“Chú Mặc ơi!” Bánh Bao vừa ôm cổ mẹ, vừa với cánh tay mũm mĩm về phía hắn.
Đình Mặc chưa biết ứng xử thế nào, Tỏa Tâm nhẹ nhàng bế Bánh Bao ra trước mặt, hàm ý hỏi hắn có muốn ẵm con bé không?
Nhìn đứa trẻ đáng yêu đang chờ đợi, hắn đưa cánh tay lên vẫn còn chút lưỡng lự, chậm rãi đón lấy một thân hình bé bỏng.
Mềm mại nhỏ nhắn lẫn nhẹ hẫng, Đình Mặc cảm tưởng như đang ôm cục bông khổng lồ. Lần đầu tiên bế con nít chưa quen, hắn chợt nhiên lóng ngóng, chẳng biết bợ đỡ đứa trẻ thế nào.
Bánh Bao ôm cổ hắn bằng vòng tay nhỏ xíu, cười khanh khách.
“Đã hết sợ rồi sao?” Hắn hỏi con bé, để giọng nghe đừng quá lạnh lùng.
Tính ra, cô bé 5 tuổi này khá láu cá! Ban đầu thì bảo sợ hắn, giờ được ở nhà mới to đẹp thì lại giở giọng nịnh nọt rồi. Đình Mặc nhếch mép buồn cười.
Chứng kiến cảnh Vương tổng và con gái nhỏ dần dần thân thiết, Tỏa Tâm trong lòng mãn nguyện, cũng mỉm cười theo.
Đứng bên cạnh, bà Quách hết nhìn Đình Mặc với Bánh Bao xong thì tới Tỏa Tâm, biểu cảm hạnh phúc kỳ lạ ấy khiến bà suy nghĩ...
Hôm nay quả là ngày bất ngờ nhất với Tỏa Tâm, hết chuyện của Bánh Bao thì ngay bây giờ, cô được Vương Đình Mặc lái xe đưa đến cửa tiệm thời trang cao cấp để mua váy!
Hắn yêu cầu nhân viên mang hết những bộ váy đắt tiền nhất để cô thử qua. Mất hết ba tiếng mới xong xuôi, hiện tại cô đang mặc chiếc váy ngắn trên gối, hơi xòe rộng, cổ vuông trễ hơi sâu, trông trang nhã quý phái.
“Lấy luôn cả bộ này.” Đình Mặc hài lòng, rút ra thẻ VIP thanh toán: “Gói tất cả những chiếc váy nãy giờ phu nhân mặc thử.”
Tỏa Tâm liền nói: “Không cần phải mua nhiều như thế đâu.”
“Sao, cô lại từ chối hưởng phúc à?”
“Chính vì không có công mà hưởng thì mới đáng sợ chứ...”
Vương tổng cười trầm thấp, bảo rằng: “Tôi đền cho cô chiếc váy của Cao thiếu tặng. Vương Đình Mặc này không cần người ta bỏ tiền mua đồ cho vợ mình! Được rồi, chúng ta đi ăn tối thôi, cô cứ mặc nguyên cái váy đó đi.”
Ở trước mặt nhiều người, Đình Mặc lại nói rõ Triệu Tỏa Tâm là ‘vợ mình’ khiến cô dù kìm chế mà trái tim trong lồng ngực vẫn đập rộn ràng hạnh phúc.
Nhà hàng 5 sao sang trọng được Vương Đình Mặc bao trọn một khu, view nhìn ra cảnh biển nhập nhoạng hoàng hôn, khác rất xa so với những bữa ăn tối dưới phòng bếp của Tỏa Tâm. Các món ăn thượng hạng, rượu vang, đều khiến cô nhìn chăm chú.
Tỏa Tâm cũng bắt đầu ăn, chợt nghĩ đến một chuyện, mới ngước nhìn hắn:
“Cho tôi hỏi câu này, có phải anh giận tôi về việc Cao thiếu mua váy tặng?”
Vương Đình Mặc vẫn thản nhiên ăn, tiếp theo liền bỏ dao và nĩa xuống, đáp rõ:
“Đúng vậy, nếu như tôi đang giận thì cô sẽ làm sao nào?”
Tỏa Tâm biết làm gì để Vương tổng tại thượng hết giận chứ! Chẳng phải đã nói rõ, Cao Việt Bân muốn cảm ơn thôi ư? Nhìn hắn khoanh tay trước ngực, biểu cảm ngưng đọng, cô khẽ đảo mắt, bản thân nghĩ ra cách này.
