Vừa nhủ thầm, Tỏa Tâm vừa bước ra vườn hoa, tỉa tót những chậu cây cảnh. Khi ấy có chiếc xe hơi chạy vào sân nhưng cô không mấy để ý, tiếp theo hơi giật mình bởi nghe một giọng nam kêu lên bất ngờ:
“Triệu Thanh Nhã!”
Tỏa Tâm nhìn qua, trước mặt xuất hiện chàng trai ăn mặc giàu có, đoán hẳn cũng là thiếu gia nhà nào đấy, trông khá bảnh bao và trạc tuổi Vương Đình Mặc. Anh ta bước đến gần cô, ánh mắt sửng sốt còn miệng cứ gọi: “Là... Triệu Thanh Nhã sao?”
Người này có biết về chị Nhã ư? Tỏa Tâm thầm nghĩ, liền lắc đầu đáp:
“Triệu Thanh Nhã là chị gái tôi, còn tôi tên Triệu Tỏa Tâm. Mà anh là ai vậy?”
“À, hóa ra là em gái sinh đôi của Thanh Nhã, vừa rồi tôi hết cả hồn!” Anh ta thở mạnh, bày ra dáng vẻ thân thiện: “Tôi tên Cao Việt Bân, tam thiếu của Cao gia, bạn thân của Vương tổng. Hồi xưa, Thanh Nhã thường tới đây chơi, tôi mới biết cô ấy.”
“Chào Cao thiếu, rất vui khi nghe anh nhắc chị Nhã. Có vẻ anh cũng biết tôi?”
“Thanh Nhã nhắc tới em gái song sinh hoài, cũng từng nói tên của cô, nhưng thời gian lâu quá rồi nên tôi đã quên mất. Tôi nhớ mấy năm trước nghe tin cô bỏ đi biệt tích, sao bây giờ lại ở Vương gia thế? Còn ăn mặc kiểu...”
Việt Bân quét mắt nhìn bộ trang phục người hầu trên người Tỏa Tâm, còn chưa kịp nghe cô trả lời thì đúng lúc tiếng Vương Diệp gọi lớn: “Anh Bân!”
Tỏa Tâm cùng Việt Bân ngước nhìn cửa sổ ở trên cao, liền thấy Vương Diệp!
“Anh tới lúc nào, sao không lên gặp em, còn đứng đó nói chuyện với người hầu?”
Tỏa Tâm buồn cười, từ Vương phu nhân mà giáng chức xuống kẻ hầu người hạ nhanh vậy à? Việt Bân nhìn cô như kiểu, hẹn khi khác nói chuyện, sau đó hăm hở chạy vụt vào trong! Dáng vẻ vui thú của tam thiếu gia ấy khiến cô suy đoán, anh ta chắc là để ý Vương Diệp đây, rồi tiếp tục công việc tỉa cây.
Chiều, hết Vương Diệp sai bảo xong, đêm về thì tới lượt Vương tổng!
Triệu Tỏa Tâm đang ở trong phòng ngủ xa hoa sang trọng, Vương Đình Mặc cởi áo khoác ném nhẹ lên ghế, chậm rãi xoay qua quan sát cô gái đứng trước mặt.
Tóc đen dài mượt mà thắt bím xương cá, buộc nơ ruy băng, để qua một bên vai. Dù khoác trên người bộ váy người hầu cũ kỹ cũng không che lấp đi được vẻ xinh đẹp, đằm thắm vốn có ấy!
Hắn tự thấy có chút thú vị, cất giọng hỏi: “Đây là điều cô chọn?”
Biết Đình Mặc ám chỉ điều gì, Tỏa Tâm vẫn tỏ ra điềm nhiên. So với việc làm phu nhân mà phải ngồi ăn trước di ảnh chị Nhã mỗi bữa thì cái việc trở thành người hầu đối với cô vẫn tốt hơn rất nhiều! Chính Vương tổng cũng hiểu vậy, lại nghĩ cô chọn thế này hắn càng đâm ra vui vẻ hơn, đường hoàng mà hành hạ cô!
“Mau cởi đồ cho tôi.”
Vương Đình Mặc dang ngang hai tay, yêu cầu. Lưỡng lự vài giây, Tỏa Tâm tiến đến, nhanh chóng cởi áo vest, tháo cà vạt ra.
“Chỉ thế thôi à?” Đình Mặc thấy đối phương dừng lại.
“Anh muốn tôi cởi hết quần áo cho anh...?”
“Tôi đem cô về đâu phải chỉ để làm người hầu, mà là vợ tôi! Vợ chồng hợp pháp, tôi lẫn cô đều có quyền nhìn thấy thân thể của nhau, có gì sai trái sao?”
