Không cần cầm đến cũng biết quả xích sắt cầu này chắc chắn phải nặng hơn một ngàn cân, một dây xích sắt chống đỡ được sức nặng như vậy cũng không đơn giản, hơn nữa khối cầu này cũng không phải là sắt bình thường, mà là một loại khoáng thạch đặc thù, vô cùng cứng rắn, quả xích sắt cầu này nhất định là một pháp khí rất mạnh mẽ!
Tương Phi chủ yếu là trận sư trợ trận, chiến lực thật sự không có bao nhiêu cao siêu, chỉ có thể dùng trận pháp áp chế Cốc Y.
Cốc Y hai tay bấm pháp quyết, trên tay xuất hiện một hỏa cầu lửa, chỉ là ngọn lửa này không giống màu vàng bình thường phổ thông.
Đây là ngọn lửa có màu xanh lá cây, mặc dù còn rất nhạt nhưng mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Thiên Vu ở một góc giật mình khiếp sợ, lắp bắm thốt lên:
“ Dị hỏa, đây chính là dị hỏa trong truyền thuyết sao, một đóa hỏa diễm màu xanh thật đẹp.”
Hai gã đồng bạn bên cạnh, nén sự sợ hãi, nhỏ giọng nói:
“Không phải dị hỏa chỉ có tu sĩ bước vào cảnh giới Trúc Cơ, mới có khả năng thu phục hay sao?”.
Mặc dù mấy người họ thì thầm, nhưng ai ở đây không phải tu sĩ , đều nghe một một rõ ràng.
Ba người Nghiêm Hạo nhìn thoáng qua nhau, khiếp sợ, kinh hãi, đều rất rõ ràng.
Đây cũng quá kinh khủng đi, đối với giai đoạn Luyện khí tu sĩ, dị hỏa giống như thần thánh vậy, chỉ cần bị dính phải, vậy sẽ tan biến thành tro bụi.
Tương Phi trong lòng run run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt.
Truyền âm cho Nghiêm Hạo:
— QUẢNG CÁO —
“Phu quân giờ chúng ta nên làm sao, cô nàng này không đơn giản, chàng có cách nào áp chế dị hỏa của cô ta không?”
Một bên Nghiên Yên cũng không bình tĩnh, chờ đợi anh trai cô làm thế nào.
Nghiêm Hạo lúc này cũng rất đau đầu, không nghĩ tới bọn họ lần này, gặp phải một kẻ khó chơi như vậy.
Nghiêm Hạo cũng rất gấp, không biết giờ nên phải làm sao.
Nghiêm Yên truyền âm cho ca nàng :
“ Nếu không chúng ta rút lui, đã có hai người bị thương.
Nếu cứ tiếp tục đánh nhau, cho dù chúng ta thắng, chỉ sợ tổn thất chỉ sợ không chỉ hai người như vậy.
Hơn nữa cô ta lại sở hữu dị hỏa, phần thắng chúng ta cũng không,…”
Mặc dù Nghiêm Yên không nói hết câu, nhưng Nghiêm Hạo có thể hiểu được.
Đúng vậy tình hình như này, phần thắng bọn họ đúng thật không khả quan cho lắm.
Mặc dù chưa từng chứng kiến qua uy lực của dị hỏa, nhưng trong tông môn bọn họ, đã từng có một vị sự tỷ nắm giữ dị hỏa, mặc dù chỉ là Huyền hỏa.
Nhưng không phải mấy tên Luyện Khí Kỳ có thể chống lại được.
Chỉ cần dính phải một tia dị hỏa, dù thủy thuật cũng không thể dập tắt được.
Một loạt suy nghĩ hiện lên trong lòng mấy người Nghiêm Hạo, hít một hơi thật sâu Nghiêm Hạo nhìn về mấy người bên mình, truyền âm :
“ Cho dù chúng ta muốn dừng lại, chưa chắc cô ta đã muốn tha cho chúng ta.
Nếu đã như vậy, cần gì phải nghĩ nhiều, dị hỏa đúng là mạnh thật.
Nhưng các ngươi cũng thấy cô ta mới là Luyện Khí Kỳ, cho dù mạnh tới đâu cũng có hạn chế.
Ta dám chắc cô ta không dùng được mấy lần.”
Hắn thấy mấy người còn chưa an tâm, bổ sung:— QUẢNG CÁO —
“ Chúng ta đã trải qua bao nhiêu trận chiến, há lại xem thường chính mình.
Hơn nữa nếu như vượt qua được lần này, thu phục được dị hỏa của cô ta.
Huynh có nắm chắc thành công được một vị Kiếp Biến thu làm đệ tử.
Khi đó địa vị của ta chắc chắn sẽ một bước lên trời, các ngươi cũng không cần phải nhìn sắc mặt ai cả.”
Nghiêm Yên thấy ca ca mình đã quyết tâm, bèn đồng ý.
Tương Phi là đạo lữ của Nghiêm Hạo hiển nhiên đều hết sức nghe theo, không có ý kiến gì.
Nghiêm Hạo gật đầu, hắn dám làm như vậy, tất nhiên là hắn vẫn còn con bài chưa lật.
Nheo mắt nhìn về phía Cốc Y, chuẩn bị ra tay.
Cốc Y trong nháy mắt dùng dị hỏa, đã thấy sắc mặt mấy người Nghiêm Hạo đổi sắc rất nhanh.
