về thôn lấy cuốc. Qúy Thục Hiền chưa đi được vài bước đã gặp được Lý Tuyết đi từ khu ở của thanh niên trí thức ra.

“Thục Hiền, em không đi làm hay sao mà lại về thôn?”

“Chị Lý, em về khu ở của thanh niên trí thức lấy cuốc, muốn đào đất thì phải dùng cuốc.” Qúy Thục Hiền dừng lại trả lời.

“Vậy em đừng về nữa, ở chỗ chúng ta làm gì có cuốc, bình thường phải dùng cuốc thì đều do đại đội cung cấp. Em có muốn đến đại đội mượn cuốc không? Hoặc là vào thôn tìm dân làng mượn cuốc dùng cũng được.” Lý Tuyết nhìn Qúy Thục Hiền mà nói.

“Em vào thôn xem có thể mượn được hay không.” Đại đội thì thôi đi, bây giờ đại đội do đại đội trưởng làm chủ, bên đại đội trưởng đang muốn chỉnh cô, đi mượn thì chưa chắc có thể mượn được, còn phải đối mặt với đại đội trưởng, còn không bằng vào thôn mượn xem có thể mượn được không.

“Được, vậy em đi xem một chút đi, chị xuống làm việc trước đây.”

Lý Tuyết tiếp tục đi làm việc, Qúy Thục Hiền bước nhanh chân vào thôn, lúc đi đến chỗ căn nhà rách nát cuối thôn, cô nhìn căn nhà một cái lại tiếp tục đi về phía trước, đi được tầm một trăm mét, rốt cuộc cũng tìm thấy nhà ở trong thôn.

Nhà gạch đỏ, cực kỳ nổi bật trong thôn chỉ toàn nhà bùn này, vách tường cao một mét rưỡi, cửa sân đang mở, có một bé gái ngồi xổm ngay trước cửa cũng không biết đang chơi cái gì, Qúy Thục Hiền nhẹ nhàng đi qua: “Em gái ơi, xin chào, trong nhà em có người lớn không?”

Cô bé kia nghe giọng của Qúy Thục Hiền, đột nhiên kinh ngạc sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Qúy Thục Hiền, sau đó ném viên đá nhỏ trong tay, chạy vào trong nhà.