Người trong bếp nghe được lời này của Giang Sơ Nguyệt, đều không nhịn nổi bật cười, ngay cả Thẩm Như Quy vẫn luôn trầm ổn, cũng nghiêng đầu, nắm tay chặn khóe miệng, nhưng căn bản không ngăn được ý cười ở khóe mắt đuôi mày.
Giang Sơ Nguyệt quét đến nụ cười kiềm chế của Thẩm Như Quy cùng với Lý Vĩ Minh tương phản rõ ràng ở bên cạnh, chớp chớp mắt, có phải lời nói này của mình vẫn chưa đủ khí thế hay không?
Trong lúc cô còn đang cân nhắc phải làm sao để nói ra lời càng có khí thế hơn, thì Dương Bình đã tức giận đến mức toàn thân run lên, nói không ra lời, hai tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt vốn dĩ rất đẹp lúc này nhìn vào, trong mắt tựa như đang bốc cháy hừng hực.
Giang Sơ Nguyệt nhìn cô ta, "Cho nên thanh niên trí thức Dương à, nếu cô thật sự thấy tôi ngứa mắt, không muốn ăn cơm tôi nấu, sảng khoái chút, mau chóng đến nói cho trưởng thôn biết. Như vậy thì, cô tốt, tôi cũng tốt, còn có những thanh niên trí thức ăn cơm chung, bọn họ đã làm sai cái gì? Phải vì chút mâu thuẫn không đáng nhắc đến không thể giải thích được giữa hai chúng ta, mà chậm trễ giờ ăn cơm?"
Nói xong, cô còn nhìn nhóm thanh niên trí thức đang bưng bát phân vân nên ăn hay nên khuyên nhủ ở bên cạnh với vẻ đặc biệt hiền lành, "Các anh chị, thời tiết lạnh, mọi người mau ăn đi, nếu không lát nữa sẽ nguội lạnh cả đấy."
"Thời tiết này, buổi sáng ăn đồ lạnh sẽ dễ bị tiêu chảy đấy."
Ngay sau đó, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho Dương Bình, xoay người đi ra ngoài. Có lẽ là đã xả được cục tức trong lòng ra rồi, nên bước chân rời đi thoạt nhìn uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhóm thanh niên trí thức hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, tầm mắt như có như không rơi trên người Dương Bình, cuối cùng cũng cảm thấy gạt người ta sang một bên, không thích hợp lắm.
Lý Vĩ Minh ngược lại không hề kiêng dè, vừa xem kịch vừa uống xong một bát cháo, lúc này lại vội vàng đi qua múc thêm một bát nữa thì không nói, lấy cho mình chiếc bánh bao nhiều nhân vỏ mỏng, còn lấy cho Thẩm Như Quy một cái, ăn từng miếng lớn không biết thơm ngon đến nhường nào.
Những người khác vô thức nuốt nước bọt.
Vẫn là Giang Yến dẫn đầu ho nhẹ một tiếng, giả vờ như không có việc gì mở miệng: "Dương Bình, mau mau tới ăn cơm đi, tí nữa sẽ lạnh mất, ăn đồ lạnh đúng là sẽ bị tiêu chảy đấy."
Một câu cuối cùng này đã thực sự kích thích Dương Bình, nói ra từ trong miệng Giang Yến, cô ta không cảm nhận được chút quan tâm nào, chỉ cảm thấy Giang Yến và Giang Sơ Nguyệt một lòng, kích thích mình đấy.
Còn có ánh mắt đánh giá của những người khác, đừng tưởng cô ta không cảm nhận được. Hừ...... một đám tiện nhân nâng cao đạp thấp.
Một con nhóc nông thôn hoang dã như Giang Sơ Nguyệt, hôm nay cũng dám nói chuyện với mình như vậy, chắc chắn là sau lưng có người chống lưng cho nó.
Về phần người sau lưng là ai...... Dương Bình híp híp mắt, Thẩm Như Quy, nếu cậu đã làm mùng 1, thì đừng trách tôi làm 15.
Cô ta quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Giang Yến một cái, rời khỏi nhà bếp.
Giang Yến trái lại không sao cả, cô ấy cười cười, "Ăn đi, mau mau ăn hết đi, sắp lạnh cả rồi."
