Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 176: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi



Nghe tin Man Nương bị tiễn bước, Minh Lan im lặng hôn lên gương mặt đứa con. Thường ma ma ngồi bên cạnh hớn hở đón lấy thằng bé, vừa dỗ vừa đùa, mấy ngày ưu phiền buồn bã bay biến, tươi cười rạng rỡ, bên cạnh bà ấy là Dung nhi, lặng lẽ ngơ ngẩn, mặt mày sầu não, hai ngày này cô bé đều thế.

Hôm đó, Mạn Nương thấy hết đường cứu vãn, liều mạng đòi gặp mặt con gái một lần. Cố Đình Diệp cười lạnh đồng ý. Thường ma ma vội vã đích thân đưa Dung nhi tới. Mẹ con xa cách mấy năm gặp lại, tình hình chỉ có thể dùng hai chữ “kỳ quặc” để hình dung: một đằng vận sức toàn thân, nước mắt nước mũi dào dạt biểu lộ tình thương của mẹ, kèm theo tỏ ra bất đắc dĩ vì quá khứ, còn một đằng cứ ngây ngẩn không biết đầu đuôi.

Không ngoài dự liệu của Thường ma ma, sau khi ca bài thương nhớ, Mạn Nương bèn khóc nhờ con gái cầu xin cha, lại lôi đứa con trai ra, nếu hai chị em nó ôm nhau khóc rống một hồi, cộng thêm bà mẹ tan nát cõi lòng, như vậy càng kích động.

Đáng tiếc Dung nhi được đưa vào phủ hầu lúc bốn, năm tuổi, Xương nhi còn nhỏ hơn nữa. Chị gái nhìn em trai thấy xa lạ, không biết nói gì, còn em trai hoàn toàn không nhận ra chị gái, tình cảnh lạnh lẽo khôi hài, căn bản kích không nổi.

“Mau đến xem em trai con đi.”

Thường ma ma cười đưa đứa nhóc lùi sang chút, Dung nhi nghển cổ nhìn, đứa bé “a a” không rõ, đôi mắt to tròn đen nhánh. Dung nhi nhoẻn cười, mặt vẫn vương nỗi buồn bã. Minh Lan không đành lòng, bèn dịu dàng bảo: “Hôm nay con cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Nhàn nhi cũng vừa mới tới, bảo rằng tiên sinh sẽ kiểm tra bài cũ, con ôn lại bài nhé.”

Dung nhi “dạ” khẽ, nhẹ nhàng nhấc chân ra khỏi cửa, lúc xoay người đến cả góc váy cũng không phất, chỉ có dải lụa Như Ý bằng gấm xanh mỏng hơi hất lên, cô bé đã không phải đứa ngang bướng khó bảo chẳng rành lễ số.

Minh Lan nhìn bóng lưng Dung nhi mà thở dài khe khẽ, Thường ma ma thấy vậy bèn trấn an: “Phu nhân yên tâm, hai năm nay Dung nhi đâu có uổng phí công đọc sách, hiểu được tốt xấu thế nào.”

Mẹ con gặp lại, từ đầu đến cuối, Dung nhi đều cúi gằm chẳng nói chẳng rằng, Mạn Nương thoạt đầu khóc lóc nài nỉ, tiếp đến tức tối, lôi kéo con gái. Thường ma ma cho rằng, nếu không phải bên cạnh có người theo dõi, áng chừng cô ta còn véo cho Dung nhi vài cái. Tính toán thất bại tới nơi, Mạn Nương đành tuyệt vọng chất vấn Cố Đình Diệp, hắn nhẫn tâm để ba mẹ con ruột thịt chia lìa ư?

Bấy giờ, Dung nhi đột nhiên lên tiếng. Cô bé nói, nếu mẹ vui lòng, con bằng lòng rời phủ hầu, đến sơn thôn với mẹ và em trai. Lời này tựa hồ bắn trúng hồng tâm, dù Mạn Nương có khéo miệng đến đâu cũng nhất thời không đáp lại được.

Qua hồi lâu, Mạn Nương tha thiết giải thích, lúc trước vì tiền đồ của Dung nhi nên mới để con ở lại phủ hầu, còn dặn đi dặn lại không bao giờ được quên cô ta và Xương nhi. Nào ngờ nghe vậy, Dung nhi ngơ ngẩn hỏi ngược lại: “Vậy tiền đồ của em con thì sao? Tại sao lúc đó mẹ không đồng ý.” Man Nương á khẩu. Dung nhi đờ đẫn: “Mẹ để con ở lại vì muốn phu nhân khó chịu đúng không?” Đây là câu nói duy nhất sau khi cô bé nhìn thấy bà mẹ ruột.

Lúc đó Mạn Nương dợm lao lên đánh, Thường ma ma nhanh chóng ôm Dung nhi tránh thoát, bà hầu đứng hai bên vội vã tóm cô ta lại, kéo ra ngoài, cô ta còn không cam lòng mắng điên cuồng “vô lương tâm”, “vong ân phụ nghĩa”…

Minh Lan khó tin: “Con bé nói thế thật ư?”

Thường ma ma nhẹ nhàng kêu “a” dỗ em bé, quay sang cười bảo: “Con nhện tinh ấy chỉ có chút tài cán đó thôi! Lúc đưa Dung nhi tới tôi đã dặn trước. Người mẹ vô lương tâm đó không ngoài hai ý đồ, hoặc muốn nhờ giúp đỡ cầu xin, hoặc bảo… nói thế nào nhỉ…” Bà ấy chau mày ngẫm ngợi giây lát, “A, bảo Dung nhi thân ở doanh Tào lòng ở Hán.”

Nghĩa là muốn Dung nhi một đằng được Minh Lan quan tâm chăm sóc mọi mặt, một đằng phải luôn luôn nhớ kỹ bà mẹ đáng thương là mình, nhắc nhiều tới mẹ con cô ta trước mặt Cố Đình Diệp, nếu giở vài trò ngáng chân với Minh Lan thì càng tốt.

Thường ma ma có kinh nghiệm dỗ trẻ phong phú, thủ pháp thành thạo, chao qua chao lại, đứa trẻ mới nãy còn hết sức hoạt bát đã buồn ngủ lảo đảo. Thường ma ma nhẹ tay nhẹ chân đưa em bé cho Thôi ma ma ôm sang cách vách.

Bà ấy đưa mắt nhìn đứa ở bà hầu ra ngoài, mới ngoảnh sang bảo Minh Lan: “Còn chưa chúc mừng phu nhân đâu. Cậu chủ trông tốt quá, mày rậm mắt to, người ngợm khoẻ khoắn rắn rỏi. Nhìn điệu bộ cậu ấy bú sữa liên tục kìa! Ăn được ngủ được là phúc!”

Minh Lan cười khổ lắc đầu, lượng sữa của nàng không đủ, đứa bé ăn được vài lần là cạn, đành phải nhờ giúp đỡ bên ngoài.

“Phu nhân.” Thường ma ma nhìn gương mặt lo lắng của Minh Lan, dè dặt thốt: “Ngài đừng bận tâm tới ả đê tiện đó, quê ả ở nơi hẻo lánh trong Miên Châu, núi cao nước xa, đường xá khó đi. Lần này ả đi rồi cũng không về được.”

