Nhân viên phỏng vấn: "Cho chúng tôi xem thông tin của công ty!"
Ôn Chỉ Văn cung cấp.
Nhân viên phỏng vấn: "Cho chúng tôi xem một số tài sản của hai vị!"...
Quá nhiều câu hỏi, Ôn Chỉ Văn cảm thấy hơi phiền.
Cô dứt khoát đẩy hết tài liệu qua: "Tất cả tài liệu đều có ở đây cả, anh có thể tự mình xem, nếu là những vấn đề khác nữa, anh có hỏi tôi tôi cũng không rõ lắm đâu. Nếu có thể, quá trình xin visa có thể dừng ở đây không? Ôi, tôi thật sự không ngờ lại phiền toái như vậy. Hay là anh cứ từ chối thẳng tôi đi!"
Ôn Chỉ Văn đang nói là sự thật, mấy tài liệu này đều là Vu Hoài Ngạn đã chuẩn bị cho. Nếu anh không chuẩn bị, hỏi cô cô làm sao biết được?
Dù có bị từ chối cũng không sao cả.
Sau này nếu cô muốn đi nước Mỹ thì lại chuẩn bị kỹ càng hơn là được.
Ôn Chỉ Văn suy nghĩ như vậy. Biểu cảm trên mặt nhân viên phỏng vấn chính là một lời khó nói hết.
Anh ta nhanh chóng mở tài liệu ra, sau đó sắp xếp gọn gàng tài liệu trên bàn lại, sau cùng anh ta ngước mặt lên nhìn Ôn Chỉ Văn mỉm cười nói: "Chúc mừng cô Ôn, cô đã đậu visa. Chúc cô đến nước My chơi vui vẻ!"
Ôn Chỉ Văn ngạc nhiên: "A?"
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã thu lại nét mặt bất ngờ vừa rồi, lại tỏ ra cao quý, đẹp lạnh lùng, khẽ gật đầu với đối phương.
Cầm đồ của mình lên, bước đi trong những ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người đang gian nan xin visa.
Sau khi ra ngài, Ôn Chỉ Văn quét mắt nhìn khắp người mình, cô nghĩ có thể nhân viên phỏng vấn vừa rồi đã bị cả người đầy khí chất bùng nổ của cô thuyết phục.
Còn về câu chúc "đến nước Mỹ chơi vui vẻ" kia của nhân viên phỏng vấn, Ôn Chỉ Văn cũng xem như chuyện không đáng kể.
Dù sao trong thời gian sắp tới cô cũng không đi Mỹ.
Thế nhưng không ngờ, cô thật sự không ngờ.
Hiện tại cô đã ngồi lên máy bay bay đến Francisco của Mỹ rồi.
*
Chuyến đi đến nước Mỹ lân này, Bành Giai cũng phải đồng hành.
Lúc Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn đến sân bay, Bành Giai đã có mặt ở sân bay chờ đợi từ trước.
Vừa nhìn thấy hai người họ, Bành Giai lập tức đứng lên, lên tiếng chào: "Vu tổng."
Sau khi chào xong, ánh mắt của Bành Giai không nhịn được lại nhìn về phía Ôn Chỉ Văn đang đứng bên cạnh Vu Hoài Ngạn, biểu cảm trên mặt anh ta rất phức tạp.
Anh ta biết từ sau khi kết hôn, Vu tổng đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia nếu kết thúc chuyến công tác trước thời hạn sẽ chạy về nhà gặp bà xã ngay, thế nhưng bây giờ lại càng lợi hại hơn nữa, đi công tác cũng không quên dẫn theo bà xã.
Nhưng vì Bành Giai nhìn chằm chằm vào Ôn Chỉ Văn hơi lâu nên Vu Hoài Ngạn nhịn không được phải ho khan một tiếng.
Anh biết rõ tính cách của Bành Giai, anh có thể hiểu được lúc này Bành Giai đang suy nghĩ gì? Vu Hoài Ngạn cũng rất rõ ràng, lân này đúng là anh không phân rõ công tư rồi.
Nhưng anh không hối hận.
Bành Giai nghe thấy tiếng ho khan của Vu Hoài Ngạn nên lập tức lấy lại tinh thần.
Trên gương mặt đen kịt của cậu ta lập tức xuất hiện một màu đỏ không được rõ ràng lắm, cậu ta cũng lên tiếng chào Ôn Chỉ Văn: "Chào chị dâu!"
Ôn Chỉ Văn cười híp mắt trả lời: "Chào cậu!"
Chẳng biết vì sao, vừa rồi cô có cảm giác ánh mắt Bành Giai nhìn cô giống như nhìn một hồ ly tinh mê hoặc hoàng đế.
Chắc chắn chính là ảo giác.
Bành Giai lúng túng lên tiếng.
Ôn Chỉ Văn chú ý đến quầng thâm dưới mắt của cậu ta, nói: "Nghe nói tối qua cậu đã mua vé máy bay giúp tôi? Thật sự cảm ơn cậu."
Nói xong lại ôm cánh tay Vu Hoài Ngạn nói: "Ông xã, lần này anh phải trả thêm lương cho trợ lý Bành nhé!"