Lục Vân không hề đáp lại nhưng vẻ mặt lại lộ ra nụ cười, ánh mắt lấp lánh vẻ hoài niệm. Bách Linh, Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết đến bên Lục Vân, thấy chàng đứng yên lặng lẽ, trong lòng biết đã đến nơi tìm, không khỏi đưa mắt đánh giá vài lần.
Ban đầu, những phòng ốc sắp xếp hoàn toàn không khiến ba cô để ý, dù sao nó cũng rất tầm thường. Nhưng giây lát sau, Trương Ngạo Tuyết phát hiện chỗ khác thường, hô nhẹ một tiếng:
- Nơi này quái dị, bốn bề không ngờ có trận pháp bảo hộ.
Bách Linh và Thương Nguyệt nghe vậy, quan sát cẩn thận, quả nhiên thấy sáu cột trụ đá lập thành một hình sáu cạnh, mỗi cột đá bên trong đều có linh khí mạnh mẽ tụ hoài không tan.
Hơi kinh ngạc, Thương Nguyệt nói:
- Trận này uy lực không kém, xem ra người bố trí trận tu vi không bình thường.
Bách Linh cau mày nói:
- Linh khí trong sáu cột đá này có phần kỳ quái, có cảm giác quen biết.
Trương Ngạo Tuyết cũng cất lời:
- Muội cũng cảm thấy vậy nhưng nhất thời không nói rõ được. Lục Vân, huynh dừng lại ở đây có phải bởi vì phát hiện này không?
Lục Vân không đáp, vẻ mặt kỳ quái khiến ba cô đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào chàng.
Phát hiện được tâm tình của ba cô, Lục Vân cười cười nhỏ nhẹ nói:
- Huynh nói dẫn các muội đi tìm món ngon, vì sao các muội đều quên hết rồi?
Bách Linh kinh ngạc đáp:
- Huynh đi đến đây vì tìm món ăn? Không phải vì trận pháp này?
Lục Vân bật cười cao thâm khó lường:
- Sao rồi, tưởng huynh đang nói đùa sao?
Bách Linh đáp:
- Không phải, nhưng bọn muội không hiểu rõ được, huynh dẫn chúng ta đến nơi này thật ra muốn tỏ rõ điều gì đây?
Nhìn ba cô, Lục Vân bật cười thần bí, sau đó đưa tay vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, nhỏ nhẹ dặn dò:
- Hải Nữ, con đi vào trong nhà đi, nhớ phải có lễ phép, nói là Lục Vân đã trở về, đến lúc đó cam đoan sẽ có đồ ăn ngon.
Hải Nữ không chút nghi ngờ, cười duyên nói:
- Phải vậy không? Thế thì tốt, con đi vào trong đó đây.
Nói rồi liền chạy thẳng vào trong nhà.
Mắt thấy Hải Nữ rời đi, khuôn mặt Lục Vân thôi cười, nhỏ nhẹ nói:
- Các muội không phải cảm thấy linh khí trong trận pháp này rất quen thuộc sao? Thật ra các muội phân tích cẩn thận sẽ phát hiện được, nó với khí tức trên người huynh vô cùng tương tự.
Nghe vậy, cả ba cô thất kinh, ngạc nhiên nhìn Lục Vân, suy nghĩ lời của chàng. Rất nhanh, Thương Nguyệt nghĩ đến một chuyện, cất tiếng hỏi:
- Lục Vân, ý huynh nói là trận pháp này do huynh lập ra phải không?
Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt phức tạp, nhỏ nhẹ nói:
- Lục Vân, đây là nhà của huynh phải không?
Lời này phát ra, Bách Linh và Thương Nguyệt nhịn không được hô lên một tiếng kinh ngạc, ai nấy nhìn Lục Vân, trong mắt có mấy phần u oán.
Lục Vân hỏi lại:
- Vì sao lại thấy được vậy?
Trương Ngạo Tuyết nhỏ nhẹ đáp:
- Không phải huynh sai Hải Nữ vào truyền lời nói là Lục Vân trở về rồi sao? Trở về, đây không phải thể hiện trước đây huynh đã từng ở nơi này, có đúng không?
Lục Vân bật cười nhẹ, tán thưởng:
- Vẫn là Ngạo Tuyết thông minh, đoán ra được trước hết.
Bách Linh múa quyền đánh Lục Vân, mắng:
- Huynh à, thật là khoái chọc người ta, quay về nhà cũng không nói cho bọn muội rõ, hại cho bọn muội không có chuẩn bị tâm lý trước, ngay cả lễ vật cũng không có được. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Thương Nguyệt vẻ mặt đỏ lên, nhỏ nhẹ nói:
- Cố ý khiến bọn muội xấu mặt, huynh quả thật là … còn cười nữa.
Lục Vân nói:
- Các muội chính là lễ vật tốt nhất huynh mang về cho cha mẹ, tin chắc bọn họ thấy các muội rồi nhất định sẽ vô cùng hài lòng.
Ba cô trừng chàng, sau đó cúi đầu không nói, im lặng đứng bên cạnh chàng.
