Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 71: Thần long giáo chủ nổi giận.



CHƯƠNG 071: THẦN LONG GIÁO CHỦ NỔI GIẬN.

-Ừ.. cũng được, lão phu sẽ cùng các hạ áp hắn đi Mông Cổ, thuận tiện bái kiến với Thất vương gia.

Hồng An Thông nói.

Chú ý tới Huyết Đao lão tổ vẻ mặt có vẻ thuận theo ý kiến này, Vi Tiểu Bảo trong lòng quýnh lên, liền vội nói:

-Lão tổ ngươi đừng có tin tưởng lão tặc này, chẳng qua là ta đã lên giường với phu nhân của lão ta, do đó lão vẫn muốn đem ta lột da rút gân. . .

Vi Tiểu Bảo cũng không dám nói mục đích thật sự của Hồng An Thông là Tứ Thập Nhị Chương Kinh đang ở trong tay của gã, nếu nói thẳng ra thì khó bảo toàn Huyết Đao lão tổ cũng sẽ nổi lên long tham, nên nhanh trí nói dối, để Huyết Đao lão tổ tin rằng Hồng An Thông cùng mình có mối thù sâu tựa biển, hận không thể đem mình ngàn đao bầm thây, vì trên đời này, thù hận to lớn nhất không gì bằng mối thù gϊếŧ cha mẹ hoặc là đoạt thê.
Hồng An Thông tức giận đến cả người run lên:

-Hỗn trướng, chỉ bằng vào ngươi tên vô lạ khốn khϊếp này mà gần gũi đến được với thân thể phu nhân của ta trong vòng một trượng sao?

-Hừ..lão con rùa, chính lão nhìn lại mình đi, niên kỷ mái đầu bạc trắng như vậy, còn cưới lấy một Hồng phu nhân tuổi còn trẻ phong tao tận xương, lão còn có năng lực để phục vụ cho Hồng phu nhân đó sao? Hồng phu nhân ở nhà không được thỏa mãn, đương nhiên phải đi ra bên ngoài tìm người biết cách làm cho phu nhân vui vẻ, chỉ những thủ hạ của lão thì sợ lão nên không dám đụng vào Hồng phu nhân, còn lão tử ta thì cái gì cũng không sợ!

Vi Tiểu Bảo đánh bậy nói bạ thì lại tình cờ đâm trúng nỗi đau to lớn nhất ở trong long của Hồng An Thông, lão tức giận đến râu tóc đều dựng đứng, ngón tay nắm lại thành quyền kêu lên lách cách…
Vi Tiểu Bảo biết ngày hôm nay nếu không làm cho Huyết Đao lão tổ triệt để tin tưởng giữa gã và Hồng An Thông không đội trời chung, thì có thể tất cả nỗ lực đều uổng phí, tuy rằng nhìn thấy Hồng An Thông dáng dấp dữ tợn, thì trong lòng Vi Tiểu Bảo rất sợ hãi, nhưng gã vẫn cắn răng, tiếp tục thêm dầu vào lửa nói:

-Ta không những chỉ có gần gũi Hồng phu nhân, mà còn đưa cái đó vào trong thân thể của nàng nữa đấy.

Vừa nói vừa làm động tác hèn mọn, đầu lưỡi còn liếm môi nói tiếp:

-Chậc..chậc.. thân thể Hồng phu nhân rất là mềm mại, chỉ là đòi hỏi phải được thỏa mãn hơi nhiều a.

Liên tưởng đến vóc dáng Hồng phu nhân kia kiều mị phong tao với đôi song nhũ tràn đầy no đủ, cái mông nẩy nở bè to, Vi Tiểu Bảo càng mắng càng hăng say, chính bản thân gã cũng hưng phấn lên, thì trong khoảng cách mấy trượng, Hồng An Thông đã xoay người tới gần, khi nhìn thấy hai quyền to bằng cái bát, Vi Tiểu Bảo bị dọa sợ hãi, hai chân cứng lại không nhúc nhích nỗi
-Lão tử đập chết tên súc sinh nhà ngươi!

Hồng An Thông không nhịn được nữa gầm lên, một quyền đánh tới.

