-Lần trước tại hạ cùng Phong lão tiền bối luận võ là ở trên đỉnh Ngọc Nữ Phong trong Tư Quá Nhai, dướng như là mấy chục năm qua Phong lão tiền ẩn cư ở trên đó.
-Tư Quá Nhai?
Mục Nhân Thanh do dự, Tư Quá nhai là khu vực của Hoa Sơn khí tông, còn ông thân là chưởng môn kiếm tông, muốn đi qua bên đó cũng không thuận tiện.
Suy nghĩ một hồi, Mục Nhân Thanh thở dài:
-Thôi được rồi… nếu có thể nhìn thấy sư thúc, lão phu làm mặt dày hạ thấp mình đi một chuyến qua bên khí tông thì cũng không sao.
-Nếu như Mục chưởng môn cảm thấy không tiện, chúng ta có thể lén lút tiềm nhập lên Tư Quá nhai, khí tông nhân tài đạo này cũng không có nhiều, cũng khó phát hiện tung tích của chúng ta.
Thấy Mục Nhân Thanh trong lòng mâu thuẫn, Tống Thanh Thư đề nghị.
Mục Nhân Thanh không chấp thuận với quyết định như vậy: -Chúng ta đâu phải làm việc không muốn để cho người biết, hà tất phải lén lút như thế? Thanh Thanh, con theo ta đến Ngọc Nữ Phong bái kiến Nhạc chưởng môn, Tống thiếu hiệp nếu có hứng thú, cũng có thể cùng đi.
Nói xong phất ống tay áo, liền hướng về đỉnh Ngọc Nữ Phong đi.
Viên phu nhân quay đầu le lưỡi với Tống Thanh Thư, rồi vội vã chạy đuổi theo.
"Những cái gọi là danh môn chính phái này, thật lắm quy củ." Tống Thanh Thư có ý tốt, bị mất mặt, trong lòng cũng khó chịu, may mà nhìn thấy Viên phu nhân vừa rồi có tư thái như một tiểu cô nương,liền vui vẻ hùng hục đi theo.
Nhận được đệ tử thông báo, biết được chưởng môn kiếm tông tự mình đến thăm, Nhạc Bất Quần vội vã ra đón, nhưng trong lòng thì nghi ngờ: “ Kiếm- khí hai tông đã mấy chục năm qua không có lui tới, không biết đối phương chuyến đi này có mục đích gì? Bước vào trong sảnh Trùng Tiêu Đường của phái Hoa Sơn, Tống Thanh Thư thấy ở giữa có một trung niên thư sinh trang phục thanh sam, mặt như ngọc, đầy nét chính khí, nghĩ thầm chẳng trách Quân tử kiếm với cái bề ngoài này quả nhiên giang hồ xưng danh không sai.
Mục Nhân Thanh đã mấy chục năm không đặt chân đến đỉnh Ngọc Nữ Phong, nhưng ven đường thì quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ, trong lúc này phảng phất trở lại quá khứ năm xưa bái sư học nghệ, Mục Nhân Thanh cũng không nhịn được nữa, trong mắt nổi lên một tầng thanh lệ.
Nhìn thấy Mục Nhân Thanh kích động, Nhạc Bất Quần cũng cảm khái vạn ngàn, ho nhẹ một tiếng:
-Không biết Mục sư huynh tìm Nhạc mỗ có chuyện gì hay không. . .
Lời còn chưa nói hết, Nhạc Bất Quần ánh mắt đã quét qua nhìn Tống Thanh Thư đang đứng bên trong góc, lập tức giật mình như là thấy quỷ, liền rút ra bội kiếm chỉ vào Tống Thanh Thư, cắn răng nghiến lợi nói: -Cẩu tặc, ngươi lại còn dám tới nơi này!
Đậ tử phái Hoa sơn thì không rõ vì sao, nhưng nhìn thấy sư phụ rút kiếm, cũng liền dồn dập vây quanh Tống Thanh Thư ở giữa trường.
-Này …này … Nhạc chưởng môn, nếu còn gọi tại hạ như vậy, tại hạ sẽ cáo Nhạc chưởng môn về tội phỉ báng.
Tống Thanh Thư bị gã một câu cẩu tặc làm cho khó chịu liền lên tiếng.
-Trận giao chiến trên đỉnh Thái sơn, ngươi làm chó săn Thanh đình, tương bức ép buộc làm hại phái Thái Sơn phải hướng về Thanh đình dâng thư xin hàng, còn gián tiếp hại chết thủ lĩnh nghĩa quân Kim Xà vương. . .
-Dừng lại… dừng lại, dừng lại
" Tống Thanh Thư quay đầu liếc mắt nhìn Viên phu nhân, thấy khuôn mặt nàng không hề có cảm xúc, âm thầm đổ mồ hôi lạnh:
-Trên đỉnh Ngọc Hoàng tại hạ quang minh chánh đại đánh bại cao thủ của các phái, thì làm sai chỗ nào? Cho tới cái chết của Kim Xà vương cũng không liên quan, chậu phân lớn như vậy đừng hướng về trên người ta chụp xuống chứ. Mục Nhân Thanh mục đích đến đây là để lên Tư Quá nhai trên Phong Thanh Dương, cho nên cũng không muốn chuyện ngày càng rắc rối, liền vội vàng khuyên nhủ:
-Nhạc chưởng môn, Tống công tử lần này đến đây không có ác ý, qua Tống công tử mà ta biết được một chuyện đại bí ẩn của phái Hoa sơn, nên tới để gặp Nhạc chưởng môn để thỉnh giáo.
-Ồ?
