Nghe được Trương Vô Kỵ nói những lời này, Triệu Mẫn cả người run lên, cầm lấy bàn tay Tống Thanh Thư căng thẳng.
-Này… nam nhân của quận chúa vô liêm sỉ, quận chúa lại bóp tay tại hạ làm gì vậy?
Tống Thanh Thư ngoài miệng mặc dù đang trêu đùa, nhưng lực chú ý đang tập trung, khẩn trương chờ nghe Chu Chỉ Nhược trả lời.
Chu Chỉ Nhược kinh ngạc nhìn Trương Vô Kỵ, hiển nhiên cũng không ngờ tới hắn sẽ nói lời như vậy, lạnh lùng nói:
-Ngươi không phải phu quân của ta, cho dù là nếu trương giáo chủ không ngại, ta hoàn toàn cũng không hề quan tâm đến.
Trương Vô Kỵ sửng sốt, hắn cũng không nghĩ tới nàng sẽ trả lời tuyệt tình như thế.
-Nói rất hay…
Một bên Tống Thanh Thư vui vẻ hoa tay múa chân, cũng không nhịn được tại bên dưới mông mềm mại của Triệu Mẫn bóp lấy một cái. -Á…ngươi tên khốn kiếp.
Triệu Mẫn lúc này lực chú ý hơn phân nửa đều tập trung trên người Trương Vô Kỵ, tạm thời vô tâm truy cứu hành động này của Tống Thanh Thư .
-Chỉ Nhược, ta biết muội vần còn tức giận chuyện lúc ở thành Hào Châu...
Trương Vô Kỵ còn chưa nói hết, Chu Chỉ Nhược ngắt lời nói:
-Chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại, Trương Giáo Chủ đã lựa chọn Triệu quận chúa...
Trương Vô Kỵ đột nhiên nói:
-Chỉ Nhược, sợ rằng muội không biết ah, vì muội ta đã cùng Triệu Mẫn xích mích…
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn nữ nhân bên cạnh, lặng lẽ hỏi:
-Thực sự sao?
Triệu Mẫn chặt ngậm chặc đôi môi, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.
Chu Chỉ Nhược nghi ngờ nói:
-Vì ta?
Trương Vô Kỵ gật đầu, khổ sở:
-Muội cũng biết nàng rất thông minh, ban đầu ở trên núi Thiếu Thất Sơn, ta mỗi ngày chờ đến lúc nửa đêm tới gặp muội, vốn tưởng rằng rất bí mật, vậy mà vẫn không có giấu diếm được nàng. Chu Chỉ Nhược đối với tính tình Triệu Mẫn rất rành mạch, chắc chắn là Triệu Mẫn không có chịu đựng được khi biết Trương Vô Kỵ lừa dối như vậy, nghĩ đến mình là nguyên nhân gây nên chuyện lục đục của hai người, Chu Chỉ Nhược trong lòng xẹt qua một tia áy náy:
-Vậy sao Trương giáo chủ không giải thích qua cho Triệu Mẫn biết, chẳng phải là tốt rồi sao?
-Lúc đầu muội nói nguyện ý cùng nàng .....
Thấy Chu Chỉ Nhược sắc mặt âm trầm, Trương Vô Kỵ đem câu nói hai nàng cùng chung một phu quân nuốt trở vào,
-Trước đây ta có muội, Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu, Chu Nhi... tất cả đối với ta đều tình thâm ý trọng, ta một mực do dự vấn đề nên chọn người nào, đến khi về sau rốt cục d8a4 nghĩ thông suốt, các người đều là nữ nhân ưu tú, ta tại sao lại phải chỉ chọn một? Ta đã mất đi Tiểu Chiêu cùng Chu Nhi, cho nên không muốn mất thêm bất kỳ một người nào nữa. “ Hừ…tên vô sỉ này lại có phong phạm rất giống mình." Tống Thanh Thư nghe được cười nhạt, một bên Triệu Mẫn đôi mi thanh tú nhíu lại, không biết suy nghĩ cái gì.
-Cá và thịt không thể ăn cùng lúc được, trong lòng Trương Giáo Chủ cũng quá tham đấy.
