Trên mặt Bạch Xảo Xảo không thấy xấu hổ, ngượng ngùng mà thè lưỡi: "Ở quê của em đều gọi như vậy nên quen miệng. Thật xin lỗi, Vu tiên sinh."
Thấy Vu Hoài Ngạn đã dời đi tâm mắt, dường như lúc này Bạch Xảo Xảo mới phát hiện Ôn Chỉ Văn, chào hỏi: "Chào Vu thái thái!"
Nụ cười của Ôn Chỉ Văn không thay đổi, lên tiếng đáp lại.
Bạch Xảo Xảo tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Ôn Chỉ Văn một cái, tò mò cô thật sự đơn thuần hay là tâm cơ quá sâu.
Đúng thật là Bạch Xảo Xảo từng nghe Vu Cẩn nhắc tới anh trai, nhưng cô ta không ngờ anh trai của Vu Cẩn lại soái như thế này.
Cô ta cũng coi như là gặp qua không ít đàn ông ưa nhìn, nhưng hồi ức lại thì thật đúng là không ai có thể so sánh được với Vu Hoài Ngạn.
Chỉ tiếc đột nhiên liền kết hôn.
Nhưng mà, cũng không phải không thể nào...
Vu Cẩn không biết suy nghĩ cái gì, phản ứng chậm nửa nhịp, nói: "Xảo Xảo, đây không phải là lỗi của cô, anh hai của tôi vốn dĩ đã không thích thân cận với mọi người rồi".
Bạch Xảo Xảo mỉm cười: "Vậy sao".
Ôn Chỉ Văn rất có hứng thú mà nhìn đôi bạn tốt Vu Cẩn và Bạch Xảo Xảo này, cảm thấy này hai người này có chút thú vị.
*
Bởi vì không xác định lúc nào Vu Cẩn tới nên Vu Hoài Ngạn cũng không đặt phòng khách sạn trước cho em gái.
Nhưng mà hiện tại cũng không chậm, khách sạn còn có rất nhiều phòng trống có thể lựa chọn.
Vu Cẩn và Bạch Xảo Xảo chọn một căn phòng ở khá gần với căn phòng của hai vợ chồng Ôn Chỉ Văn.
Làm xong thủ tục vào ở, đợi sau khi Vu Cẩn và Bạch Xảo Xảo đi tới phòng đặt hành lý xong thì mấy người bọn họ liền ăn bữa tối ở nhà ăn của khách sạn.
Hoàn cảnh nhà ăn của khách sạn không tồi, lúc ăn cơm bọn họ cũng hàn huyền vài câu, không khí coi như hòa hợp.
Đột nhiên, sắc mặt Bành Khải thay đổi, động tác ăn cơm hơi dừng lại. Lại qua vài giây, gương mặt ngăm đen của hắn lộ ra vài phần rối rắm, cuối cùng vẫn cổ quái mà mở miệng nói: "Bạch tiểu thư, cô cứ đá tôi làm gì?"
Sắc mặt Bạch Xảo Xảo thay đổi.
Cô ta há miệng thở dốc, sắc mặt vừa trắng vừa xanh: "A, xin lỗi, chân tôi có chút không thoải mái nên mới giật giật, đá tới anh à? Thật sự rất xin lỗi..."
"Tôi còn tưởng cô đang làm gì chứ! Không sao, cô chú ý một chút là được rồi." Bành Khải thở dài nhẹ nhõm một hơi, thoải mái nói.
Bạch Xảo Xảo hít sâu một hơi: "Tốt."
Vu Cẩn ngồi bên cạnh quan tâm nói: "Chân cậu không thoải mái sao? Không có vấn đề gì chứ?" Bạch Xảo Xảo mỉm cười lắc đầu nói: "Không sao".
Cô ta không hề bị đau chân.
Chẳng qua là đá sai người mà thôi.
Còn việc cô ta muốn đá ai?
Bạch Xảo Xảo nhịn không được nhìn về phía Vu Hoài Ngạn.
Đáng tiếc là Vu Hoài Ngạn cũng không đặt chuyện vừa rồi ở trong lòng, không hề quay mặt sang đây nhìn một cái nào. Bạch Xảo Xảo đang chuẩn bị thu hồi tâm mắt, lại vừa vặn chạm vào ánh mắt cười như không cười của Ôn Chỉ Văn ở bên cạnh.
Tầm mắt của hai người va chạm trên không trung, Bạch Xảo Xảo làm bộ ngượng ngùng mà cúi đầu.
Nhưng bỗng nhiên trong lòng Bạch Xảo Xảo lại ý thức được: Người phụ nữ này không dễ chọc.
Ôn Chỉ Văn cũng hơi ngây ngẩn.
Vu Hoài Ngạn ngồi bên cạnh gõ hai cái vào mặt bàn trước mặt.
Ôn Chỉ Văn mờ mịt mà nhìn qua.
"Ngẩn người làm gì, ăn cơm đi" Anh nói.
Thật không biết cô suy nghĩ cái gì, ăn một bữa cơm cũng có thể thất thần, ăn mãi cũng không thấy thức ăn ít đi.
Ôn Chỉ Văn đáp lại: "a"
Kế tiếp tất cả đều gió êm sóng lặng, một bữa cơm thuận lợi mà kết thúc.
Sau khi trở về phòng, Vu Hoài Ngạn đi vào phòng tắm tắm rửa trước.
Ôn Chỉ Văn nghe thấy phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, bắt đầu tự hỏi một vấn đề.
Trải qua vô số lễ rửa tội của phim truyền hình và tiểu thuyết ở đời sau thì những thủ đoạn kia của Bạch Xảo Xảo ở trong mắt cô căn bản là không đủ xem.
Mục đích của Bạch Xảo Xảo rất rõ ràng.
Nhưng cô phải làm thế nào? Phòng bị Vu Hoài Ngạn không bị cô ta cướp đi?