Tống Thanh Thư làm sao có can đảm nói cho nàng nghe, hắn liền đổi đề tài, hỏi:
-Tẩu tẩu, lúc cùng Mộ Dung Cảnh Nhạc giao thủ, nghe y có nói tẩu tẩu tựa hồ là ngưởi của phái Cổ Mộ?
-Um…cứ tạm xem như là thế đi…
Hồ phu nhân nhẹ nhàng gật đầu nói tiếp:
-Khi còn bé, cơ duyên xảo hợp gặp được sư phụ, nhân gia ở nhà của ta hơn nửa năm, dạy cho ta không ít võ công.
-Sự phụ tẩu tẩu tên gọi là gì, có phải là Lâm Triều Anh không? Tống Thanh Thư vội vàng hỏi.
Hồ phu nhân lắc đầu một cái, âm thầm làm lạ vì sao hắn đối với phái Cổ Mộ lại hiểu rõ như vậy.
-Lâm Triều Anh là tổ sư bà bà, sư phụ tên gọi là gì, ta cũng không rõ lắm….
Tống Thanh Thư sắc mặt liền ngạc nhiên, hắn nghĩ thầm nếu như Lý Mạc Sầu biết còn có Hồ phu nhân là một đồng mÔn như thế này, không biết sẽ có gì phản ứng như thế nào đây?. Hai người một đường phong trần mệt mỏi, mắt thấy sắp đến Cô Tô thành, thì sắc trời đã tối, nên quyết định ở ngoài thành ghé vào một trấn nhỏ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại tiếp tục đi Yến Tử Ô.
-Lão bản, cho hai gian phòng.
Nghe Tống Thanh Thư thuê phòng, chưởng quỹ ngẩng đầu lên đánh giá hai người, khuÔn mặt tươi cười:
-Thực sự là không tiện, hiện nay ở đây chỉ còn có một gian phòng. Hai vị nghỉ tạm có được không?
Hồ phu nhân đôi mi thanh tú cau lại, lắc đầu:
-Không cần, chúng ta đi qua quán trọ khác..
-Phu nhân, cái trấn này chỉ một cái quán trọ ở đây, bây giờ cửa thành Cô Tô đã đóng, còn quán trọ khác thì ngoài trăm dặm ở trấn lân cận mới có.
Chưởng quỹ cười nói.
- Chúng ta cứ đi ra ngoài tìm xem.
Tống Thanh Thư cảm thấy trong lời nói chưởng quỹ này không thật, nên có chút hoài nghi. -Quên đi, thôi thì ở tạm nơi này.
Hồ phu nhân có chút ngập ngừng rồi nói.
-Tiểu nhị, đưa hai vị này lên phòng.
Chưởng quỹ lặng lẽ kéo tay áo Tống Thanh Thư nói:
-Công tử xin dừng bước, tại hạ có việc cần cho biết trước.
Thấy bóng dáng Hồ phu nhân đã biến mất ở khúc quanh, chưởng quỹ tay mở ra, cười hì hì:
-Ngươi định cướp tiền à, mặt sau ở đây viết rõ ràng là một gian phòng một lạng bạc.
Chưởng quỹ cũng không tức giận, nói:
-Công tử, lẽ nào công tử thật sự cho là quán trọ của chúng ta lớn như vậy, chỉ có một gian phòng sao? Chẳng qua là thấy hai người cô nam quả nữ đi cùng nhau, tôi giúp cho công tử có cơ hội, có thể nắm chắc được hay không thì phải xem bản lĩnh của chính công tử, mười lạng bạc là giá hời cho công tử đấy. -Như vậy cũng được sao?
Tống Thanh Thư nhất thời bị chấn kinh rồi.
-Khà khà…
Chưởng quỹ nở nụ cười quỷ dị:
-Không phải là như vậy, công tử cho rằng trên giang hồ nhiều quán trọ như vậy, tại sao một mực khi cô nam quả nữ đên đây, đều chỉ còn có một gian phòng? Đây là luật lệ của chúng ta, công tử… bạc mất thì còn có thể kiếm lại, nhưng mỹ nhân thì khó lại có cơ hội lần sau a..
Tống Thanh Thư khâm phục chưởng quỹ này đến sát đất, cam tâm tình nguyện đưa cho hắn mười lượng bạc trong đầu thầm nghĩ:
"Ai là người đầu tiên nghĩ ra sách lược như thế này, quả là cao nhân về buÔn bán a..”
-Vừa rồi chưởng quỹ kéo tiểu đệ nói cái gì vậy?