-
Văn phòng của trưởng thôn có một bộ điện thoại bàn, là mới được lắp đặt vào đầu năm nay, để thuận tiện truyền đạt công việc.
Bộ điện thoại bàn này không chỉ tiện cho trưởng thôn liên lạc với trên trấn, mà cũng tiện cho nhóm thanh niên trí thức liên lạc với gia đình.
Dương Bình run tay bấm số gọi điện về nhà, sau mấy hồi chuông, đầu bên kia của ống nghe truyền đến một giọng nữ dịu dàng.
"Là mẹ sao? Ba con có nhà không ạ?" Dương Bình sốt ruột nói.
"Là Bình Bình à, ba con mới ra ngoài." Mẹ Dương ấm giọng nói, "Vừa sáng sớm, con tìm ba con có việc gì? Là vì trở về thành phố sao?"
"Không phải, ba con là đến văn phòng rồi ạ?" Dương Bình hỏi.
"Ừ, hôm nay chính là ngày đi làm mà." Mẹ Dương nói.
Dương Bình dừng lại một chút, "Vậy mẹ à, chờ đến trưa ba con tan làm, mẹ nhớ bảo ba gọi điện cho con nhé, con tìm ba có việc gấp."
Nói xong, không đợi mẹ Dương trong điện thoại tiếp tục hỏi, cô ta đã cúp máy.
Sau khi cúp máy cô ta cũng không rời đi ngay lập tức, mà nhìn chằm chằm điện thoại bàn hồi lâu, lâu đến mức cô ta thậm chí không nhớ nổi, mình lúc đó sao lại nhìn trúng tên đàn ông không có mắt như Thẩm Như Quy.
Mình thật đúng là mắt mù.
Một người đàn ông thế mà phải lòng con nhóc nông thôn hoang dã, có thể có bao nhiêu tiền đồ chứ?
-
Từ trại thanh niên trí thức về nhà, Chó Con đã dậy rồi, đang nằm ngây ngốc trên giường.
Cô đi vào phòng dỗ dành Chó Con, bảo thằng bé tự mặc quần áo, còn mình thì vào bếp nhóm lửa nấu bữa sáng.
Cũng may hiện tại thời tiết lạnh rồi, hấp nhiều màn thầu bánh bao linh tinh gì đó, vẫn có thể để được hai ngày, lúc muốn ăn trực tiếp hâm trong nồi một chút là được rồi.
Vì để dỗ Chó Con ăn nhiều cơm nói nhiều lời, Giang Sơ Nguyệt lại nặn màn thầu thành nhiều hình dạng khác nhau cho thằng bé.
Hôm nay là hình con thỏ, ngày mai chính là chó con, ngày kia lại nặn một con gấu trúc không đâu vào đâu.
Bữa sáng của hai người cực đơn giản, hơn nữa hiện tại với sự rèn luyện có ý thức của Giang Sơ Nguyệt, Chó Con đã từ có thể mặc quần áo, chuyển sang có thể tự ăn cơm.
Tuy nói cầm đũa vẫn chưa đủ vững chắc, nhưng chậm một chút, cẩn thận một chút, thì cũng sẽ có thể không làm vương vãi đầy bàn.
Ăn sáng xong, Giang Sơ Nguyệt cuối cùng mới chuẩn bị xong tâm lý, mở đồ đạc mà Thẩm Như Quy xách sang tối qua ra.
Ban đầu, cô cho rằng đồ hiếm lạ nhất bên trong có lẽ chỉ là bột Phú Cường(*), ai ngờ, bên trong thế nhưng còn có một bình dầu mè nhỏ thì không nói, vậy mà còn có một bình sữa mạch nha lớn.
(*)富强粉 - bột Phú Cường: chỉ một loại bột mì tương đối mịn, có hàm lượng gluten cao, trắng tương tự tinh bột.
Bỗng chốc, Giang Sơ Nguyệt ngồi phệt xuống đất, hai chân bắt chéo, khuỷu tay để lên đầu gối chống cằm, hai mắt nhìn chằm chằm đồ đạc trong túi da rắn.
Không chỉ có bột Phú Cường mà cô tưởng, còn có những thứ khác mà cô không dám nghĩ.
Cô cầm mấy con thỏ đã có thể đổi được nhiều tiền như vậy???
