Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 29: 29




Lưu Dĩnh hôm nay tới trễ nhất nhưng lại vui rạo rực ra mặt, hẳn là đã đăng ký kết hôn ở chỗ trưởng thôn.

Lúc nàng đi ngang qua Bạch Kiều Kiều, trên mặt không có chút ấm ức nào của ngày hôm qua mà ngược lại còn dương dương đắc ý, còn cố ý đụng Bạch Kiều Kiều một chút.

Bạch Kiều Kiều lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí sống động đến như vậy.

Chỉ là khắp thôn Thập Lý, có mỗi mình Lưu Dĩnh vui vẻ vì hôn sự này.

“Đúng là không biết xấu hổ, chưa kết hôn đã để cho nam nhân chui vào đũng quần.

Ngày thường lúc nào cũng giả bộ làm như mình là người đứng đắn lắm.


“Người ta đến từ thành phố, đã quen lối sống ăn chơi rồi.


“Xuỳ, lúc chúng ta còn trẻ mà xảy ra chuyện giống như nàng ta thì đã sớm nhảy luôn xuống biển cho đỡ mất mặt rồi, làm gì còn mặt mũi náo loạn khắp cả thôn.



Trong tổ có hai bà lão, một người họ Lý một người họ Lưu, hai người từ lúc bắt đầu làm công điểm đã ngồi cạnh nhau, tiếng nói thì thầm không hề nhỏ, Lưu Dĩnh bị chỉ trích đến mức hai tai đều đỏ lên, đầu vùi vào đám đậu nành, không còn chút kiêu ngạo nào giống như vừa rồi.

Bạch Kiều Kiều ở trong tổ, thay thế vị trí của Đinh Thế Phương.

Lúc trước khi Đinh Thế Phương vẫn còn là Bạch Thế Phương, các anh chị trong nhà thương nàng nên cho nàng đến tổ người già yếu để làm công việc nhẹ nhàng thoải mái một chút.

Trước kia Đinh Thế Phương làm việc nhanh nhất tổ, hiện tại đổi thành Bạch Kiều Kiều lại kéo thành tích của mọi người đi xuống, năng lực lao động của Bạch Kiều Kiều và Đinh Thế Phương khác nhau một trời một vực, Trần Hồng có thể nói là hận Bạch Kiều Kiều muốn chết.

Trong lòng Bạch Kiều Kiều muốn làm thật tốt, nhưng khi thật sự động tay vào làm việc thì đó lại là chuyện khác.

Cây đậu nành mọc thành từng bụi, phải ngồi xổm xuống để cuốc.

Nàng lại đang trong kỳ sinh lý, không bao lâu sau đã đau lưng mỏi eo nhưng nàng vẫn cắn răng chống đỡ.

Đến khi không chịu nổi nàng mới đứng thẳng người lên đấm đấm mấy cái vào vùng thắt lưng.


“Bạch Kiều Kiều, ngươi đừng có lười biếng!”
Trần Hồng vẫn luôn chú ý tới Bạch Kiều Kiều, vừa thấy Bạch Kiều Kiều thẳng lưng lên lập tức quát lớn.

Bạch Kiều Kiều quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Mỹ Quyên và Lưu Dĩnh ở phía sau mình, có ý ám chỉ: "Tổ trưởng, ta đã làm không ít.


Hoàng Mỹ Quyên vừa ở cữ xong, ai cũng không tiện nói gì.

Nhưng Bạch Kiều Kiều nhìn chằm chằm Lưu Dĩnh, Lưu Dĩnh vốn cũng muốn thẳng lưng nghỉ ngơi một chút, nhưng nàng cảm giác được Trần Hồng đang nhìn mình cho nên vẫn giữ tư thế ngồi xổm làm cỏ.

Trần Hồng nói chuyện luôn khó nghe, không ai muốn bị nàng ta mắng.

Trần Hồng chướng mắt Bạch Kiều Kiều, cũng chướng mắt Lưu Dĩnh, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua, Trần Hồng nhìn Lưu Dĩnh một cái cũng ngại bẩn mắt mình, lập tức quát:
“Lưu Dĩnh, hôm nay ngươi làm sao vậy? Đến Bạch Kiều Kiều mà ngươi cũng làm không lại? Hôm nay nếu ngươi làm chậm hơn Bạch Kiều Kiều thì ta khấu trừ công điểm của ngươi!"
“Dựa vào cái gì mà trừ điểm của ta?!” Lưu Dĩnh thừa dịp phản bác để đứng thẳng lưng, tranh thủ nghỉ ngơi một hồi.

“Dựa vào việc ngươi lao động không tích cực!”
Bạch Kiều Kiều đã trở thành thước đo, nếu làm không nhiều bằng Bạch Kiều Kiều thì nhất định là ngươi lười biếng.

Lưu Dĩnh không dám đắc tội Trần Hồng, nàng hung tợn nhìn về phía Bạch Kiều Kiều:
"Ta nói cho ngươi biết nhé Bạch Kiều Kiều, ngươi đừng có ghen tị với ta, mệnh của ngươi chỉ đến thế thôi, lo mà làm việc cho tốt đi.

Gả cho nông dân chân đất thì cả đời này chỉ có thể đào đất mà ăn!”