Minh Lan ngẩn ra, cười bảo: “Ma ma đoán nhầm rồi, không phải tôi đang nghĩ tới chuyện này. Có điều…” Nàng than thở: “Lúc đầu, tại sao hầu gia lại gặp gỡ cô ta?” Chuyện đến nước này, nếu nàng không hỏi một câu thì có vẻ hơi giả dối.

Nhắc tới người đàn bà này, Thường ma ma tràn đầy cảm khái, chuyện đến nước này, cũng chẳng có gì phải giấu diếm. Bà vuốt tóc mai, ngẫm ngợi một lát mới mở miệng: “Đó là năm thứ hai khi phủ ta lên kinh, từ sau khi biết tiền căn hậu quả hai nhà Cố – Bạch kết thân, cậu Diệp và lão hầu gia càng ngày càng bất hoà.”

Nếu trước đó Cố Đình Diệp mới chỉ nửa tự ti nửa buồn bực cam chịu, thì khi biết được chân tướng, hắn đương nhiên bi phẫn khôn kể. Rõ ràng họ Cố vồn vã cầu hôn, nhưng ai nấy đều ghét bỏ mình, rõ ràng nhà họ Bạch cứu họ Cố trong lúc nguy nan, nhưng những kẻ tự cho là cao quý lại bàn tán về người mẹ đã mất của mình bằng giọng điệu khinh khỉnh.

Thường ma ma dậy nỗi thương cảm: “Cậu Diệp uất ức không trút ra được, đành phải đánh người sinh sự. Năm đó, cậu ấy gây chuyện với cậu ấm khác, dính dáng đến một con hát tuấn tú, thấy anh em họ sắp gặp nạn, cậu Diệp ngứa mắt bèn ra tay cứu giúp.”

Minh Lan khẽ khàng hỏi: “Con hát đó là anh trai Mạn Nương?”

Thường ma ma ngán ngẩm gật đầu: “Lúc ấy nhà chúng tôi ở vùng nông thôn ngoại thành, đến khi biết chuyện thì cậu ấy cũng thu nhận bọn họ rồi. Tôi khuyên cậu ấy, con hát dù gì cũng là hạng cửu lưu, không nên dính dáng, kẻo có kẻ bàn ra tán vào, cho ít bạc rồi đuổi đi. Dù tính cậu Diệp hơi nóng vội nhưng lại không hồ đồ, tức thì đáp ứng. Nào ngờ…”

Giọng bà ấy ngập tràn căm ghét, nghiến răng: “Con hát đó lại bỏ rơi em gái, cầm bạc chạy mất!”

“Thật sao?” Minh Lan ngạc nhiên, trên đời có người anh trai nhẫn tâm thế ư!

“Giả đấy!” Thường ma ma chớp mắt: “Sau này cậu Diệp mới tìm hiểu được, ả ta diễn trò, bảo anh trai cầm bạc đi làm ăn, còn ả ở lại quấn lấy cậu ấy.”

Minh Lan hơi sững sờ. Người đàn bà này thật dám nghĩ dám làm.

“Như vậy, một cô gái bơ vơ yếu đuối, tứ cố vô thân, không nơi dựa dẫm, chẳng ai biết nên xử lý thế nào, đành phải thu xếp cho ở lại trong nhà. Cậu Diệp còn đề nghị bà già tôi nhận ả làm con nuôi, tôi không đồng ý. Không hiểu vì sao, tôi không thích ả ta.” Thường ma ma hồi tưởng: “Tôi luôn cảm thấy đôi mắt ả không thành thật, không tuân bổn phận.”

Đối với một người phụ nữ trung niên lý trí, dù trong thời điểm sống khó khăn nhất cũng không muốn bán mình làm nô tài, lý tưởng vững chắc nhất là làm người dân lương thiện, thuận bước tiến tới, lại làm sao chịu nhận một cô em đào kép làm con nuôi.

Minh Lan mỉm cười: “Bà rất có mắt nhìn người.”

Thường ma ma cười gượng lắc đầu: “Nếu đoán được chuyện xảy ra về sau, thà lúc đó tôi thu nhận ả còn hơn, để cậu Diệp đỡ phải chịu khổ.” Bà hối hận: “Ả ta thật lắm thủ đoạn, suốt ngày gây rắc rối, khi thì giả ốm, lúc thì kêu cậu ấm kia dẫn người tới tìm, khiến cậu Diệp thường xuyên ghé thăm. Ôi, lúc đó cậu ấy mới mười mấy tuổi, thiếu niên tinh lực tràn đầy, ả ta lại quen dụ dỗ nịnh nọt, đến lúc này hai người họ…” Bà khó xử liếc Minh Lan, ra chiều khó tiếp tục.

Nào ngờ Minh Lan tỏ ra hết sức thông cảm, còn khuyên nhủ: “Ma ma cứ yên tâm, chuyện bao năm trước rồi, tôi sẽ không để trong lòng.” Có gì lạ đâu, chắc là phiên bản cô nàng hát rong này quyến rũ được chàng Bối lặc gia kia. Công tử phủ hầu buồn khổ, không biết trút oan khuất thân thế với ai, gặp được cô gái xinh xắn khéo hiểu lòng người, uống chén rượu, ôm tỳ bà, xướng khúc ca, sau đó rượu bốc lên đầu, rèm kéo, đèn tắt… bỏ bớt một đống chữ không hợp. Thế là sự thành.

Sắc mặt Thường ma ma cực kỳ khó coi, tựa hồ bị ép uống một hũ xì dầu: “Tôi từng khuyên cậu Diệp không nên làm thế. Chưa kể tới việc cậu ấy còn chưa lấy vợ lập gia đình, chỉ tính riêng xuất thân của Man Nương cũng khó bước vào phủ hầu. Chi bằng cho ít tiền, để ả ta đi nơi khác kiếm chồng. Cậu ấy vốn cũng không thích ả nhiều nhặn gì, sao lại không nỡ rời, lập tức đồng ý. Lần này, bà già tôi đi cùng khuyên nhủ ả ta. Đâu ngờ ả lại đòi sống đòi chết! Dọa nhảy giếng, đâm đầu làm loạn, cuối cùng đè trâm lên cổ, quỳ xuống đất cầu khẩn, ả nói, ả nói…” Trí nhớ người già thường kém, nhất thời không nhớ ra.

Minh Lan hảo tâm tiếp lời: “Cô ta chắc là bảo ma ma coi cô ta là hạng người nào chứ gì! Tưởng cô ta là loại con gái dùng tiền mua được chắc? Sau khi tìm cái chết, lại biểu lộ một phen, bảo rằng không cần danh phận, không cần tiền tài, không cần gì hết, chỉ mong hầu gia rủ lòng thương xót, thi thoảng nhớ tới là được…” Suy nghĩ chốc lát, Minh Lan vui sướng nhồi thêm: “Cứ coi cô ta là con chó con mèo cũng được, vứt ở một bên không cần để ý tới, lúc cần tâm sự thì gọi. Có phải không?”

Thường ma ma ngượng ngùng: “Phu nhân đoán chuẩn lắm.” Cụ thể thì bà ấy không nhớ được, nhưng đại khái chính là như vậy.