Mộng đẹp được phong hầu ban tước của Huyết Đao lão tổ còn dựa vào Vi Tiểu Bảo, làm sao có thể nhìn thấy gã chết được chứ. Trên tay nắm bắt Huyết Đao chuẩn bị từ trước, nhanh như chớp, ánh đao lóe lên, Hồng An Thông buộc phài thối lui vài bước.

-Huyết Đao lão tổ, tên súc sinh này làm nhục lão phu quá mức, chẳng lẽ các hạ thật là muốn giúp hắn?

Hồng An Thông lạnh lùng nhìn Huyết Đao lão tổ.

-Hồng giáo chủ cần gì phải tức giận như vậy, thanh giả tự thanh. . .

Huyết Đao lão tổ suy nghĩ: “ Từ lâu đã nghe xưng tụng nhan sắc của Hồng phu nhân, Hồng An Thông niên kỷ cũng đúng là không thể nhân đạo, chẳng lẽ Hồng phu nhân cô quạnh khó nhịn. . . “

Nhìn thấy Huyết Đao lão tổ biểu hiện, liên tưởng đến lão ta nổi danh là dâʍ nhục các cô nương, thục phụ ..Hồng An Thông càng giận dữ:
-Nếu các hạ vì tên súc sinh này ra mặt, vậy cũng đừng oán trách lão phu không khách sáo.

-Khà khà, Hồng giáo chủ, các hạ đừng quên, tiểu tử này là người của Thất vương gia muốn, nếu các hạ gϊếŧ hắn, Thất vương gia biết được thì cũng hiểu là có hậu quả gì?

Huyết Đao lão tổ âm trầm nói.

-Hừ, lão phu gϊếŧ luôn ngươi, thì đâu còn có ai biết chứ?

Hồng An Thông lúc này đã động sát cơ.

-Hừ… huyết đao của ta cũng không phải là để nhìn ngắm.

Huyết Đao lão tổ khô khốc nói, tay cầm Huyết Đao nhẹ nhàng lướt qua cái đầu nhẵn thin của mình, chính là chiêu Kinh thức huyết Đao mở đầu, bao gồm cả cả công lẫn thủ.

Hồng An Thông duỗi ra song chưởng mềm mại xnhư mãnh xà hướng về bên phải Huyết Đao lão tổ công tới.

"Hóa cốt Miên Chưởng!"

Huyết Đao lão tổ cảnh giác, múa đao đón nhận.
Mười mấy chiêu qua đi, hai người cứ nhập vào rồi lại phân ra, Huyết Đao lão tổ bắt đầu yếu sức, lão biết nội lực đối phương cùng với võ công đều cao hơn mình, có điều không thấy Huyết Đao lão tổ khϊếp sợ chút nào.

“Nếu trực tiếp dùng nội lực phân cao thấp thì mình sẽ thua, còn nếu xuất thủ trực tiếp đánh nhau liều mạng thì ai sống chết cũng còn chưa biết “

Nghĩ tới đây, chiến ý Huyết Đao lão tổ càng ngày càng đậm lên.

Hồng An Thông cũng giật mình, lần trước đã thử qua võ công của lão ta thì hơi kém hơn mình, lúc đó còn nghĩ rằng nếu không có Tang Kết lạt ma ngăn cản, tiếp tục đánh thì chắc chắn là đối phương không phải là đối thủ mình. Lần này thật sự giao thủ với nhau, trãi qua nhiều chiêu như vậy mà chưa hoàn toàn nắm được thượng phong, đối phương thực sự là không đơn giản!
Hồng An Thông dù sao cũng là tông sư một phái, cảm xúc phẫn nộ đã mau chóng bình tĩnh lại, cảnh giới võ công của lão từ lâu vượt qua những cao thủ bình thường.

Khi đã quen thuộc với đấu pháp của Huyết Đao lão tổ, Hồng An Thông từ từ bắt đầu chiếm được ưu thế, lại thêm hơn mười chiêu qua đi, lão đã tự tin có thể lấy được tính mạng đối phương…

“ Hừm… lão quỷ này quá lợi hại, nếu đánh tiếp nữa có thể tính mạng lão tử sẽ bỏ thây lại tại đây."

Huyết Đao lão tổ tự biết khả năng của mình, bắt đầu có ý tìm cách tẩu thoát.