Chu Chỉ Nhược lạnh lùng nói.
-Cá cùng thịt vì sao lại không ăn cùng lúc được? Ta ưa thích các ngươi, các ngươi cũng ưa thích ta, vì sao lại không thể cùng một chỗ?
Trương Vô Kỵ đột nhiên gắt giọng nói.
-Đúng, ta trước kia là ưa thích ngươi, nhưng chúng ta có duyên không phận, số trời đã định trước không có khả năng ở cùng một chỗ,
Chu Chỉ Nhược chợt quan sát kỹ Trương Vô Kỵ một lúc, đột nhiên có chút chần chừ nói:
-Ta lại có cảm giác tính tình ngươi có chút thay đổi, không giống như Vô Kỵ ca ca ngày trước ôn hòa thuần hậu.. Tống Thanh Thư cùng thấy thế nên gật đầu, thấp giọng hỏi Triệu Mẫn:
-Quận chúa có cái loại cảm giác giống như vậy không?
Triệu Mẫn vẻ mặt sương lạnh, không trả lời hắn.
Trương Vô Kỵ sắc mặt thay đổi, rồi rất nhanh khôi phục lại:
-Mỗi người từng ngày đều sẽ biến hóa, chuyện này đâu có gì khác thường đâu. muội cũng vậy, không thay đổi sao? Trước đây muội không ưa thích Tống Thanh Thư, nhưng bây giờ vì thất thân cho hắn, lại có thể động tình với hắn…
Chu Chỉ Nhược hừ lạnh:
-Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Trương Vô Kỵ không màng tới, tiếp tục nói:
-Còn Tống Thanh Thư thì sao, lẽ nào hắn cũng không có thay đổi? Trước đây công phu hắn chỉ có thể nói là bất nhập lưu, trên núi Thiếu Thất kinh mạch toàn thân đứt đoạn, nhưng kết quả trong thời gian ngắn ngủi, lại nổi danh, trở thành cao thủ tuyệt đỉnh trong chốn võ lâm giang hồ. Tống Thanh Thư rùng mình, chính hắn cũng nhập hồn vào chiếm lĩnh thân xác Tống Thanh Thư, đó là bí mật lớn nhất của hắn, biến hóa nghiêng trời lệch đất này thì người khác nhìn vảo cũng có thể nhận ra, bản thân hắn cũng có thể cảm nhận được Trương Vô Kỵ bây giờ cùng với Trương Vô Kỵ ngày trước bất đồng..
Chu Chỉ Nhược trong lòng khẽ động, hiển nhiên cũng có đồng dạng nghi hoặc, bất quá vô thức vẫn đáp:
- Cửu Dương Thần Công của Trương giáo chủ có được cũng là nhờ có duyên kỳ ngộ nên mới bắt gặp, người khác đương nhiên cũng có thể có kỳ ngộ, huống chi ta trước đây đã đem Cửu Âm Chân Kinh dạy qua cho hắn, nên hắn có được thành tựu ngày nay, cũng không có gì là ly kỳ.
-Được rồi…cứ cho là võ công của hắn có được bởi vì có kỳ ngộ,
Trương Vô Kỵ đem chén rượu nhạt uống một hơi cạn sạch, -Thế nhưng còn tính cách của hắn đây? Ta nhớ không lầm trước đây Tống Thanh Thư yêu thích ngươi đến tận xương tủy, đối những nữ nhân khác đều không thèm liếc mắt qua, ngay cả Triệu Mẫn kiều diễm tuyệt sắc như vậy, cũng không thể gây nên hắn chút nào rung động, vậy mà hôm nay hắn…
Trương Vô Kỵ liên tục cười lạnh:
-Nữ nhân bên cạnh hắn thì thay đổi liên tục, trong chốn giang hồ lưu truyền hắn chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, hành vi cùng với dâʍ tặc Vân Trung Hạc, Điền Bá Quang có gì khác nhau đâu, khác hẳn với lúc đầu con người Tống Thanh Thư một kẻ si tình kia sao?