Tỏa Tâm khẽ chớp mắt, từng lời vừa nghe đều rõ ràng, chẳng có lý gì để phản đối. Hai bàn tay cứng ngắc giơ lên, chầm chậm cởi từng nút áo sơ mi, nghĩ đến chuyện chăn gối liền có chút không quen, thấy hồi hộp. Đình Mặc dõi theo từng cử chỉ vụng về đó, trong đầu nảy lên ý nghĩ thâm sâu.
Vải áo cũng trút bỏ xuống rồi, phản chiếu trong đôi mắt lúng túng của Tỏa Tâm là thân thể vạm vỡ rắn rỏi của Vương Đình Mặc, không chỉ gương mặt tuấn mỹ mà ngay cả cơ thể hắn cũng đẹp chẳng khác gì bức tượng điêu khắc Hy Lạp, từng múi cơ săn chắc, tăm tắp!
Nói ra, bốn năm trước cái đêm cô cùng hắn ân ái, vốn dĩ thân thể cả hai đều đã phô bày ra hết rồi. Dù vậy cô quá say, cũng không nhớ dáng dấp hắn thế nào, nay trực diện tận mắt nhìn rõ hắn tới vậy, thật khiến trong lòng ngại ngùng.
Hiển nhiên ánh mắt Vương Đình Mặc đã bắt lấy biểu hiện bối rối trên mặt cô gái họ Triệu, chẳng những không hề thấy đáng yêu mà còn hẹp hòi nghĩ cô giả tạo! Không phải ư, một người mẹ đã sinh con, trước đấy ắt hẳn đã cùng đàn ông gần gũi, thế mà cô bây giờ ở trước mặt hắn lại tỏ vẻ như gái mới lớn, thật làm bộ làm tịch!
“Cô vào pha nước tắm cho tôi đi.” Hắn nói nhàn nhạt.
Tránh khỏi cái cảnh ngượng ngập này, Tỏa Tâm bước vội vào phòng tắm. Bên trong toàn là đồ sang trọng, đến cả bồn tắm lớn với lớp men sứ cao cấp. Cô xả nước cho đầy, kiểm tra nhiệt độ âm ấm rồi mở cửa ra, đợi Vương tổng đi vào.
Tỏa Tâm sực tỉnh, lại luống cuống bước ra khỏi phòng tắm, còn nghe hắn dặn:
“Chuẩn bị áo ngủ cho tôi và sắp xếp chăn mền luôn.”
Loay hoay hồi lâu, Tỏa Tâm mới biết nơi cất quần áo của Vương Đình Mặc ở đâu. Đó không phải là cái tủ mà là hẳn một căn phòng nhỏ, với rất nhiều bộ vest, sơ mi, cà vạt và giày da đắt tiền. Lấy áo ngủ xong, cô tới bên chiếc giường Super King size xa hoa, mau chóng lấy gối, trải mền ra.
Quay mòng nãy giờ, chân khá mỏi, cô ngồi xuống một góc giường cho đỡ mệt. Mải nghĩ mông lung, cô giật mình khi nghe:
“Tôi cho phép cô ngồi trên giường tôi à?”
Tỏa Tâm liền đứng dậy, trông thấy Vương Đình Mặc quấn khăn tắm, nửa thân trên ở trần, lấm tấm những giọt nước trong vắt. Hắn nhìn chằm chằm, cô khó hiểu:
“Tôi với anh... cũng sẽ lên giường này nằm ngủ. Tôi chỉ ngồi nghỉ mệt một chút, sao anh phải tỏ ra nghiêm trọng?”
“Khi nào tôi nói là cho phép cô ngủ cùng tôi vậy?”
“Chính miệng anh nói chúng ta làm vợ chồng hợp pháp...”
Đình Mặc chợt cười khinh khỉnh, liền tiến đến ngồi xuống giường, nheo mắt:
“Cô là vợ tôi, cho nên việc thay quần áo, chuẩn bị nước tắm và chăm sóc hầu hạ, tất nhiên phải làm. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng tôi cho phép cô leo lên giường tôi, ngủ với tôi mỗi đêm.”
Thấy Tỏa Tâm ngẩn ra vài giây, Vương tổng còn bồi thêm mấy câu:
“Ban nãy cô cởi áo cho tôi, trong lòng tôi biết cô nghĩ gì! Chuyện ân ái, đúng chứ? Triệu Tỏa Tâm, dù tôi được rất nhiều phụ nữ vây quanh nhưng không phải ai cũng dễ dàng leo lên giường của Vương Đình Mặc này, đặc biệt là hạng như cô!”
Bị Vương Đình Mặc nói trúng tâm tư, còn nghe hắn khinh thường, Triệu Tỏa Tâm tự ái, định rời khỏi đây cho xong. Nhưng xui thay, do bước nhanh nên chân cô vấp vào cạnh giường, mất đà liền ngã vào người ai kia!