Lúc này Giang Sơ Nguyệt không khỏi bắt đầu suy nghĩ, trong 13 tệ 2 hào 8 mà Thẩm Như Quy đưa cho cô tối qua sẽ không phải cũng bao gồm cả trợ cấp của mình đó chứ???
Nếu như thật sự là như vậy, sự việc này dường như có chút phiền phức rồi.
"Rầm rầm rầm......"
Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa mạnh mẽ, hết tiếng này đến tiếng khác, có vẻ rất gấp.
Giang Sơ Nguyệt vô thức dùng dây thừng buộc túi lại, sau đó nhét vào gầm giường, rồi mới đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Cô vừa đi vừa nghĩ, giờ này có thể là ai?
Thẩm Như Quy?
Nhưng mà anh gõ cửa trước giờ đều rất nhẹ nhàng.
Lý Vĩ Minh?
Con hàng kia tuy rằng trông thì nóng nảy, nhưng trong hành vi cử chỉ vẫn rất có giáo dưỡng.
Chẳng lẽ, là Dương Bình?
Cô ta cuối cùng cũng tức đến mức không chịu nổi, hiện tại đánh tới tận cửa rồi?
Mang theo các loại phỏng đoán, cô mở cửa ra.
Chỉ là, nhìn người ngoài cửa, phản ứng đầu tiên của cô là đóng cửa lại.
Nhưng mà, cô vừa đóng cửa "rầm" một cái, người ngoài cửa dường như bị chọc tức không nhẹ, lần này không chỉ dùng tay đập cửa, mà còn dùng cả chân để đá.
Giang Sơ Nguyệt liếc nhìn khung cửa mơ hồ có chút lung lay, vết nứt như ẩn như hiện trên vách tường xây bằng gạch nung, cô thở dài trong lòng, là phúc không phải họa, là họa không tránh được.
Một lát sau, kéo cửa ra, nghiêng người sang một bên, đang muốn hỏi một câu "Các người đến đây làm gì?" Nhưng mà, lời còn chưa nói ra, người bên ngoài dường như không ngờ Giang Sơ Nguyệt sẽ mở cửa, chân đá cửa một chốc chưa kịp rút lại, cả người vọt vào trong, chân không vững, mặt ngã nhào xuống đất.
Thanh âm còn không nhỏ.
Giang Sơ Nguyệt nhìn thôi cũng đau, mặt còn nhăn theo một cái.
"Giang Tiểu Hoa, chị có còn là người không hả?" Giang Tú Tú lạnh giọng la to.
Giang Sơ Nguyệt vẫn cảm thấy tủi thân đây này, tự mày tìm tới cửa, tao tốt bụng mở cửa cho mày, tự mày ngã, sao còn trách tao chứ?
Trong lòng nghĩ là nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng rốt cuộc không nói ra như vậy, quay sang cùng với Giang Tú Tú, đến đỡ Lưu Phương bị ngã xuống đất đang không ngừng kêu gào.
Trông có vẻ Lưu Phương bị ngã không nhẹ, sau khi Giang Tú Tú và Giang Sơ Nguyệt cùng nhau đỡ Lưu Phương ngồi lên ghế ở trong gian nhà chính, Giang Sơ Nguyệt vội buông lỏng tay đang đỡ Lưu Phương ra, dắt Chó Con đứng sang một bên, cách hai người kia khoảng hai ba bước.
Hành động này, một lần nữa khiến Lưu Phương cực kỳ tức giận, giơ tay lên, run rẩy chỉ vào Giang Sơ Nguyệt, muốn mắng cô, nhưng đau đớn trên người làm cho bà ta căn bản không nói nên lời.
Giang Tú Tú: "Chị, trước khi chị mở cửa sao không nói một tiếng chứ? Chị nhìn chuyện tốt chị làm đi, bà nội lớn tuổi rồi, nếu thật sự ngã xuống xảy ra chuyện gì, xem chị làm thế nào?"
Giang Sơ Nguyệt nghe xong lời này bị chọc tức đến mức bật cười, "Tôi mở cửa không kêu trước một tiếng, vậy mấy người trước khi gõ cửa sao không kêu trước một tiếng?"