Nghe Trương Vô Kỵ nói, Triệu Mẫn nhịn không được lại ngắt trên người Tống Thanh Thư một cái:
- Dâʍ tặc, ngươi đúng là đối với ta không thèm chút nào sao?
-Ai nói quận chúa không gây nên tại hạ rung động a? Quận chúa kiều diễm như thế, là nam nhân ai mà không động tâm. Tống Thanh Thư lại nhịn không được, dùng bàn tay vuốt lấy trước ngực nàng, dù là có cái yếm bao bọc, nhưng cãm giác non mềm săc chắc làm cho hắn cảm thán, trong lòng âm thầm bổ sung một câu: "Huống chi... ngươi là tình nhân của Trương Vô Kỵ…”
Triệu Mẫn thân thể hơi giật về sau, cáu giận nói:
-Vừa nói liền táy máy tay chân, quả nhiên là tên dâʍ tặc.
-Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể lung tung,
Tống Thanh Thư khoát tay nhỏ giọng nói,
-Quận chúa mở miệng là mắng tại hạ dâʍ tặc, thế nhưng tại hạ nhiều lắm chỉ làm tặc động tay động chân mà thôi, chứ có lúc nào dâʍ qua quận chúa chưa?
-Vô lại.
Triệu Mẫn lườm mắt, cũng không cùng hắn cải cọ, tiếp tục nghe.
Ở giữa cái lương đình nghỉ mát, Chu Chỉ Nhược cũng bị Trương Vô Kỵ chọt trúng chỗ đau, nàng đã nhiều lần gặp phải Tống Thanh Thư bên cạnh còn có những nữ nhân khác, nhưng theo nàng suy nghĩ, Tống Thanh Thư có hành vi khác thường, có thể là bởi vì lúc trước tại trên núi Thiếu Thất phát hiện mình cùng Trương Vô Kỵ trong bóng tối làm chuyện bậy bạ, cho dù khi ấy nàng chỉ bị Trương Vô Kỵ mò mẩm sờ soạng trên thân thể, nhưng lúc ấy Tống Thanh Thư phẫn nộ trong cơn tuyệt vọng, tạo thành hành vi sau này trăng hoa khắp nơi để trả thù nữ nhân... -Hắn trăng hoa khắp nơi cũng tốt, muốn đến với nữ nhân nào cũng được, đó là chuyện nhà của ta, cũng không nhọc đến Trương Giáo Chủ quan tâm.
Chu Chỉ Nhược phiền não trong lòng, phút chốc đứng lên,
-Bây giờ sắc trời đã tối, Trương Giáo Chủ nếu không còn có chuyện khác, ta xin được cáo lui trước.
Trương Vô Kỵ tà mị cười:
-Chỉ Nhược, nếu như trong lòng muội không có ta, vì sao khi nhận được lời mời, nửa đêm tới đây tìm ta.
Chu Chỉ Nhược đáp:
-Ta dù sao cũng đã là Tống phu nhân, thân lại là chưởng môn nhất phái, cũng có cố kỵ một chút ảnh hưởng. Tối nay sở dĩ đến đây, bất quá nể tình ta và ngươi quen biết từ thuở nhỏ, nên ghé thăm ngươi xem thử có chuyện gì không, nhưng ngươi chỉ nhắc lại chuyện cũ năm xưa, vậy sau này không gặp lại cũng được.
Thấy thái độ Chu Chỉ Nhược minh xác cùng Trương Vô Kỵ phân rõ giới hạn, Tống Thanh Thư trên mặt hiện ra nụ cười. Cùng Chu Chỉ Nhược đố kỵ lâu như vậy, Triệu Mẫn đương nhiên rõ ràng Chu Chỉ Nhược năm xưa đối Trương Vô Kỵ cảm tình sâu đậm như thế nào, không ngờ Chu Chỉ Nhược bây giờ lại có thể sẽ vì tên Tống Thanh Thư trước mắt này mà dứt khoát dứt bỏ ái tình ngày trước, tên hỗn đản này có mị lực lớn như vậy sao?
-Chỉ Nhược, muội ác tâm như vậy sao?
Thấy Chu Chỉ Nhược muốn rời đi, Trương Vô Kỵ đưa tay kéo nàng lại.