“Anh nhắm mắt lại đi.”
Nghe Tỏa Tâm yêu cầu kỳ quặc, Đình Mặc xem chừng nghĩ đến điều thú vị, không hỏi lý do mà liền làm theo. Cô nhanh chóng đứng dậy, vòng qua bàn ăn, đến bên cạnh hắn. Biết đây có thể là hạ sách nhưng cô vẫn cúi xuống, hôn hắn thật nhanh!
Vị tổng tài trẻ mở mắt ra, bắt gặp dáng vẻ ngập ngừng của Tỏa Tâm: “Chẳng biết có vừa ý anh không, cứ xem như tôi bù đắp cho anh...”
Bất ngờ Vương Đình Mặc nắm tay Tỏa Tâm, kéo cô sà vào trong lòng, rất nhanh đã ngồi trên đùi hắn, nhưng không phải kiểu ngồi méo chân qua một bên thùy mị mà là dang rộng hai chân ra khiến phần đuôi váy xòe rộng!
Đôi tay mảnh khảnh đặt hờ trên bờ vai cứng cáp, cô và hắn mặt đối mặt, hắn vòng tay qua eo cô ôm nhẹ. Kiểu nhìn trực diện như vậy khiến cô lúng túng muốn đựng dậy, liền bị ai kia giữ chặt.
“Cô nói muốn bù đắp mà, chưa chi định rút lui rồi.” Đình Mặc nham hiểm.
“Ban nãy… tôi hôn anh một cái còn gì.”
“Nhanh quá, tôi chưa kịp cảm nhận. Giờ cô hôn lại lần nữa đi!”
Đình Mặc đã yêu cầu rõ ràng, trong khi Tỏa Tâm muốn thoát khỏi tình trạng gần gũi này, chỉ có thể nghe theo bằng cách nhắm mắt, hôn hắn lần hai! Rút kinh nghiệm ban nãy, chẳng để cô kịp rời môi đi là kẻ ranh mãnh kia đã ôm nhẹ sau gáy cô, ấn sâu hai bờ môi vào nhau hơn.
Tỏa Tâm mở bừng mắt, bất lực đẩy hắn ra không được, tiếp đến bị hắn hôn ngấu nghiến tới mê muội.
Vương tổng thực sự hôn rất điêu luyện, môi lưỡi quấn lấy môi anh đào ấy, tỉ mỉ từng chút một, đến cả hơi thở ít ỏi mà Tỏa Tâm cố hớp lấy cũng không bỏ sót. Hai người hôn nhau say sưa, thân thể kề áp khắng khít, liền tạo nên hưng phấn khó tả.
Hai chân thon thả của cô dang rộng ngồi trên đùi hắn, vô tình khiến bên dưới đó cùng cọ xát nhè nhẹ, làm tâm can hắn bắt đầu ngứa ngáy, cũng trở nên nóng bức hơn.
Đình Mặc ôm chặt Tỏa Tâm, ra sức hôn cô ngạt thở, tay còn lại dần không an phận, bắt đầu luồn vào dưới lớp váy xòe rộng, bóp nắn chiếc đùi mềm mại, rồi miết ngón tay theo làn da nhẵn mịn vào tới quần lót, trêu đùa bên ngoài vải ren nham nhám. Tức thì Tỏa Tâm buông vai hắn ra, cầm lấy bàn tay càn quấy dưới kia giữ lại!
“Đừng! Lỡ có người đến...” Tỏa Tâm bị người nọ mút chặt cánh môi chẳng tha.
“Chỗ này tôi bao trọn cả rồi, tuyệt đối không ai bén mảng tới.”
“Nhưng mà...”
“Cô muốn bù đắp cho tôi, thì phải để đến khi tôi hết giận chứ.”
Chất giọng trầm khàn, Vương Đình Mặc phen này nhất định khiến Triệu Tỏa Tâm phục tùng, tới khi bản thân thỏa mãn mới thôi!
Bàn tay Tỏa Tâm dù cố đến mấy cũng khó lòng thắng nổi sức tấn công hùng hổ kia, sau cùng những ngón tay ám muội đó lách qua viền quần lót vào bên trong, chạm tới đóa hoa non mịn đang run nhẹ.
Đình Mặc chậm rãi chà xát, day day kích thích, nghe cô thở dốc, chính mình liền hô hấp nặng nề theo.