Minh Lan suýt thì trợn to mắt, tại sao ngay cả lời thoại cũng giống hệt thế?!

“Lộn xộn một trận, tôi đành không dám bức bách quá đáng, chỉ e xảy ra án mạng. Nghĩ đi nghĩ lại không còn cách thoả đáng hơn, đành cứ để như vậy.” Thường ma ma càng nói càng nhỏ giọng: “Huống hồ, so với suốt ngày gây chuyện bên ngoài, thà để cậu ấy trò chuyện với ả, tốt xấu coi như giải sầu. Hơn nữa, đến khi cậu ấy lấy được phu nhân hiền lương rộng lượng, chưa biết chừng lại chấp nhận được ả ta. Giờ nhớ lại, bà già tôi thật quá sai lầm!” Mái đầu hoa râm càng lúc càng cúi thấp, càng nhắc lại chuyện cũ, bà lại càng không có mặt mũi nhìn Minh Lan, có cô tiểu thư con nhà gia giáo nào lại sẵn sàng “hiền lương rộng lượng” như thế chứ.

“Chưa để tôi kịp suy nghĩ kỹ càng, liền xảy ra chuyện lớn. Ả ta có thai.”

Thường ma ma nghiến răng kèn kẹt, căm hận: “Lần này tôi mới cảm thấy không xong! Cậu Diệp còn trẻ, nào đã trải qua những chuyện thế này, nhất thời cũng bối rối hoảng loạn.” Bà bất giác cao giọng: “Ả ta sống chết không chịu phá thai, tôi hết cách, sau mấy tháng phấp phỏng lo âu, ả ta sinh ra con gái. Nói thật, tôi thở ra một hơi!”

Hoá ra Dung nhi được sinh ra trong tình hình này, Minh Lan khe khẽ thở dài.

“Chẳng bao lâu sau, việc này đến tai phủ hầu, trong chốc lát ầm ĩ khủng khiếp. Có ngoại thất, sinh em bé, cộng thêm kẻ xấu châm ngòi thổi gió, lão hầu gia treo cậu Diệp lên, dùng gia pháp.” Thường ma ma khó nén nghẹn ngào: “Phu nhân cũng biết tính cậu ấy đấy. Bướng bỉnh lắm, lại vẫn còn giận lão hầu gia, ông ấy càng bảo mau chóng xử lý Mạn Nương, cậu ấy càng không chịu, càng phải thu xếp ổn thoả cho ả. Lão hầu gia tức tới nỗi suýt thì đưa cậu ấy đến Tông Nhân phủ.”

Trên đời này có hai nhóm người phiền toái nhất, đó là đàn ông đàn bà thời mãn kinh và cô gái chàng trai thời dậy thì. Minh Lan có thể tưởng tượng ra tâm tình lão hầu gia lúc đó, bất chợt dâng niềm đồng cảm.

Thường ma ma lau khóe mắt, cất giọng bất lực: “Khi ấy cậu Diệp rất cố chấp, chẳng ai khuyên nổi, ả ta lại ra vẻ đáng thương, chuyện cứ giằng co mãi. Tôi bảo cậu ấy, giận dỗi là một nhẽ, nhưng không thể vứt bỏ tương lai. Lần này may mắn chỉ sinh con gái, sau này cho thêm đồ cưới là được, nhưng nếu là con trai… thì còn tìm được cô nào tốt! Cậu ấy cũng biết không ổn. Nhưng cậu ấy là chàng trai trẻ, ả ta lại ra sức quyến rũ, vạn nhất không kiềm chế nổi… Thế là tôi đích thân tìm một bà hầu chuyên thuốc thang, cho ở trong nhà để đề phòng.”

Nhớ tới việc này, bà càng cắn chặt răng: “Ai ngờ, khó khăn lắm sóng gió Tông Nhân phủ trôi qua, cậu Diệp đến thăm ả ta đôi ba lần, ả ta lại đã có thai!”

Chuyện này rất nghiêm túc, cũng rất nghiêm trọng, nhưng Minh Lan chỉ thấy buồn cười. Mạn Nương thật mãnh liệt, hiệu suất thật cao.

“Tôi chạy đến chất vấn, Mạn Nương khóc kêu ả ta đã ngoan ngoãn uống thuốc, bà hầu đó cũng bảo chính mình đưa thuốc đúng quy củ.” Sơ suất lớn như vậy, khi đó Thường ma ma cơ hồ tức đến ngất xỉu: “Kiểm tra một lượt, phát hiện bà ấy thường thích uống rượu, mọi người đành cho rằng bà ấy uống say nên mua bừa dược liệu, hoặc lúc đun thuốc cắt xén bớt nguyên liệu.”

“Vụ việc chẳng đi đến đâu. Nhưng tôi vẫn hoài nghi, dù bà ấy thích uống rượu, nhưng không bao giờ làm việc bất cẩn.” Song lúc đó Cố Đình Diệp vô cùng tin tưởng Mạn Nương, bà lại chẳng có bằng chứng.

Thường ma ma đứng dậy khép lại cánh cửa, lại hơi hé cửa sổ để gió lùa, rít lên: “Lúc ấy tôi bất chấp cái mặt già nua mà quỳ xuống khóc trước mặt cậu Diệp. Có lẽ thân thể ả ta quá tốt, thuốc tầm thường vô dụng, chỉ mong cậu ấy đừng lơ mơ nữa, không thể sinh con nữa!”

Minh Lan phì ra tiếng, nhoẻn cười gian xảo. Thường ma ma thật tinh tế, ngáng chân thẳng thừng.

“Cô Cả chỉ có mỗi một đứa con, nếu cậu ấy không nên thân, há không phải làm trò cười cho lũ người xấu đó?! Bà già tôi dù có xuống lỗ cũng không còn mặt mũi gặp cô ấy. Nếu cậu Diệp không đồng ý, tôi cũng muốn chết quách cho xong!”

Đây là hành động mà Thường ma ma rất hả hê, bà nhanh nhẹn tiếp: “Cậu ấy quả nhiên nghe lọt tai. Mấy năm sau đó, dù thường đến thăm, nhưng chỉ trò chuyện suông, nhìn bọn trẻ, cũng không thân mật với ả nữa. Ả ta quen giả bộ ngoan ngoãn, không tiện phản bác. Chỉ kêu đó là lỗi của bà hầu, tôi lại bảo, nếu vạn nhất không phải bà hầu sơ sẩy thì sao?”

Minh Lan mừng rỡ, chiêu này cực kỳ độc. Nếu Mạn Nương luôn tỏ ra khéo léo hiểu biết, giành điểm bởi hiểu Cố Đình Diệp, ủng hộ Cố Đình Diệp, vậy cô ta không thể khiến hắn mạo hiểm đúng không?! Bất luận trong mấy năm đó Cố Đình Diệp có đụng tới Mạn Nương hay không, ít nhất sẽ bớt đi nhiều, vả lại cô ta không sinh đến đứa thứ ba nữa.

Chiêu này của Thường ma ma coi như thành công.