Lúc này, trong nhà truyền ra tiếng bước chân vội vã, chỉ thấy một đôi trung niên nam nữ anh tuấn xinh đẹp xông ra ngoài, vừa kích động gọi Vân nhi, vừa chạy thẳng tới đó.
Thấy vậy, Lục Vân vẻ mặt hơi động đậy, nhanh chóng bước tới hai bước, vừa ôm hai người vào lòng, miệng kêu cha mẹ. Sau hai năm, thân nhân gặp lại, tình cảm dâng trào đó không bút mực nào có thể diễn tả được.
Ngoài cửa, Hải Nữ nhìn thấy cảnh này, lẩm bẩm thì thầm:
- Té ra sư phụ về nhà rồi, Hải Nữ cũng nhớ đến cha mẹ.
Giữa sân, Lục mẫu Trương Hoa Phượng ôm chặt lấy Lục Vân khóc lóc nói:
- Vân nhi, hai năm rồi, mẹ nhớ con lắm, con sống có tốt không, có khổ sở gì không?
Lục Văn Vũ ánh mắt đầy lệ, kích động nói:
- Vân nhi, con không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi, ta và mẹ con cứ mãi lo nghĩ cho con.
Lục Vân hơi cảm động, tình thân rất nhiều khiến chàng trước giờ chưa khóc cũng phải rơi lệ.
- Cha, mẹ, Vân nhi rất an lành, cha mẹ không cần phải lo lắng cho con, không phải con rất khỏe mạnh đây sao?
Cẩn thận nhìn chàng, Trương Hoa Phượng vẻ mặt nở nụ cười vui mừng, gạt nước mắt nói:
- Hoàn hảo, không ốm, so với ngày trước bỏ đi không thay đổi.
Lục Vân Vũ nhìn con, phụ họa:
- Đúng thế, không thay đổi gì, bất quá có vẻ thành thuộc lắm.
Nói xong lơ đãng đưa mắt đi liền phát hiện có ba cô, vội vàng kéo Trương Hoa Phượng nói:
- Phu nhân, còn có khách ở đây, nhanh gặp khách.
Trương Hoa Phượng thật ra vừa khỏi cửa đã thấy rồi, nhưng nhất thời kích động quên đi nhiều thứ, lúc này nghe chồng nhắc nhở, mới đột nhiên tỉnh ngộ, cười mắng:
- Mẹ thật hồ đồ quá, ngay cả khách cũng quên chào hỏi.
Nói rồi buông Lục Vân đi thẳng đến ba cô, miệng bà cười cười nói:
- Ba vị cô nương đừng cười, mời vào trong nhà ngồi.
Ba cô vẻ mặt đỏ bừng, trong lòng rất khẩn trương, hành lễ hoảng loạn nói:
- Con dâu ra mắt mẹ chồng.
Lời này hơi đột ngột, bất quá ba cô đều hiểu rõ, Lục Vân nếu muốn dẫn bọn họ về nhà, hẳn tất nhiên muốn làm rõ thân phận, vì thế ba cô ngầm cho là tốt, dùng thân phận con dâu ra mắt.
Trương Hoa Phượng chợt dừng bước, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Lục Vân lại nghe chàng nói:
- Mẹ, bọn họ đều là con dâu của mẹ, mẹ không phải thấy tốt chăng?
Trương Hoa Phượng đột nhiên bừng tỉnh, cười mắng:
- Nói bậy, mẹ đã sớm muốn bồng cháu, tự nhiên muốn nhìn cho rõ.
Nói rồi đưa tay đỡ ba cô, cẩn thận đánh giá.
Vừa mới thấy, Trương Hoa Phượng không khỏi kêu lên kinh ngạc:
- A! Được! Được! Được! Ba con ai mẹ cũng đều thích hết, con ta thật sự là diễm phúc lớn bằng trời rồi.
Nói rồi không nhịn được cười rung người, rõ ràng ba con dâu khiến bà rất vừa ý.
Lục Văn Vũ đưa mắt nhìn ba cô, vẻ mặt bình tĩnh cũng toát ra nét kinh hãi, vỗ vai Lục Vân nói:
- Vân nhi, con quả thật có mắt, hãy trân trọng cho tốt.
Lục Vân cười nói:
- Đa tạ cha đã khích lệ, Vân nhi sẽ rất quý trọng.
Hải Nữ lúc này chạy đến bên Lục Vân, duyên dáng nói:
- Sư phụ, người không phải nói có đồ ăn ngon sao, Hải Nữ đã đói bụng rồi.
Lục Vân cười nói:
- Đừng gấp, đợi một lúc liền có thể ăn cơm rồi.
Trương Hoa Phượng nghe vậy, đang vui mừng bừng tỉnh, lớn giọng nói:
- Đừng gấp, để ta lập tức chuẩn bị đồ ăn ngon, hôm nay chúng ta phải ăn mừng cho thật lớn một chút.
Nói rồi kéo tay ba cô, cười không khép miệng đi vào trong nhà.
Lục Văn Vũ kéo con trai cười nói:
- Hai năm qua, mẹ con hôm năm chính là ngày vui mừng nhất.