"Chị!" Giang Tú Tú nghẹn họng, lại nói, "Vậy chị mở cửa rồi sao còn đóng lại chứ? Nếu như chị không đóng, chẳng phải không có việc gì rồi sao?"
"Ha...... Nhìn thấy hai người tới cửa, tôi bị dọa sợ, liền đóng cửa lại theo phản xạ có điều kiện." Giang Sơ Nguyệt nói một cách đúng lý hợp tình.
Giang Tú Tú: "......"
Cô ta lại lần nữa hít một hơi thật sâu.
Giang Sơ Nguyệt nhìn dáng vẻ cố gắng kìm nén cơn tức của Giang Tú Tú, híp híp mắt, trong lòng suy xét một vòng, ngược lại đã đoán được mấy phần nguyên nhân hai người này tìm tới cửa, có điều, cô không mở miệng hỏi.
Chọc tức Giang Tú Tú xong, cô liền cùng Chó Con đứng dựa vào tường, cố gắng coi mình thành người vô hình.
Cô ngược lại không phải sợ Giang Tú Tú hoặc là Lưu Phương.
Nhưng Lưu Phương là trưởng bối, dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể đánh không thể mắng.
Dù Lưu Phương đã làm nhiều chuyện xấu với cô và Chó Con chăng nữa, nhưng nói cho cùng, bà ta vẫn kể lể rằng đã nuôi cô và Chó Con lớn như vậy.
Còn một điều nữa, bà ta dù sao cũng là trưởng bối, trong thời đại bạn yếu bạn có lý, người khác sẽ không suy nghĩ bạn đã chịu bao nhiêu ủy khuất, người khác sẽ chỉ nói "Bà nội cô dù sao cũng là trưởng bối, sao cô có thể mắng chứ" "Bà nội cô lớn tuổi rồi, dù thù hận có lớn thế nào chăng nữa cũng nên xóa bỏ".
Chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác, đừng khuyên người khác lương thiện.
Nhưng luôn có quá nhiều người, đứng ở điểm cao của đạo đức, nói lời khuyên nhủ mà tự cho rằng hào phóng về chuyện chẳng liên quan đến mình.
"Chị......"
Giang Sơ Nguyệt đang thất thần, Giang Tú Tú đột hiên lắp bắp gọi một tiếng chị, sau đó bật khóc.
Giang Sơ Nguyệt thực sự bị dọa không nhẹ, dắt Chó Con lùi lại phía sau thêm hai bước.
Tiếng khóc của Giang Tú Tú rõ ràng đã dừng lại, trong ánh mắt nhìn về phía Giang Sơ Nguyệt cũng thêm mấy phần u oán.
Hoang Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy da gà nổi lên rơi đầy đất.
Không phải chứ Giang Tú Tú, ánh mắt này của cô có phải là dùng sai chỗ rồi không? Tôi là chị cô, chứ không phải người đàn ông thích cô?
Giang Tú Tú còn chưa làm sao, ngược lại khiến cho Lưu Phương đau lòng không thôi. Thậm chí không màng đến đau đớn trên người, đứng dậy ôm Giang Tú Tú vào lòng, vừa dịu dàng vuốt lưng cho cô ta, vừa bất mãn trừng mắt nhìn Giang Sơ Nguyệt.
"Nếu không phải cả nhà chúng mày lòng dạ đen tối cứ nhất quyết muốn ầm ĩ tách nhà, chú thím mày cũng không cần phải đi đào đê đập, không lên đê, thì sẽ không bị ngã."
"Cả nhà chúng mày quả nhiên đều là lũ sao chổi, làm hại chân Kiến Võ của tao bị ngã gãy rồi." Lưu Phương chửi rủa.
Giang Sơ Nguyệt nghe vậy, bĩu bĩu môi, con trai của bà tự ham ăn biếng làm gian dối thủ đoạn, rõ ràng là tự mình muốn chạy trốn trở về nên bị ngã, sao lại biến thành là cả nhà bọn cháu trù?
Với lại, coi như cả nhà bọn cháu đều là sao chổi, nhà cháu không phải cũng đã tách nhà rồi sao? Dù có là sao chổi, cũng không trù đến nhà mấy người chứ hả?
Chẳng lẽ sao chổi trên đỉnh đầu bọn cháu đều biết ai không phải người tốt, tự mình tìm tới cửa ư?