“Kỳ thực ả ta đâu có đẹp ngút ngàn, đứa hầu trong phòng cậu Diệp đẹp hơn ả gấp tỷ lần! Ả còn tưởng bản thân là tiên nữ, đàn ông nhìn thấy là hồn vía lên mây chắc?! Tư sắc có từng đó còn chả đủ tiền vốn dụ dỗ! Chẳng qua dựa vào cái miệng ngọt, thừa dịp cậu ấy buồn bã, nịnh nọt lấy lòng, lại giả vờ đáng thương, khiến cậu ấy không đành lòng bỏ rơi!” Thường ma ma cực kỳ hận Man Nương, càng nói càng cay nghiệt.

Minh Lan mỉm cười, nàng hiểu được Thường ma ma cố tình giải thích giùm Cố Đình Diệp, lời trong lời ngoài đều cố gắng làm mờ nhạt tình cảm giữa hắn và Mạn Nương, chẳng qua nàng chả thèm lo lắng, chính mình đâu phải kiểu thích sa vào bế tắc. Lúc trước nàng và Hạ Hoằng Văn phải tính kế em Tào là bởi vị đó chẳng những xuất hiện ở hiện tại, hơn nữa tương lai còn gặp phải, vì thế rất đáng ghét.

Nhưng Man Nương thì sao? Bất kể trước kia cô ta có tình cảm thế nào với Cố Đình Diệp, thậm chí liệu hắn có yêu thương cô ta thật lòng hay không thì có tác dụng gì? Quan trọng hơn, cô ta đã là quá khứ. Cuộc sống hiện tại mới là quan trọng nhất, tội gì đang yên đang lành lại truy cứu việc có hay không. Đây là điều quan trọng nhất nàng học được ở đời này.

Trên thực tế, chỉ cần cái gọi là tình yêu không làm thay đổi hiện tại, kỳ thực có yêu thật hay không cũng chẳng quan trọng. Ví như nếu bây giờ Cố Đình Diệp dự định chia một nửa gia sản, hoặc để lại tước vị cho Xương nhi… thì Minh Lan đương nhiên bất mãn. Nhưng hiện nay, Cố Đình Diệp giao lại gia sản cho nàng quản lý, quyết tâm để con trai nàng kế thừa tước vị, lại ngủ trên giường nàng hàng đêm, hễ rảnh rỗi là quấn lấy nàng. Đến cùng hắn thật sự yêu ai, một hai phải truy cứu làm gì.

Hiện thực hơn một chút, giống như trong kịch, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, hoặc vì giang sơn xã tắc, hoặc vì dã tâm quyền lực, hắn không thể không lấy người khác, rời bỏ nàng, vậy dù nàng là người hắn yêu, lại có tác dụng gì?

Thôi được rồi, nàng là người hiện đại ích kỷ, huấn luyện chuyên nghiệp mười năm, chỉ được cái mẽ hiền lương thục đức, trong lòng không hề có mỹ đức truyền thống của thiếu nữ cổ đại.

“Nghe ma ma nói, tôi còn tưởng hầu gia cố tình có con với Mạn Nương đấy?” Minh Lan bông đùa.

Thường ma ma thầm căng thẳng, thở dài: “Phu nhân đúng thật… Ôi, tôi biết nói gì đây. Phu nhân nghĩ mà xem, Hầu gia đâu có ngớ ngẩn, có cậu ấm thế gia nào lại vội vã sinh con đẻ cái trước khi thành hôn đây!”

Luận điệu này rất có sức thuyết phục, Minh Lan gật đầu.

“Sau khi Xương nhi ra đời, qua vài ba năm bình thản, cậu Diệp khó khăn lắm mới hạ quyết tâm kết thân với nhà họ Dư, nào ngờ nửa đường đổi người.” Thường ma ma tức giận nói: “Không phải tôi thích nói xấu người đã khuất, nhưng phu nhân Yên Hồng thực quá…” Bà ấy liếm môi, cầm chén trà lên uống, tiếp tục: “Thà rằng không lấy! Trước khi cô ta gả vào, cậu Diệp tốt xấu còn yên lành, rước cô ta về ngược lại gà chó không yên, cãi nhau ỏm tỏi suốt ngày, không ngừng một hôm. Chẳng bao lâu sau, cậu Diệp lại làm ầm lên một trận, lẻ loi một mình, lang bạt bên ngoài.”

Nói tới đây, viền mắt bà lại ướt át, nghẹn ngào: “Đáng thương cậu Diệp của tôi, ăn ngon mặc đẹp từ nhỏ, ngay cả uống trà cũng cần người hầu hạ, lại sống cảnh màn trời chiếu đất, không biết nếm bao đau khổ!”

Minh Lan nhổm dậy khỏi giường, nhẹ nhàng vỗ về, nhỏ nhẹ khuyên lơn: “Ma ma đừng khóc, ngọc không mài không sáng, dù sao ông trời có mắt, giúp hầu gia nổi bật thành công.” Thường ma ma ngẩng đầu, chắp tay bái vài cái, niệm Phật, thốt: “Cô Cả trên trời có linh, phù hộ đừng để cậu Diệp đời này lận đận nữa.”

Hai người hàn huyên đôi câu, bên ngoài chợt vang giọng kêu: “Hầu gia đã về.”

Thường ma ma lau mắt, đứng dậy, rèm cửa được nhấc lên, Cố Đình Diệp bế bọc tã vào, Thôi ma ma nhăn nhó theo sau. Hắn cười bảo: “Nhìn thằng nhóc ngủ ngon quá, liếc xem vài lần, ấy thế mà nó đã tỉnh rồi.”

“Đừng viện cớ, chắc là chàng làm con tỉnh hả.” Minh Lan cười nói.

Trên người hắn còn đang mặc triều phục đỏ thẫm, vừa hạ triều quần áo vẫn chưa đổi đã vội vã về ngắm con trai, ôm lên là không chịu buông tay, được Thôi ma ma huấn luyện, tư thế coi như đúng chuẩn. Hắn nhìn thằng bé, tự vui cười: “Mới được mấy hôm liền dễ nhìn hơn rồi. Lúc mới sinh ra vừa đỏ vừa nhăn, cứ như đứa da đỏ.”

Minh Lan chau mày: “Vậy sao lúc đó chàng còn khen con dễ nhìn!”

Cố Đình Diệp cười phản bác: “Dù có vừa nhăn vừa đỏ cũng đẹp hơn đứa bé khác!”

Lời này khiến ai nấy đều mỉm cười, Thường ma ma ngó sang nhìn, liền thấy đứa bé đã tỉnh, không khóc không làm loạn, mặt mày càng ngày càng nảy nở, mở hờ mắt đảo xung quanh, tựa hồ vẫn còn ngái ngủ.

“Lúc sinh ra càng đỏ thì lớn lên càng béo trắng! Không biết đã đặt tên chưa?”

Cố Đình Diệp cười khổ: “Dạo này bận quá, đợi Công Tôn tiên sinh về, mời ông ấy xem giúp.” Hắn không có lòng tin vào trình độ văn hoá của mình, lại rất thương con, không muốn đặt tên tuỳ tiện.

Thường ma ma nói: “Đại danh đặt sau cũng được, nhưng chọn nhũ danh may mắn dễ đọc trước.” Cố Đình Diệp cảm thấy có lý, bèn quay hỏi lại Minh Lan: “Gọi là gì đây?”