Lục Vân nói:
- Đúng thế, Vân nhi dẫn ba cô con dâu thiên hạ vô song về, mẹ tự nhiên cao hứng rồi.
Lục Vân Vũ nói:
- Cha cũng cao hứng và kiêu ngạo vì con.
Trong nhà, cha con Lục Vân ngồi bên bàn, nhàn rỗi nói chuyện. Hải Nữ không ngồi yên được, nhảy nhót lung tung trong nhà, một lúc ở phòng bếp, một lúc ở nhà chính, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười duyên.
Trong bếp, ba cô dần dần bình tĩnh lại, phụ giúp Trương Hoa Phượng lúc nói lúc cười khiến bà vui như ở trên thiên đàng. Ba cô con dâu này đều hệt như tiên nữ, khí chất phi phàm, nữ nhân bình thường hoàn toàn không so sánh được, làm sao không khiến Trương Hoa Phượng vui mừng đây chứ?
Giây lát sau, thức ăn đã chuẩn bị xong, người một nhà ngồi với nhau, vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Trên bàn tiệc, cử chỉ ba cô ưu nhã, khiến cha mẹ Lục Vân vui mừng rất sâu sắc. Hải Nữ tinh nghịch đáng yêu, chọc cho mọi người cười lớn, tăng thêm không khí cho căn nhà.
Lục Vân vẻ mặt cứ cười mỉm, nhất định không nói đến chuyện nhân gian, ngược lại còn hỏi những chuyện xưa trong thôn núi, hoàn toàn hòa nhập vào trong nhà.
Cơm trưa xong, mọi người ăn ngon mặt mày hớn hở. Dọn bàn xong, Lục mẫu Trương Hoa Phượng hỏi:
- Vân nhi, lần này quay về không đi nữa chứ?
Lục Vân cười đáp:
- Vân nhi còn có chuyện chưa xong, tạm thời không thể ở lâu bên cạnh, bất quá mấy người Ngạo Tuyết và Hải Nữ có thể ở lại mấy ngày.
Trương Hoa Phượng nghe vậy thất vọng, nhưng nghe ba cô Ngạo Tuyết muốn ở lại, lập tức tươi cười cao hứng nói:
- Thế thì tốt, mẹ nhìn thấy các con dâu thêm lâu, nói chuyện với các con.
Bên cạnh, Lục Văn Vũ hỏi:
- Vân nhi, con thì sao? Không ở nhà thêm vài ngày sao?
Lục Vân lắc đầu nói:
- Vân nhi còn có chuyện quan trọng không thể chậm trễ, vì thế phải đi làm.
Gật đầu hiểu rõ, Lục Văn Vũ lên tiếng:
- Đại sự quan trọng, cha cũng không giữ con lại, đợi tương lai mọi chuyện kết thúc rồi con mới quay về cũng không muộn.
Lục Vân nói:
- Cha yên tâm, ngày đó sẽ không lâu lắm đâu.
Nói rồi đứng lên rời khỏi nhà, một mình đứng ở trong sân, nhìn về phía núi non xa xa.
Nhẹ đi đến bên Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết hỏi:
- Huynh đang muốn đi gặp sư phụ huynh sao?
Lục Vân nghiêng đầu nhìn nàng, cười nhẹ nói:
- Không hẳn chỉ là như vậy.
Trương Ngạo Tuyết ánh mắt hơi mơ hồ, nhỏ nhẹ nói:
- Phải vậy chăng? Vì sao không nói rõ với bọn muội vậy?
Lục Vân ngưng cười, hơi nặng nề nói:
- Đó là con đường huynh nhất định phải đi, ai cũng không giúp được gì. Còn chuyện sao không nói nguyên nhân cho các muội, chính là không muốn các muội thắc mắc.
Trương Ngạo Tuyết gật nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Muội hiểu rõ rồi, nhưng vì sao huynh lại lo lắng như vậy?
Lục Vân nhìn nàng, than nhẹ:
- Mỗi bước đi trên đường của huynh đều ngập đầy hung hiểm, càng về cuối càng đáng sợ. Lần này chính là lúc quan trọng nhất trong đời của huynh, đáng tiếc huynh lại không nhìn ra được.
- Không cần phải sợ, các muội tin tưởng huynh nhất định sẽ chiến thắng mọi thứ!
Cảm nhận được ý nghĩ trong lòng nàng, Lục Vân lập tức cảm thấy mở rộng tâm hồn, toàn thân ngập đầy vẻ tự tin.
- Được, vì các muội, cho dù khốn nạn thế nào, huynh cũng đều phải đánh ngã được nó!
Trương Ngạo Tuyết cười cười, quay đầu nhìn lại cửa, chỉ thấy mọi người đều đang mỉm cười, đang nhìn về hai người. Thời khắc đó, tiếng lòng không lời hóa thành nụ cười hiểu ý, mọi người đều cười tươi như hoa.
Buổi chiều, Lục Vân ở nhà tiếp đãi cha mẹ và ba cô một khoảng thời gian tốt đẹp, sau đó liền lên tiếng muốn đi.