-Hừ! Lão tử không chiếm được tiểu tử này, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện bắt được hắn.

Huyết Đao lão tổ quát to, nhảy ra khỏi vòng chiến một đao bổ mạnh về phía Vi Tiểu Bảo.

Hồng An Thông đang hận đến mức không thể đem Vi Tiểu Bảo lột da rút gân, phải mang gã về Thần Long đảo để chậm rãi dằn vặt hành hạ đến chết để giải hận, làm sao để cho gã chết dễ dàng như vậy.
Vội vã đánh thẳng về phía sau lưng của Huyết Đao lão tổ, dùng phương án đánh Nguỵ giải vây Triệu, dù sao đã trãi qua mấy chục năm kinh nghiệm giang hồ, đề phòng bị Huyết Đao lão tổ dùng hư chiêu để tập trung phản kích ngược lại, vì lẽ đó nên chừa lại mấy phần kình lực .

Huyết Đao lão tổ chờ đợi chính là điều này, lão tính toán Hồng An Thông sẽ không để lão đánh chết Vi Tiểu Bảo, đồng thời đối phương cũng sẽ phòng bị với mình, bởi vậy khi thấy Hồng An Thông không dốc toàn sức đánh hết, lưỡi đao liền xoay một cái đỡ đòn, rồi mượn lực phản chấn tang lên tốc độ khinh công hướng về xa xa bỏ chạy.

Hồng An Thông không ngờ đối phương có chủ ý tẩu thoát, đành bất đắc dĩ nhìn theo thân ảnh biến Huyết Đao lão tổ mất ở trong nơi hoang dã, nhướng mày nghĩ thầm, kỳ này chắc sẽ đắc tội với Thất vương gia Mông Cổ nếu Huyết Đao lão tổ chạy thoát, ngày sau có thể là sẽ vướng tay vướng chân.
Nhưng khi nhìn thấy tên tiểu tử vô lại đáng ghét này, Hồng An Thông xoay người lại, lạnh lùng nhìn Vi Tiểu Bảo:

-Bạch Long sứ, ngươi giỏi lắm, muốn ta xử trí với ngươi như thế nào đây?

-Hồng giáo chủ văn thành võ đức, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất, đại nhân đại lượng, thuộc hạ chỉ là cái rắm không đáng, xin tha cho thuộc hạ….

Vi Tiểu Bảo thấy Huyết Đao lão tổ đã bỏ chạy mất dạng, sợ đến cả người run rẫy, lui từng bược một về phía sau.

"Vèo!"

Một tiếng tiếng xé gió sắc bén truyền đến, Hồng An Thông nhảy lên, né một vật lạ đang lao đến, chưa kịp thở dốc, biến sắc mặt, dưới chân gấp động, phi thân lên đến mấy trượng ở ngoài.

Thu hồi thanh kiếm gỗ vừa phóng ra, Tống Thanh Thư cười nói:

-Hồng giáo chủ có trí nhớ rất tốt, nhanh như vậy đã biết thanh kiếm gỗ này sẽ còn chiêu quay lại.
-Ui chao Tống đại ca…

Vi Tiểu Bảo nhìn thấy Tống Thanh Thư xuất hiện, ứa nước mắt vội vã chạy đến phía sau lưng hắn, biết là cái mạng nhỏ của mình cuối cùng cũng được bảo vệ rồi.

-Ngươi không phải là đang bị trói giam hay sao?

Hồng An Thông sắc mặt biến ảo, vừa rồi mình cùng Huyết Đao lão tổ giao thủ, chân khí tiêu hao không ít, bây giờ lại phải đối diện tên tiểu tử này võ công cao thâm khó lường…

-Các người xảo trá, đánh trọng thương Viên Thừa Chí, dưới cơn nóng giận hắn thả tại hạ ra để truy gϊếŧ các người a.

Tống Thanh Thư thuận miệng bịa chuyện, nghĩ thầm để cho Viên Thừa Chí có thêm kẻ địch cũng được, chính mình vừa rồi không gϊếŧ y thì đã rất nhân nhượng rồi.

-Các hạ trước đã trúng một quyền của lão phu, bị dính một chiêu đại thủ ấn của Tang Kết lạt ma, chỉ trong thời gian ngắn, e rằng nội lực chưa kịp hồi phục.
-Hồng giáo chủ có thể cứ thử xem.

