Bên ngoài xe có tiếng gió thổi xào xạc qua từng tán lá cây, có tiếng người qua đường gọi điện thoại cười sang sảng, tiếng động cơ xe ô tô khởi động ầm ĩ, nhưng tất cả những thanh âm này, Đào Nhuyễn đều không nghe thấy.
Bên tai chỉ còn vang vọng tiếng tim đập thình thịch, thình thịch... không cách nào kiềm chế.
Cô bám chặt bả vai rộng lớn của Cố Chi Châu, đôi tình nhân ôm lấy nhau, dựa sát nhau không còn một khe hở.
Thích Cố Chi Châu. Thật sự rất thích anh.
Đào Nhuyễn chưa từng nói với ai, hình mẫu bạn trai lí tưởng của cô kể từ khi cô còn học cấp ba chính là kiểu học trưởng thành thục ôn nhu như Cố Chi Châu vậy, nhưng các đàn anh khi đó người dịu dàng ấm áp thì không đẹp trai, đẹp trai một chút thì lại ấu trĩ không trưởng thành, ngẫu nhiên có người đẹp trai lại ôn nhu có thể dựa vào thì cũng đã sớm trở thành bạn trai của kẻ khác, Đào Nhuyễn gặp nhiều lần rồi nên cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Ngơ ngơ ngác ngác trải qua cấp ba, lại học hết 2 năm đại học, khi cô sắp quên đi hình mẫu chọn bạn đời của mình thì Cố Chi Châu xuất hiện.
Anh thật hoàn hảo, phù hợp tất cả chờ mong cùng ước vọng của cô, có thể dễ dàng khiến cô rung động.
Tốt quá.
Cho dù Cố Chi Châu có bệnh trong người, nhưng tất cả những dịu dàng săn sóc, yêu thương và sủng ái mà anh dành cho cô, cũng đủ để cô bầu bạn bao dung với anh cả đời.
Tóm lại, cô rất thích người bạn trai này, có thể ở bên cạnh anh như vậy cô rất hạnh phúc.
Cố Chi Châu đưa cô về phòng kí túc lấy sách vở, lại tiễn cô đến dưới toà giảng đường, trước khi xuống xe Cố Chi Châu nghiêng người qua giúp cô tháo dây an toàn, Đào Nhuyễn nhân cơ hội ôm lấy cổ anh, hôn lên mặt anh một cái rõ to.
"Anh không cần xuống xe đâu, hẹn gặp lại, đi về chú ý an toàn!"
Đào Nhuyễn nói xong liền cười tít mắt nhanh chóng xuống xe, mà Cố Chi Châu vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn má của ai kia.
"Nhuyễn Nhuyễn..." Anh thì thầm gọi tên cô, ngón tay chạm vào nơi cô vừa hôn xuống, mỉm cười hạnh phúc.
Người trong xe mi mục như hoạ, đáy mắt lại như có lửa tình rực cháy, anh nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của cô gái, chậm rãi nói: "Sẽ không buông tha em."
.....
Giờ nghỉ trưa Kỷ Hạ mới đến trường học.
Cô cầm di động mở ra một bài post, sau đó đưa cho Đào Nhuyễn.
Đào Nhuyễn không hiểu chuyện gì, nhận điện thoại nhìn qua thì phát hiện tiêu đề bài post là: [Bạn trai không cứng được phải làm sao?] (Trans: sorry các bác hơi thô nhưng không nghĩ ra lời lịch sự hơn được í:(((( )
"Ơ..." Đào Nhuyễn cắn cắn đầu đũa, ngây ngô hỏi: "Hạ Hạ, cậu cho tớ xem cái này làm gì?"
Kỷ Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tớ muốn cho cậu xem người ta nói như thế nào đó! Nhìn thấy chưa? Đều là khuyên cô gái đó chia tay đi, không một ai nói cô gái đó nên tiếp tục cuộc tình này cả."
Đào Nhuyễn buồn bực: "Nhưng A Châu không phải bất lực, anh ấy chỉ gặp chút chướng ngại tâm lý thôi, hơn nữa tớ rất thích anh ấy, cho dù anh ấy bây giờ không làm được thì tớ vẫn thích anh ấy, tớ có thể đợi anh ấy khoẻ lại."