Thấy Tống Thanh Thư trở lại trong phòng, Hồ phu nhân nghi hoặc hỏi.
-Không có gì, chỉ là lấy tiền thuê phòng..
Tống Thanh Thư thuận miệng nói. - Đợi lát nữa tẩu tẩu ngủ trên giường, tiểu đệ ở chỗ này ngủ cũng được.
-Kinh mạch của tiểu đệ bị hao tổn, dưới đất hàn khí quá nặng, làm sao được?
Hồ phu nhân cau mày nói, trong lòng cũng rất khó khăn, vòi chỉ có một cái giường. . .
-Không sao, như thế nào đi nữa thì tiểu đệ cũng là nam tử, có chút chuyện này vẫn chịu được.
Tống Thanh Thư chẳng phải là không muốn lên giường ngủ, thế nhưng đây là điều không thể, hắn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt bày sẵn cái đệm trên đất để ngủ.
Hồ phu nhân quan sát nhìn hắn, rồi yên lặng xoay người mặc nguyên y phục nằm ngủ trên giường.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Hồ phu nhân đột nhiên nghe được tiếng động sột soạt nên thức tỉnh, vừa mở mắt ra nhìn, thì thấy Tống Thanh Thư đang nằm co ro trên đất, cả người run rẩy, gân xanh cánh tay từ lấu nay nổi lên nắm chặt lấy cái chăn. Hồ phu nhân biết được qua vết đao bị chém ở trên người lâu nay, mỗi khi mưa gió trở trời, thì vết thương vừa thốn xót lại đau, huống chi Tống Thanh Thư kinh mạch toàn thân bị đứt đoạn, thấy hắn đau đớn thành như vậy, nhưng vẫn cắn chặt môi chết không phát sinh một tiếng rên, trong long nàng cảm khái: “ Tiểu đệ quả nhiên là một chính nhân quân tử…..”
Bởi vì bị hàn khí trên đất xâm lấn, Tống Thanh Thư xác thực rất đau, nhưng trong lòng hắn lại quật cường, nếu để cho Hồ phu nhân biết thì cũng đâu có giải quyết được gì? Chi bằng cứ như thế yên lặng mà chịu đựng.
- Tiểu đệ, ngươi lên trên giường ngủ đi.
Phía sau truyền đến tiếng nói Ôn nhu của Hồ Phu Nhân.
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn nàng:
-Như vậy sao được! Tẩu tẩu đừng có quan tâm đến, tiểu đệ chịu được. -Hừ..với bộ dáng như thế này, ngày mai thì làm sao đi nỗi?
Hồ phu nhân ngồi dậy kéo hắn lên, bàn tay để lên sau lưng hắn truyền qua một luồng chân khí.
-Đừng có nhăn nhó nữa, ta là một nữ nhân cũng không ngại, còn tiểu đệ thì sợ cái gì chứ? Chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng, là tốt rồi…
Tống Thanh Thư tuy rằng có ngông nghênh, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, nàng nói đến đây là đã mức, làm sao mà còn từ chối nữa.
Lúc Tống Thanh Thư tiến vào trong chăn, liền cảm thấy một mùi thơm kéo tới, hơi ấm nồng nàn, trong lúc nhất thời đau đớn trên người đã có chút quên.
Hồ phu nhân thấy hắn chui vào trong cái chăn của mình vừa ngủ, mặt ửng đỏ, do dự chốc lát, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi ruồi nói:
- Tiểu đệ… ngươi ngủ chính là chăn của ra.
Tống Thanh Thư lúng túng phát hiện cái chăn của mình còn nằm trên đất, Hồ phu nhân đã để cho mình ngủ trên giường cũng đã là ân nghĩa lớn lắm rồi, làm sao có khả năng đồng ý cùng chính mình ngủ chung trong một cái chăn? Ngượng ngùng, Tống Thanh Thư lồm cồm bò dậy bước xuống giường ôm cái chăn trở lại, lúc này thân thể Hồ phu nhân đã bao bọc bên trong cái chăn, Tống Thanh Thư ở bên cạnh người nàng chậm rãi nằm xuống, thỉnh thoảng đụng vào thân thể của nàng, Hồ phu nhân cả người đều nhẹ nhàng run lên.
Không giống với Chu Chỉ Nhược phản bội, Hồ phu nhân trong vắt dường như hoa lưu ly, đối với hắn cũng vô cùng tốt, Tống Thanh Thư cũng không dám lỗ mãng nhiều hơn…
Nghe bên người giai nhân từng sợi tóc truyền tới mùi thơm ngát, Tống Thanh Thư tinh thần chậm rãi thanh tĩnh lại, cảm giác đau đớn cũng nhờ vậy mà dần dần bình phục..