Hiển nhiên rất hài lòng, nàng mới mới mặc kệ mấy người đó nghĩ gì, tung Hỏa cầu bay về phía mấy người bọn họ.
Nhìn Cốc Y ném Hỏa cầu, cùng lúc đó mấy người Nghiêm Hạo cũng không dám chần chờ.
Đều di chuyển khỏi phạm vi đó nhanh nhất có thể, nhưng Hỏa cầu thuật cũng không chậm, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mấy người.
Mặc dù vẫn còn cách hơn một mét, nhưng mấy người chân chính cảm nhận sức nóng kinh người, làm tim bọn họ đập nhanh một hồi.
Nghiêm Y vừa di chuyển, vừa cầm cây trường tiên vút thật mạnh về phía trước.
Sau đó liền xuất hiện một cơn lốc thủy vòng xoáy nhằm ngăn chặn Hỏa cầu, trong nháy mắt va chạm vào Hỏa cầu, liền nổ thành bọt hơi.
Hỏa cầu có xu hướng chậm lại, hỏa diễm cũng có một chút xíu ảm đạm.
Nhưng không hề ngăn cản được bao nhiêu.
Nghiêm Yên trong lòng hơi trầm xuống, mặc dù biết trước sẽ như vậy.
Nhưng chứng kiến tận mắt quả thật vẫn rất rung động.
Mặc dù như thế, nhưng cũng giúp mấy người bọn họ trong nháy mắt dời đi.
Ầm Ầm !
Một âm thanh nổ rung động, mấy người Nghiêm Hạo nhìn lại chỉ thấy chỗ lúc nãy bọn họ đứng, xuất hiện một hố rất to, sâu phải chừng hơn hai mét.
Chủ yếu dung động là ngọn lửa vẫn còn bùng cháy trên mặt đất, phải mất hơn mười giây mới tắt đi.
Không cho bọn họ nghĩ nhiều, Cốc Y chuẩn bị tung tiếp hỏa cầu về phía bọn họ.
Nghiêm Hạo đâu dám chần chừ, trước khi Cốc Y ném Hỏa cầu hắn đã tung quả xích cầu về phía Cốc Y.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù vũ khí này trông rất không mấy tiên khí, nhưng uy lực không hề nhỏ.
Trọng lượng của nó thật không đơn giản, dù là tu sĩ Trúc Cơ mới tấn cấp ăn trọn một đòn trực tiếp.
Không trọng thương cũng phải mất một lớp da.
Cốc Y thấy vậy cũng liền thu tay, hai thanh phi kiếm cũng bay lên, tạo thành một vòng tròng như một tấm khiên xoáy.
Xích cầu sắt va chạm vào tấm khiên kiếm, liền chấn động một cái, bật quay lại.
Nghiêm Hạo thấy vậy cũng không nản lòng, tiếp tục tay cầm xích vung liên tiếp đập vào khiên kiếm.
Nhìn tư thế có thể thấy được hắn đã luyện tập rất thuần thục.
Tiếng va chạm giữa cầu xích và khiên kiếm vang lên những tiếng trầm nặng nề.
Nghiên Yên thấy Cốc Y bị ca ca nàng kiềm chế, trường tiên trong tay nặng nề quất thật nhanh về phía Cốc Y.
Nghiêm Yên hiển nhiên cũng không dám tiếp cận Cốc Y, dù sao dị hỏa vẫn rất đáng sợ.
Một khi dính phải vậy trọng thương là điều không tránh khỏi.
Nhưng cô có vẻ khá xem thường Cốc Y, mặc dù Cốc Y nhìn thấy trường tiên mang theo một đạo thủy tiễn bay đến.
Sắc mặt nàng cũng không có gì thay đổi, hai tay tụ lực song kiếm chém ra một đợt kiếm hỏa về phía Nghiêm Hạo.
Thân pháp biến ảo, Cốc Y xuất hiện một chỗ cách đó không xa.
Nhìn mặt đất chỗ vừa nãy đứng, đã bị thủy tiễn của Nghiêm Yên đánh thành hố nham nhở.
Hai tay cấp tốc thi triển pháp quyết, chỉ thấy hai thanh phi kiếm đan xen nhau, tạo thành một đạo lốc xoáy.
Dần dần có xu thế hình thành một con hỏa long.
Cốc Y quát lên một tiếng:
“Đi, Hỏa Long Song Kiếm!”
Chỉ thấy xung quanh cây cối như đang dần héo rũ lại, một cơn lốc hỏa long gào thét bay lượn về phía Nghiêm Yên.
Trong tích tắc đó Nghiêm Yên liền cảm nhận được một làn sóng thiêu đốt tâm trí.
Trong lòng liền xuất hiện sợ hãi, mặc kệ cô muốn di chuyển cỡ nào, đôi chân cô cũng không nhấc nổi.
Bên này Nghiêm Hạo liền đang bị những đạo kiếm hỏa của Cốc Y kiềm chế, trông thấy muội muội mình đang gặp nguy hiểm.
Không dám nghĩ ngợi, không lùi mà tiến, chỉ thấy hắn lấy ra ba viên màu đen, to cỡ hai ngón tay, bên trên ẩn ẩn từng đạo lôi quang.
Ném thật mạnh về phía Cốc Y và hỏa long, ba viên bi đó vừa được ném ra liền biến thành ba con lôi dực, phân biệt hai phía lao đến..