Kỷ Hạ ấn ấn huyệt thái dương.
"Hạ Hạ," Đào Nhuyễn đặt đũa xuống nắm lấy tay cô, "Tớ biết cậu luôn nghĩ cho tớ, nhưng mà, để gặp được một người mà cả hai cùng có tình cảm với nhau là chuyện rất khó, A Châu thích tớ, tớ cũng thích anh ấy, tớ không có thể nào chia tay với anh ấy được."
Kỷ Hạ cảm thấy đau đầu: "Tớ sợ cậu lún vào quá sâu, đợi sau này..."
Ánh mắt Đào Nhuyễn trong vắt: "Sau này làm sao?"
Kỷ Hạ đột nhiên không dám nói tiếp.
Cố Chi Châu nói không sai, so với anh cô càng sợ Đào Nhuyễn biết được chân tướng.
Tình yêu luôn khiến con người ta mù quáng, Đào Nhuyễn sau khi biết chân tướng có thể sẽ nháo một trận với Cố Chi Châu, nhưng cuối cùng vẫn sẽ tha thứ cho anh ấy.
Dù sao Cố Chi Châu mặc dù hơi biến thái một chút, nhưng tình yêu của anh đối với Đào Nhuyễn không thể nghi ngờ.
Còn mình thì sao?
Nếu Đào Nhuyễn biết mình từng làm chuyện đó với cô, thậm chí ngay lúc đầu tiếp cận cô là đã có âm mưu, vậy Đào Nhuyễn có tha thứ cho mình không?
Dù cho cô ấy lương thiện mà tha thứ cho mình, nhưng ngăn cách đã dựng lên thì sao có thể dễ dàng xoá bỏ đây?
Cô và Đào Nhuyễn, sẽ không bao giờ có thể làm bạn bè thân thiết khăng khít như bây giờ nữa sao?
"Hạ Hạ?" Đào Nhuyễn quơ quơ tay trước mắt cô, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ sự quan tâm
Kỷ Hạ không dám, cô nói: "Thôi vậy, cũng không có chuyện gì, nếu cậu đã khăng khăng muốn ở bên em trai mình, mình còn có thể nói gì đây?"
"Tớ biết cậu là tốt nhất mà." Đào Nhuyễn lắc lắc tay cô làm nũng, cầm đũa lên tiếp tục thưởng thức bữa trưa.
Kết thúc bữa trưa hai người bọn họ liền tách ra, Kỷ Hạ nhận được điện thoại của Cố Chi Châu.
Thanh âm trong điện thoại du dương nhưng không hề có chút cảm xúc nào, không ôn nhu dịu dàng như lúc đối xử với Đào Nhuyễn.
Anh nói với Kỷ Hạ: "Lời cần nói cũng đã nói, khuyên cũng khuyên rồi, nhưng hiện tại Nhuyễn Nhuyễn vẫn rất yêu thích tôi, nói chúng tôi lưỡng tình tương duyệt không có cách nào chia tay, thế nào, tôi nghĩ chị nên dừng việc phá chúng tôi rồi đấy?
"Sao cậu có thể biết được những lời đó? Cậu đang giám sát tôi sao?..." Kỷ Hạ phản bác, nhưng nói đến một nửa liền cảm thấy có điều gì không đúng.
Cô và Đào Nhuyễn vừa mới tạm biệt nhau, là Đào Nhuyễn nói cho cậu ta sao?
Cũng không đúng.
Đào Nhuyễn không phải người hay mách lẻo, cho dù nói cho Cố Chi Châu cũng không thể miêu tả chi tiết đến vậy được.
Trong nháy mắt Kỷ Hạ nghĩ đến một điều đáng sợ.
Cô hít sâu một hơi, run rẩy hỏi Cố Chi Châu: "Cậu giám sát Nhuyễn Nhuyễn? Hay cậu đặt máy nghe lén cậu ấy?"
- ----------------
Ù uây thật đáng sợ. Cố Chi Châu biến thái lắm nha, mọi người đừng để chương trước đánh lừa.