Minh Lan đùa giỡn: “Em nghe Tiểu Đào bảo, ở quê nó thường hay đặt kiểu Cẩu Thặng, Cẩu Đản, Tiểu Cẩu Tử.”

Cố Đình Diệp bật cười, lườm nàng một cái: “Ăn nói lung tung! Còn Cẩu Thối Tử, Cẩu Tể Tử đấy, em nỡ gọi con như thế sao.”

Thường ma ma tươi cười: “Hầu gia không biết đấy thôi, tên càng tục thì em bé càng khoẻ mạnh. Ở nhà giàu, nếu có đứa trẻ yếu ớt thì còn sai người viết tên, dán khắp xung quanh để mọi người gọi.”

“Thật không?” Cố Đình Diệp hoài nghi.

Minh Lan ngẩng lên nhìn con, thấy nó béo tròn đáng yêu, mềm như gạo nếp, bèn bảo: “Hay là kêu Đoàn nhi.”

Cố Đình Diệp vừa nghe liền vui vẻ: “Đoàn trong ‘đoàn viên’ hả? Chữ này rất hay!”

Mọi người trong phòng nghe vậy cũng thấy tốt, vừa may mắn, lại không tục, còn dễ đọc, coi như quyết định xong.

Lại trò chuyện thêm một lát, Thường ma ma đứng dậy cáo từ. Cố Đình Diệp đưa Đoàn nhi cho Thôi ma ma, sau đó rửa mặt chải đầu đổi thường phục mới lại vào phòng. Đoán chừng chuyện trong triều rất mệt mỏi, hắn ngồi xuống giường, uể oải vân vê sống mũi, bảo Minh Lan: “Em nằm lùi vào trong, trước khi ăn cơm, tôi nghỉ một chốc.”

Minh Lan ngồi với Thường ma ma hồi lâu cũng thấy mỏi eo, đang định nằm xuống nghỉ ngơi, nghe vậy bất mãn: “Chẳng phải đã bố trí phòng khác cho chàng rồi còn gì? Bên ngoài có giường mềm đấy, chen lấn với em làm chi.”

Cố Đình Diệp không muốn dài dòng với nàng, giang tay ôm lấy, đặt cả người lẫn thảm mỏng vào bên trong, sau đó nằm ngửa xuống bên cạnh, thở dài một hơi: “Tôi đã bẩm báo rõ ràng chuyện Lưỡng Hoài với Hoàng thượng rồi, Thánh thượng nóng lòng quá, bệnh trầm kha nhiều năm, sao có thể khỏi ngay được. Từ từ sẽ xong.”

Nghe giọng nói của hắn thấm đầy mệt nhọc, Minh Lan xoa huyệt thái dương cho hắn. Cố Đình Diệp lật tay bắt được tay nàng, đặt lên gò má mình, nghiêng đầu nhìn, thốt: “Xin lỗi em, tôi không thể về sớm hơn được.”

Minh Lan suy nghĩ giây lát, tinh nghịch đáp: “Thôi ma ma bảo thực ra em sinh nở rất thuận lợi, nếu không có rắc rối phía trước, phóng hoả phía sau, kỳ thực chẳng có việc gì.” Cố Đình Diệp vùi đầu vào trong lòng Minh Lan, nhỏ giọng: “Sau này chắc chắn sẽ không thế nữa.” Minh Lan vỗ về mái tóc dày cứng của hắn: “Thường ma ma cũng nói vậy.”

“Hai người nói chuyện gì vậy?” Cố Đình Diệp nhắm mắt lại, thở đều đều.

“Nói về Mạn Nương.” Minh Lan bình tĩnh đợi phản ứng của hắn.

Quả nhiên, lông mi hắn chớp lên, chậm rãi mở mắt, trầm tĩnh hỏi: “Nói đến đâu rồi?”

“Đến đoạn chàng cô đơn một mình, bỏ đi khỏi phủ.”

Cố Đình Diệp từ tốn xoay người lại, đầu kề đầu, nằm song song: “Vậy để tôi kể nốt cho xong.”

Minh Lan bình thản nằm yên, rửa tai lắng nghe.

“Thực ra, lúc Mạn Nương đến phủ Dư, tôi không hài lòng cho lắm. Nhưng, trước sau như một, cô ta luôn biết viện cớ, tôi vẫn tin tưởng.” Cố Đình Diệp đặt tay chéo nhau, để dưới bụng, cất giọng thong thả.

Khi đó phủ Ninh Viễn Hầu như một cơn ác mộng dài đằng đẵng, ông bố không hiểu lòng con, Thái phu nhân khẩu Phật tâm xà, chú bác anh em hưởng thụ bạc của nhà họ Bạch nhưng lại khinh thường hắn, cho dù về phòng cũng toàn là đứa ở xinh đẹp mưu toan. Khắp nơi không như ý, lúc nào cũng uất ức, chỉ có ở chỗ Mạn Nương còn có thể được chút an ủi dịu dàng. Từng có một thời gian, hắn thật sự vô cùng tín nhiệm Mạn Nương.

Con người là động vật quán tính, một khi tin tưởng ai thì sẽ tự coi nhiều hành vi của họ là hợp lý.

“Cho đến hôm đó tại Quảng Tế tự, những lời nói của em rất xác đáng.”

Nói ra có lẽ không ai tin, nhưng trừ Mạn Nương, Minh Lan là cô gái duy nhất hắn từng nói chuyện tử tế. Cô gái bé nhỏ ấy cau mày, lia mắt, tỏ vẻ bất mãn, nhưng chưa từng trách mắng văn hoa, mà chăm chú giảng giải sự thật. Sau khi trở về hắn lăn qua lộn lại, nghĩ thế nào đều thấy Minh Lan chẳng hề sai.

Nếu Mạn Nương bằng lòng với phận lẽ, sẽ không có lý do gì đến gây rối ở phủ họ Dư.

Là người đều sẽ mắc lừa, chẳng qua không nghĩ tới phương diện đó, nếu thật tra xét tỉ mỉ, rất nhiều người, rất nhiều việc lộ ra ngay.

“Mạn Nương có một đứa ở hầu hạ nhiều năm, sau được cô ta cho đồ cưới gả chồng xa xôi. Tôi mất rất nhiều công sức mới tìm được nó, hù doạ, cưỡng ép dụ hoặc mới chịu mở miệng.” Đa phần phụ nữ có chồng con rồi, hiếm khi có thể trung thành đến tận cùng.

“Những gì con bé đó nói đều không tưởng tượng nổi. Đầu tiên là anh trai Mạn Nương, gã hoàn toàn không bỏ em chạy, mà do cô ta khổ công khuyên nhủ. Đến tận khi sinh hạ hai đứa con, anh trai cô ta mới giả vờ hối hận quay về. Man Nương cầu xin một hồi, bọn họ diễn trò để tôi tha thứ cho anh trai cô ta, tôi lại còn tưởng bản tính cô ta vốn lương thiện.”

Minh Lan không nói gì, chỉ nhìn chằm chặp lên trần nhà.

“Còn chuyện đứa bé, bị Thường ma ma đoán trúng rồi. Mạn Nương sai người dẫn bà hầu đó đi uống rượu, động tay động chân vào dược liệu.” Giọng nói của hắn đượm đầy chua chát, dường như tự thuật một màn kịch hoang đường: “Nhưng tôi vẫn không tin hẳn, về kinh giam giữ người bên cạnh cô ta lại, tra hỏi. Vừa hỏi một cái, không ngờ vẫn còn có chuyện khác.”