Tống Thanh Thư không để ý đến lơi cảnh cáo, đưa tay làm tư thế mời.

Hồng An Thông híp mắt lại, hất mũi chân, một viên đá như mũi tên nhọn bắn tới phía Vi Tiểu Bảo, cùng lúc thân hình loáng lên, xuất chưởng tấn công tới về phía Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư khâm phục đối phương quả nhiên thân kinh bách chiến, có thể nắm thời cơ chiến đấu tốt như vậy, liền duỗi ra kiếm gỗ vận lên thái cực kiếm ý vẩy một cái, hoa thành một vòng tròn lớn, dễ dàng thay đổi hướng đi viên đá, tốc độ phản xạ gấp bắn ngược về phía Hồng An Thông.

Hồng An Thông không ngờ đối phương còn có chiêu này, trộm gà không xong còn mất nắm gạo, tránh né không kịp.

“ Phốc “một tiếng, bị viên đá đánh trúng ngực trái, Hồng An Thông cấp tốc bay ngược quay về, dương tay ném ra một con rắn độc, rồi bay đi mất dạng.
Tống Thanh Thư đẩy ngang một chưởng về phía trước, sử dụng 'Chấn Kinh Bách Lý' của Hàng Long Thập Bát Chưởng đánh tan nát con rắn độc giữa không trung.

-Tống đại ca, lão con rùa kia chạy trốn, sao không đuổi theo?

Vi Tiểu Bảo lo lắng nhìn phía phía xa, ngày hôm nay gã mắng chửi Hồng An Thông hồ ngôn loạn ngữ, Hồng An Thông một ngày chưa chết, gã thực sự là ăn không ngon, ngủ không yên.

-Hồng An Thông võ công cao cường, muốn lấy tính mạng của lão cũng đâu có dễ dàng như vậy.

Tống Thanh Thư lắc đầu, nhưng trong lòng suy tính “: Chính mình cũng không phải một lòng nương nhờ vào nhà MãnThanh, Hồng An Thông nếu chết đi, Thần Long giáo chắc chắn là sẽ sụp đổ, chẳng phải là bỗng nhiên Khang Hi thu hoạch được chuyện tốt? “

Chuyện phí hết tâm huyết vì người khác làm, mà mình không có được lợi gì, xưa nay Tống Thanh Thư sẽ không làm.
Bỏ qua một bên chuyện của Hồng An Thông, Tống Thanh Thư bắt đầu nhớ lại vừa rồi vô tình sử dụng ra Thái cực kiếm, nguyên bản Tống Thanh Thư vốn là đệ tử của phái Võ Đang, nhiều hoặc ít cũng đã gặp các vị sư thúc bá luyện tập Thái cực quyền kiếm, vừa rồi trong đầu của hắn đột nhiên thông suốt, nên tung ra một chiêu căn bản của Thái cực kiếm, chỉ tiếc là trong đầu Tống Thanh Thư bây giờ lại nhớ tới quá ít, vì lẽ đó mà hắn cũng chỉ có thể biết được vài chiêu Thái cực kiếm sơ sài.

-Tống đại ca, lần này có thể cứu được tính mạng, là nhờ có đại ca, sau khi trở lại kinh thành, tiểu đệ mời đại ca uống ba ngày ba đêm hoa tửu, tìm kiếm một cô nương xinh đẹp nhất kinh thành mang tới cho đại ca. . .

Nếu như nói trước đây Vi Tiểu Bảo đối với Tống Thanh Thư vẫn là hư tình giả ý, nhưng bây giờ đối với Tống Thanh Thư là xuất phát từ đáy lòng cảm kích.
-Hi vọng danh kỹ kinh thành sẽ có cô nương xinh đẹp như là Ôn cô nương vậy."

-Đó là đương nhiên!

Hai người trò chuyện với nhau vui vẻ một đường hướng bắc chạy đi.

-Pháp Luân minh vương?

Hai người sau khi liên lạc với Đa Long đang dẫn binh lính tìm kiếm, lúc nhìn thấy dẫn đầu là phiên tăng tai to, giật mình kinh hô.