Tống Thanh Thư nhướng mày, đang muốn nhảy lên ra ngoài, nhưng trên vai bị một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đè lên một cái, chỉ nghe Triệu Mẫn nói:
-Ngươi trước cứ ẩn nấp ở chỗ này, ta đi ra ngoài, lát nữa sẽ gọi ngươi xuất hiện ra.
Tống Thanh Thư suy nghĩ, có hai nữ nhân này làm trò, có thể Trương Vô Kỵ sẽ lộ ra bí mật gì nói không chừng, liền gật đầu đồng ý. Thấy Trương Vô Kỵ đưa tay qua tới, Chu Chỉ Nhược hướng bên cạnh lóe lên tránh thoát, lạnh giọng nói:
-Trương Giáo Chủ xin tự trọng..
Trương Vô Kỵ trong mắt lóe lên kinh dị:
-Chỉ Nhược, lâu như vậy không gặp, muội đã luyện Cửu Âm Chân Kinh đến trình độ như vậy.
Vừa nói hắn lại chuẩn bị hướng bên người nàng tới gần, đột nhiên từ xa xa trên cây to truyền đến một tiếng hừ nhẹ, Trương Vô Kỵ ngẩn người ra, nghiêng đầu nhìn về phương hướng Tống Thanh Thư hai người:
-Ai…..
Triệu Mẫn thân hình liền nhẹ nhàng nhảy xuống, khóe môi nhếch lên một tia châm chọc:
-Là ta…..
Thấy rõ hình dạng Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược giật mình, nhìn thấy Trương Vô Kỵ bên cạnh sắc mặt có chút khó coi, trong lòng ngạc nhiên: " Trên đỉnh Thiếu Thất, bọn họ vẫn còn là một bộ thương yêu nồng đậm, hiện tại bây giờ hai người không gian sao lại quỷ dị như thế?" Trương Vô Kỵ trên mặt rất nhanh mỉm cười:
-Mẫn Mẫn, rốt cục đã gặp lại muội, lúc đó muội vì sao ra đi mà không lời từ giã?
Triệu Mẫn đem hai tay chấp ở sau lưng, chậm rãi hướng phía lương đình tới gần:
-Vấn đề này ngươi nên hỏi lại chính ngươi.
-Tự ta?
Trương Vô Kỵ miễn cưỡng cười,
-Tại sao là tự ta??"
Một bên Chu Chỉ Nhược lạnh lùng nói:
-Hai người các ngươi chậm rãi trò chuyện đi, ta đi trước.
-Khoan…
Triệu Mẫn gọi lại nàng, một lời hai nghĩa nói,
-Chu chưởng môn đi sợ rằng có người phải thất vọng đấy.
Chu Chỉ Nhược không biết nàng ám chỉ Tống Thanh Thư, thấy Triệu Mẫn tự tiếu phi tiếu nhìn Trương Vô Kỵ, còn tưởng rằng Triệu Mẫn xuất hiện nói lời châm chọc, hừ một tiếng, xoay người liền rời đi.
-Chúng ta nói chuyện, cũng có liên quan đến Chu chưởng môn, xin lưu lại nghe một chút. Triệu Mẫn lạnh nhạt nói.
Chu Chỉ Nhược thân hình ngừng một lát, quả nhiên dừng bước.
Triệu Mẫn không để ý tới nàng nữa, mà là xoay người nhìn về phía Trương Vô Kỵ, nhìn dung nhan tình lang ngày trước tuấn lãng, Triệu Mẫn trong lòng đau xót:
-Trương Vô Kỵ, ta lần này tới, là có ba vấn đề muốn hỏi ngươi…
Trương Vô Kỵ ôn hòa cười:
-Chỉ cần muội muốn biết, đừng nói là ba điều, mà ba mươi điều nếu ta biết, cũng sẽ trả lời cho muội.
Triệu Mẫn mặt không biểu tình, nhìn về phía Chu Chỉ Nhược:
-Chu chưởng môn, Trương Vô Kỵ trước đây trong lúc trò chuyện, giọng nói có dịu dàng hay không vậy?