“Cô ta lại làm chuyện gì?” Minh Lan bắt đầu sinh lòng phiền chán.

Cố Đình Diệp nắm tay nàng, siết chặt, đoạn tiếp: “Cô ta hỏi thăm được người nhà đứa ở của Yên Hồng thường đến quán rượu, bèn sai người tiết lộ nơi ở của mình, lại rêu rao thổi phồng lên, Yên Hồng nghe thấy bèn hồng hộc lao tới. Cô ta xếp đặt xong xuôi, chỉ chờ tôi ‘kịp thời chạy đến cứu’ mẹ con bọn họ, trở mặt với Yên Hồng.”

Minh Lan thở dài thật sâu, nghiêng người ôm lấy cánh tay hắn, dán mặt lên.

“Biết được những chuyện này, tôi nhất thời ngây ra.” Cố Đình Diệp xoay lại ôm nàng, lòng bàn tay lạnh như băng: “Tôi đi đối chất, cô ta không giải thích nổi, đành thú nhận. Từ đầu đến cuối cô ta đều muốn làm phu nhân chính thất, mọi thứ lúc trước đều vì dỗ tôi.”

Hôm đó, trước mặt hai đứa con, hắn túm tóc lôi Man Nương ra ngoài, ép hỏi mắng mỏ nặng nề, Man Nương thấy không tránh được, bèn thẳng thừng không che đậy nữa. Hắn tức tối ngập đầu, tát cho cô ta mấy phát, má hồng sưng đỏ, nhưng vẫn chảy nước mắt mà cười. Hắn nhớ rõ, hôm đó ráng chiều tối tăm, Man Nương phủ phục trên đất, ôm lấy chân hắn, đáng thương ngẩng đầu cầu xin, còn biểu hiện như đang diễn, nói rằng nàng thật tâm, mong hắn thương xót, mong hắn trân trọng.

Nào ngờ, trong lòng hắn đã tràn ngập giá lạnh. Tất cả đều lừa hắn, ức hiếp hắn, ngay cả người hắn luôn tin tưởng cũng không ngoại lệ, vậy còn biết tin ai, trên đời này tin nổi ai nữa?

“Đêm đó, tôi về phủ lại tranh cãi với cha già. Tôi càng nói càng tệ, khiến cha già tức nôn ra máu, ông ấy mắng tôi ‘sa vào trụy lạc, không thuốc nào cứu được, quả nhiên là con hèn mẹ kém’, tôi không muốn ở lại nữa, bèn ra đi ngay trong đêm, mãi tới phía Nam mới gửi bức thư báo bình an cho Thường ma ma.”

Minh Lan khó chịu, dán lên ngực hắn, thở dài khe khẽ.

“Sau khi tôi bỏ đi, cha già vẫn luôn tìm kiếm. Mãi mới tìm được, bèn gửi thư bảo tôi mau về phủ, Yên Hồng có thai.” Cố Đình Diệp nói.

“Hả?!” Minh Lan kinh hãi: “Có việc này ư, tại sao đến nay chưa có ai nhắc tới.”

Cố Đình Diệp nhoẻn cười kỳ quái, tựa hồ châm chọc: “Bởi vì đây là vụ tai tiếng lớn, trên không thể cáo trời đất, dưới không thể cáo thân nhân.”

Minh Lan hơi đoán được, nhưng không dám nói lung tung.

“Cha già cực kỳ vui vẻ, kéo tay tôi bảo, làm cha tới nơi rồi, phải biết điều, tử tế làm người, không được gây sự nữa. Nhưng tôi lại bảo ông ấy, đứa trẻ trong bụng Yên Hồng, chắc cũng là họ Cố, nhưng không phải con tôi.”

Lão hầu gia lúc ấy vừa sợ vừa giận, liên tục trách móc hắn oan uổng lung tung, hắn bỏ đi hơn một tháng, vợ lại có thai hơn hai tháng, chẳng phải vừa khéo. Cố Đình Diệp hờ hững trả lời, từ cái lần trở mặt với Yên Hồng vì Mạn Nương, bọn họ chưa từng sinh hoạt vợ chồng.

Vẻ mặt cha già lúc đó, Cố Đình Diệp mãi mãi không quên được. Cái vẻ tức giận, hoang mang, áy náy và thẹn thùng xâm nhập vào cốt tuỷ đúng là không thể hình dung bằng lời. Nhưng khi đó, hắn chỉ để ý tới tâm tình của mình, hung hăng chế giễu nhà họ Cố từ trên xuống dưới một hồi, mắng mỏ nhà này là bùn lầy mục nát dơ bẩn, chẳng có mấy người sạch sẽ.

Còn đến cùng là ai đội nón xanh cho hắn, hắn chả thiết quan tâm, cũng chả muốn hỏi, dù sao trong phủ hầu nào có ai tốt.

“Vậy, em gái chị Yên Nhiên làm sao mà chết?” Minh Lan rầu rĩ hỏi.

Cố Đình Diệp cất giọng âm u: “Sẩy thai không thuận, chết vì rong huyết. Lúc biết tin, cha già đang tranh luận với Dư đại nhân. Tuy Yên Hồng có sai, nhưng tôi cũng có chỗ không phải, tôi chưa hề muốn cô ấy lấy mạng đền bù. Nhưng lúc chạy tới biệt viện, cô ấy đã qua đời.”

Minh Lan lạnh cả người, chết kiểu này đúng là đủ báo ứng.

“Tất cả mọi người đều cho rằng Yên Hồng nóng lòng nên sảy thai mà chết. Nhà họ Cố muốn che đậy nên đối ngoại bảo chết bệnh, Dư đại nhân càng không dám lộ ra, cứ thế là xong.” Cố Đình Diệp chợt cau mày: “Chỉ một mình tôi cảm thấy bất ổn.” Dù sao từng là vợ chồng, Dư Yên Hồng không phải kẻ ngốc, nếu biết bị bại lộ, vì sao không bỏ thai từ trước mà phải đợi nhà họ Cố gọi mình về.

“Vậy là làm sao?” Minh Lan ngạc nhiên hỏi.

“Tôi có đứa hầu lâu năm tên Bình Quý, Mạn Nương thật sự lung lạc được nó, nó cũng thường nói tốt giùm cô ta, khi đó tôi không để ý lắm. Từ sau khi rời kinh lại đã lâu không gặp.” Nụ cười của hắn tràn ngập sát khí: “Ai ngờ lúc tôi ra ngoài, người gác cửa biệt viện lại bảo, nửa ngày trước, Bình Quý đến chuyển lời thay tôi. Nhưng tôi chưa từng nhờ nó nói bất cứ gì!”

Minh Lan sửng sốt: “Chẳng lẽ lại là Mạn Nương?”

Điều thần kỳ nhất của Man Nương là mỗi lần Cố Đình Diệp muốn điều tra chuyện bé bằng hạt vừng thì đều biến thành to như dưa hấu. Cố Đình Diệp uy nghiêm nói: “Tôi bắt lấy Bình Quý tra hỏi, nó liền phun hết.”