Thêm vào một ngày mệt nhọc, nên cơn buồn ngủ sớm đến, cũng không lâu lắm hắn đã tiến vào mộng đẹp, Tống Thanh Thư không cần cân nhắc những tình huống phức tạp những ngày sắp tới, còn Hồ phu nhân thì cò nhiều lo toan nên chỉ nằm mơ màng chốc lát, bất chợt nàng nghe tiếng Tống Thanh Thư ở trong giấc mộng hàm hồ nói gọi tên một nữ nhân nào đó, tiếp theo hắn vươn mình, đem một cánh tay luồn vào trong chăn để trên ngực của nàng. Hồ phu nhân trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng nàng lại không biết Tống Thanh Thư vừa gọi tới tên ai dù nàng cố sức lắng nghe, đúng lúc cánh tay của Tống Thanh Thư thật chặt ép lên bầu vú của nàng, thật là xấu hổ ! Ai! Ai bảo hắn là tiểu đệ của mình đây?
Cân nhắc đến tình huống Tống Thanh Thư ngày hôm nay cả ngày mệt nhọc lại vừa rồi bị đau đớn, Hồ phu nhân không đành lòng quấy rối mộng đẹp của hắn, nhưng bàn tay của Tống Thanh Thư lại bắt đầu không thành thật, mới bắt đầu chỉ là sờ soạng bên ngoài, một lúc sau, đột nhiên bàn tay lập tức chui vào trong vạt áo nàng, trực tiếp mò lên bầu vú bên trong cái yếm, Hồ phu nhân cũng không còn cách nào khoan dung Tống Thanh Thư làm càn xâm phạm thánh địa trước ngực của mình như vậy, nàng liền nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của Tống Thanh Thư bỏ ra bên ngoài, nhìn thấy Tống Thanh Thư vẫn là ngáy ngủ, nàng dùng chân khí thăm dò trên mũi hắn, thì nhân thấy đó chỉ là hành vi vô ý thức trong giấc ngủ. Chẳng hiểu vì sao cuối cùng nàng lại nhắm mắt, chịu nhịn để cho bàn tay kia của Tống Thanh Thư tiếp tục xâm phạm, lúc sau Hồ phu nhân thân thể bắt đầu run rẩy không ngừng, trong lòng ngứa nhột, hạ thể nong nóng, chính giữa hai chân giống như chất lỏng đã muốn tiết ra bên ngoài ngọc môn quan rồi.
Hồ phu nhân thực sự không nghĩ ra, mình lúc nào lại dâʍ đãиɠ như thế? Không khỏi e thẹn vạn phần, nhưng từ bên trong hang động lại như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiết ra thêm một ít chất dịch, khi bàn tay của hắn lướt qua bụng dưới nàng, từ nơi cổ họng Hồ phu nhân không nhịn được “ ưʍ..” lên một tiếng, bên dưới cửa ngọc môn quan đã tuôn ra sền sệt chất nhờn…
Sáng hôm sau Tống Thanh Thư tỉnh lại, bên cạnh Hồ phu nhân từ lâu đã không còn nằm, hắn giật mình ngồi dậy, thì thấy Hồ phu nhân tựa như cười mà không phải cười đang nhìn mình. - Sớm a…tẩu tẩu.
Tống Thanh Thư lúng túng.
Hồ phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng âm thầm khó chịu: “ Tối hôm qua hắn ở trên người mình sờ soạng làm thật nhiều thứ, nếu không phải là nàng xác định được lúc đó hắn đang ngủ say chắc chắn là nàng đã sớm trở mặt để tránh cho chuyện lửa gần rơm vô cùng nguy hiểm này....”
Nhìn thấy Hồ phu nhân ánh mắt khác thường, trong lòng Tống Thanh Thư nhột nhạt, hắn cúi đầu nhớ tới dư vị tối hôm qua có một giấc xuân mộng, trong mộng Hồ phu nhân e thẹn vô hạn nằm ở thân hắn dãy dụa rêи ɾỉ. . .
Sáng sớm hai người liền đi tìm Yến Tử Ô, Tống Thanh Thư biết đại khái Cô Tô thành nằm ở hướng phía tây mấy chục dặm, cùng với Hồ phu nhân tìm kiếm, chỉ tiếc là hỏi mấy chục người, ai cũng không biết, Hồ phu nhân trong lòng dao động nghi ngờ là đã đi nhầm phương hướng, nhưng Tống Thanh Thư định liệu quả quyết không sai.