Nhạc Bất Quần nghe qua rất ngạc nhiên pha lẫn có chút căng thẳng, ngẩng đầu dặn dò đệ tử:
-Các ngươi đi ra ngoài trước đi.
Một đám đệ tử Hoa Sơn liền xin cáo lui.
-Con người của tại hạ rất thức thời, hai người chậm rãi nói chuyện, tại hạ đi ra ngoài hóng mát một chút.
Tống Thanh Thư đứng lên xoay người, nghênh ngang đi ra ngoài.
Viên phu nhân vốn định gọi hắn, nàng chần chừ rồi nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất ở cửa. Đi ra ngoài, Tống Thanh Thư ánh mắt quét qua sân nhìn các đệ tử Hoa Sơn đang luyện võ, tò mò hỏi:
-Cho xin hỏi, trong các người ai là Lệnh Hồ Xung vậy?
Giữa luyện võ trường mọi người nhìn nhau, sau một chốc, một cô nương dung mạo xinh đẹp nhô đầu ra, giòn tan hỏi:
-Ngươi tìm Đại sư huynh có chuyện gì?
Một khuôn mặt mặt trái xoan, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười:
-Vị này nhất định là Nhạc tiểu thư, tại hạ là bằng hữu Lệnh Hồ Xung, muốn tìm hắn để uống một trận nghiêng ngả trời đất.
-Hừ, lừa người…
Nhạc Linh San nhăn mũi :
-Ngươi rõ ràng ngay cả dung mạo sư huynh của ta ra sao cũng không biết, làm sao lại có khả năng là bằng hữu của hắn."
-Cô nương chẳng lẽ không biết trên đời này còn có dạng bạn tri kỷ sao?
Tống Thanh Thư cười nói:
-Tại hạ không những là bằng hữu của Lệnh Hồ Xung, lại còn biết hắn đối với cô nương sáng nhớ chiều mong vô cùng … Đối với tâm ý của Đại sư huynh, Nhạc Linh San đương nhiên cũng có biết ít nhiều, nghe được Tống Thanh Thư nói thẳng ra, khuôn mặt nàng ửng đỏ lên, đang muốn phản bác lại, nhưng không biết nói cái gì, cứ đứng ngây người ở nơi đó.
-Hừ… kẻ xấu xa, nói bậy bạ!
Tiếng quát lạnh vang lên, xuất hiện một thiếu niên mi thanh mục tú, tướng mạo anh tuấn vượt ra khỏi mọi người, đem Nhạc Linh San che lại ở phía sau.
-Ngươi là nam hay là nữ vậy?
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn hắn.
Thiếu niên bình sinh hận nhất bị người khác cho rằng gã là nữ nhân, nghe vậy liền giận dữ, rút kiếm đâm tới, thế nhưng mũi kiếm cách ba tấc ở trước mặt đối phương cũng không có thể nhúc nhích đâm tới mảy may.
Tống Thanh Thư song chỉ chấn động, một luồng ám kình đẩy ra qua, thiếu niên kia cảm thấy hổ khẩu tê rần, thanh kiếm trong tay cũng khó mà kềm vững, loạng choạng lùi về sau vài bước. Nhạc Linh San liền vội vàng đỡ lấy hắn, một đám sư huynh đệ sợ hãi nhìn Tống Thanh Thư, đối phương biểu hiện ra cảnh giới võ công đã vượt xa khỏi bọn họ.
Nhìn trên thân kiếm có khắc chữ "Hoa Sơn Lâm Bình Chi", Tống Thanh Thư ngẩng đầu lên lần thứ hai quan sát Lâm Bình Chi.
Lúc trước bên trong nguyên tác, Lâm Bình Chi khuôn mặt tuy rằng nhu nhược như nữ tử, nhưng nội tâm của y thì rất kiên cường dị thường, lúc cùng đường mạt lộ, câu kia " thà làm ăn mày, không làm đạo tặc", từng khiến cho cho nội tâm Tống Thanh Thư nể trọng Lâm Bình Chi một thân khí khái, chỉ tiếc là trên người hắn mang theo huyết hải thâm cừu, sau đó lại được biết được sư phụ kính yêu của mình chỉ là lợi dụng hắn để chiếm đoạt gia truyền Tịch Tà Kiếm Phổ, đối với tình người đen bạc, trong lúc tuyệt vọng, chính bản thân mình từ một quang minh hào kiệt đã biến thành một hạng giá áo túi cơm quỷ quyệt tối tăm. . . -Ngươi chính là Lâm Bình Chi? Hãy đi theo ta, ta có lời muốn nói..
Tống Thanh Thư xoay người đi mấy bước, thấy phía sau không có động tĩnh, liền gằn giọng:
-Làm sao vậy? Không có can đảm ư?
Cho tới nay rất nhiều người trong giang hồ đều mơ ước Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia, y thấy Tống Thanh Thư nhận ra chính mình, theo bản năng phòng bị, có điều khi nghe được đối phương kích, quả nhiên giọng căm hận nói:
-Có gì không dám!
Vẫy tay ngăn lại Nhạc Linh San lôi kéo, kiên định bước chân đi theo sát Tống Thanh Thư.
Hai người im lặng đi tới một khu vực trống trãi, Lâm Bình Chi thấy bốn phía đã không có người, ngẩng đầu lên hỏi:
-Các hạ có điều gì muốn chỉ giáo?
Tống Thanh Thư quay người nhìn chằm chằm Lâm Bình Chi, thấy đối phương đã không còn kiên nhẫn, mỉm cười nói:
-Ta nhìn thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, tất là người kỳ tài luyện võ, ta sẽ đem một bộ tuyệt thế thần công, giao cho ngươi để sau này gìn giữ chính nghĩa!