Từ sau khi Cố Đình Diệp rời kinh, xa xôi không tin tức, Man Nương tựa như kiến bò chảo nóng. Thường ma ma không chịu hé răng, cô ta đành phải sai người nhìn chằm chằm phủ Ninh Viễn hầu, đặc biệt là người nhà đứa hầu cho Yên Hồng. Rất nhanh cô ta đạt được thu hoạch. Một hôm nọ Yên Hồng lấy cớ về nhà mẹ đẻ, xe ngựa nửa đường thay đổi, Yên Hồng đội mũ mạo lén lút gặp thầy lang.

Man Nương theo sau tìm được thầy lang đó, dù sao không biết khách hàng là ai, nhìn tiền bạc, thầy lang không hề do dự nói, vị phu nhân che mặt kia đã có thai hai tháng. Man Nương vui mừng khôn xiết, tức thì tính toán, vừa khiến Cố Đình Diệp mau chóng về, lại không thể để Yên Hồng giấu diếm rồi lén lút giải quyết vấn đề được.

Em gái Bình Quý ở trong phủ làm đứa ở, cả phủ đều biết Diệp nhị phu nhân không ăn củ sen, nó thừa dịp ném ít bột củ sen vào đồ ăn của Yên Hồng, lượng rất nhỏ, đủ khiến chị ta mẩn đỏ. Song Thái phu nhân đức hạnh tốt không chịu khiến lão Hầu gia cho rằng Đình Diệp vừa đi, chính mình lại thờ ơ với con dâu, bèn kiên trì gọi thầy thuốc tới xem bệnh, chuyện mang thai bèn không giấu nổi.

Sau khi vỡ lở, Yên Hồng hoảng hốt sợ sệt rụt vào biệt viện, chờ đợi bị xử trí. Lúc này, Quý Bình đến, hắn nói Cố Đình Diệp không muốn phơi bày tai tiếng, chỉ cần chị ta bỏ đứa nghiệt chủng đó, đợi chuyện gió êm sóng lặng, đôi bên chia tay.

Thính này thơm quá. Cố Đình Diệp vốn mang sẵn tiếng xấu, giờ lại bỏ nhà ra đi, nếu đôi bên chia tay, toàn bộ kinh thành đều sẽ cho rằng hắn có lỗi, mà chị ta cũng có thể rút lui nguyên vẹn, đợi qua mấy năm, nhờ cha mẹ luôn thương yêu mình tìm mối hôn sự khác là được. Bình Quý lại nhấn mạnh, nhất định phải nhanh chóng, nếu không sợ có biến cố.

Yên Hồng làm sao lại không răm rắp nghe theo, lập tức sai người mua thuốc liều mạnh, lại sợ ít hiệu lực, bèn uống gấp đôi, bỏ được đứa bé thì đồng thời cũng toi mạng.

Minh Lan nghe mà lạnh buốt cả người, cứng họng: “…Đến nước này rồi, Mạn Nương cần gì phải…?”

“Man Nương bảo, cô ta chỉ muốn Yên Hồng nếm khổ sở, xả cơn giận.” Cố Đình Diệp cười lạnh: “Ai ngờ lại khiến tôi tìm được manh mối, đêm đó tôi bèn ngửa bài, nói rõ từ đây cắt đứt quan hệ.”

Chuyện này kết thúc, lão hầu gia khốn đốn từ trong ra ngoài, bực bội đổ bệnh, nhanh chóng qua đời, Cố Đình Diệp thì không thể kịp thời nhìn thấy mặt cha lần cuối.

Tiền căn hậu quả Minh Lan đã hiểu, song không thốt nên lời. Đôi bên im lặng hồi lâu, chốc lát sau, Cố Đình Diệp chợt xoay lại nằm cạnh nàng, mắt ánh vẻ áy náy: “Em có trách tôi không? Tôi đã không xử lý Mạn Nương.”

Minh Lan sửng sốt, bật cười: “Xử lý thế nào?”

“Muốn lấy tính mạng cô ta?” Nàng từ từ ngồi dậy, Cố Đình Diệp cũng nhổm lên, ngồi đối diện nhau: “Nói thật, nếu hầu gia giết cô ta, em cũng không dám giữ Dung nhi bên cạnh, chắc chắn phải đưa nó đi xa. Dù con bé có hiểu rõ lý lẽ đến đâu, dẫu sao cũng là máu mủ ruột rà. Em không dám đánh cược vào may mắn.”

“Nhưng nếu thật sự giết chết, lại có vẻ phạt hơi nặng.” Việc này Minh Lan đã sớm nghiền ngẫm kỹ càng. Yên Hồng chết, Mạn Nương chỉ có thể khép vào tội lừa gạt đe doạ, còn việc va chạm với bản thân mình thì chưa thành công, hai tội khác nhau này đều chưa đủ xử tử hình.

“Nếu phải phạt, thì làm thế nào đây?” Minh Lan cười khổ: “Nói thật, với tính cách của Mạn Nương, dù có đánh mắng, thậm chí tra tấn, cô ta cũng chẳng biết hối lỗi.” Cô ta không giống bà Khang, ít ra bà ta còn yêu thương con cái, có điểm yếu, có thể bắt chẹt. Nhưng tựa hồ ngay cả an nguy của con cái cũng không thể khiến Man Nương lùi bước. Kỳ thực, đối với thể loại bệnh tâm thần có sức sát thương này, cách xử phạt tốt nhất chính là giam cầm chung thân, nhưng nàng không thể nói ra được.

Minh Lan nhún vai, cười bảo: “Hầu gia đưa cô ta đi xa cũng là một cách.”

Cố Đình Diệp sững sờ, hắn không ngờ tới bây giờ Minh Lan còn có thể tỉnh táo phân tích, lại  rành rọt đâu vào đấy, chẳng hề nhuốm màu tức giận, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên trăm mối.

“Hơn nữa còn chuyện triều chính, bên ngoài phủ, việc này kết thúc càng nhanh càng tốt.” Hắn không nén được bèn giải thích thêm.

“Việc này vốn dĩ không nên làm ầm ĩ.” Minh Lan tức thì đồng tình, còn bổ sung: “Mạn Nương không phải vợ lẽ của chàng, lại không phải đứa hầu trong phủ, cô ta là dân lành đứng đắn, chúng ta dựa vào đâu mà đòi đánh đòi giết. Nếu lương dân phạm sai lầm, cũng không nên xử lý bằng hình phạt riêng, mà phải ra công đường thẩm vấn sau đó định tội, đến lúc đó, làm loạn ở trên công đường, chúng ta có còn cần thể diện hay không. Đêm dài lắm mộng, nếu để lâu, đối thủ của chàng tóm được lại phiền phức ra.”

Nếu nàng là đối thủ của hắn, chắc chắn sẽ thừa cơ làm ầm lên. Nếu bị vạch tội ‘không rèn đạo đức’, áng chừng Cố Đình Diệp lại giống Thẩm quốc cữu, ở nhà đóng cửa suy ngẫm. Hai vị tâm phúc cùng nhau đóng cửa, Hoàng đế lại chả lửa sém lông mày đến nơi.

Cố Đình Diệp yên lặng ngắm Minh Lan, sắc mặt phức tạp, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “Ở Miên Châu, tôi đặt mua trăm mẫu ruộng đất cho Xương nhi, lại bảo người trông nom, chỉ mong cô ta niệm tình con trai mà yên ổn cho tôi nhờ.” Nói rồi, nét mặt hắn đột nhiên biến đổi, tàn khốc nói: “Cô ta dám giở trò lần nữa, tôi mặc kệ tất thảy, lấy mạng rồi tính sau.”

Minh Lan gật đầu, lập tức xua tay, kêu: “Ai da, kỳ thực đây không phải mấu chốt! Nghiêm trọng hơn là vị ấy kìa, chàng nghĩ ra cách chưa.” Nàng tỏ ra sợ hãi: “Em không dám ở cùng một nhà với bà ta đâu.”

Bề trên trên danh nghĩa, không đánh được, không mắng được, đúng là cản trở khắp nơi.

Nhìn nàng đang thản nhiên bình tĩnh, nhác trông lại tựa như con thỏ sợ hãi, Cố Đình Diệp bật cười: “Yên tâm. Dù em dám ở, tôi cũng không dám. Tôi đã bố trí xong, ở riêng thôi!”

Lời tác giả: Khu bình luận thảo luận hừng hực, tôi mà cứ yên lặng thì thật xấu hổ. Bèn nói rõ vài việc. Đầu tiên, không ít độc giả cho rằng Man Nương quá hạnh phúc, làm tổn thương nhiều người đến vậy còn có thể cầm tiền đi làm địa chủ hưởng phúc.

Có thể thế sao? Sự thật rốt cuộc thế nào?

Quê nhà của một đào kép đương nhiên là cằn cỗi, nếu không người ta bỏ xứ làm gì. Hơn nữa, ruộng đồng ở thời cổ có tỷ lệ lợi nhuận khoảng 3% (nghèo) đến 10% (trừ khi đất đai cực kỳ màu mỡ). Ví dụ, nếu tính 10 lượng bạc một thửa đất, vậy 100 thửa đất là 1000 lượng bạc, chiết khấu trung bình 5% lợi nhuận thì mẹ con Mạn Nương thu nhập hàng năm khoảng 100 lượng bạc.

Xin hỏi, tiền sinh hoạt một năm có từng đó, Man Nương làm sao sống được xa hoa thoải mái?

Mặt khác, chúng ta đang sống ở hiện đại, không biết cái gì gọi là thâm sơn cùng cốc.

Lúc tôi viết về cuộc sống lưu đày của em Tào, có rất nhiều độc giả đáng yêu phân tích cặn kẽ tình hình lưu đày ở cổ đại, thật sự thì nơi hoang vu hẻo lánh thời xưa thật không phải chuyện đùa.

Ở hiện đại, cuộc sống ở thành phố nhỏ, bất tiện nhất chắc là không xem được phim IMAX hoặc mua đồ trên Taobao, bán đồ của mình phải tốn thêm cước phí, nhưng thời cổ, chất lượng cuộc sống ở nơi xa xôi hoàn toàn bất đồng.

Ví dụ ở khu vực Tây Bắc, rau củ thiếu thốn, mặt mũi ai đều phủ một lớp bụi, nước không có vị mặn thì cũng có vị kiềm, nhập ngũ mới có thể ăn thịt, lại dễ mắc bệnh bởi vì cằn cỗi, không mời nổi bác sỹ, còn việc học, đành để trẻ con đến thị trấn phụ cận, hoặc vào nhà giàu học ké.

Độc giả tức giận, nói rằng Cố Nhị còn bảo quan địa phương chiếu cố mẹ con Man Nương.

Nhưng tại cổ đại, đàn ông mới làm chủ hộ được, một phụ nữ độc thân dắt theo đứa bé, lại có khá nhiều tiền, vậy điêu dân vùng khỉ ho cò gáy còn không ăn tươi nuốt sống bọn họ?! Đâu phải cố tình để mẹ con họ tới hoành hành ngang ngược.

Địa phương nhỏ, hẻo lánh, bế tắc, không có tiêu khiển, không có gánh hát, không có một cửa hàng, mỗi tháng hoặc mỗi năm họp chợ mới được giải trí hoặc mua nổi một cây trâm.

Trừ mỗi ngày ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, nghe gà chó kêu sủa, cuộc sống của Mạn Nương coi như kết thúc, cho nên cô ta mới tuyệt vọng đến thế.

Đối với Cố Nhị, đó chính là lưu đày, tách hẳn nhân tố bất ổn ra xa, từ bỏ con trai, đương nhiên, trong này có yếu tố tình cảm cá nhân.

Nhiều bạn thảo luận rất hay, trong chuyện này Cố Nhị đích thực có sai lầm trí mạng (cái này nói sau), nhưng không phải là “vấn đề lễ giáo” hay “vấn đề pháp luật”!

Vì mấy bạn này, tôi cố ý viết thêm một đoạn. Vốn tưởng mọi người đều rõ nên mới không viết, không ngờ có vài cô bé xinh xắn lại móc nối việc Cố Nhị không xử lý mạnh Man Nương với vấn đề lễ pháp, nguyên tắc gì đó.

Cho tôi xin, Man Nương là lương dân mà, cô ta được bỏ tiện tịch từ đời nảo đời nào, lương dân phạm tội được tự ý đánh phạt ư? Nếu Cố Nhị dám làm thế, các đối thủ của hắn nhất định vui mừng nhảy dựng lên!

Như vậy, Man Nương có thể lên công đường thẩm vấn ư? Sau đó ấn tội xử phạt ấy hả. Cho tôi xin, đến lúc đó thể diện của Cố Đình Diệp cũng mất hết, đối thủ của hắn càng mừng rỡ, bàn tán sôi nổi, làm hắn càng xui xẻo càng tốt.

Cho nên mới thấy, khi xử lý Man Nương, Cố Nhị đã phải suy nghĩ cẩn thận, đương nhiên có tình cảm cá nhân trong đó, nhưng không giống như độc giả tưởng tượng là vẫn còn vương vấn, muốn cho Man Nương được hưởng phúc, suy ra hắn bạc tình bạc nghĩa thế nào đối với Minh Lan….

Như vậy lệch lạc quá rồi.

Song tất nhiên Cố Nhị có phạm sai lầm, hơn nữa lại ảnh hưởng sâu sắc, dẫn tới sóng gió cuối cùng. Tác giả là mẹ ruột nữ chính, sẽ không bỏ qua Cố Nhị, mọi người yên tâm.

Cho nên, cho tôi xin, quần chúng hạ hoả đi nhé, đừng ép tôi phải hé lộ tình tiết nha!

Tình yêu sét đánh chỉ tồn tại ở thời thanh xuân tràn ngập hormone thôi. Tôi hiểu mọi người yêu mến nữ chính, nhưng mà, là một người đàn ông dạn dày sương gió, đặc biệt từng nếm mùi đau khổ vì Mạn Nương, lại dễ dàng tin tưởng, dốc hết tấm lòng yêu một người phụ nữ khác thì thật vô lý. Cho dù là nữ chính cũng không thể có bàn tay vàng như thế đâu. Không nói nữa, không nói nữa, kẻo lại hé lộ tình tiết.
— QUẢNG CÁO —