Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 57



Chờ đến lúc Giản Chiêu mở mắt thì bản thân đã về đến chiếc giường ấm áp trong phòng ký túc xá.

Đáng lẽ ra y vẫn có thể ngủ lâu hơn, nhưng không hiểu sao lại đột ngột tỉnh giấc thế này, nhìn đến đồng hồ cũ nát treo tường đã hơn mười một giờ tối, bụng thì sôi lên òng ọc, tay chân lạnh ngắt, chăn bị đá tung xuống giường. Mãi lúc sau mới nhận ra, mình mở mắt vào lúc nửa đêm thế này là vì kế bên có một bóng đen nằm đấy từ bao giờ.

Y nằm ngay đơ, Ôn Dĩ Hoài rất tốt bụng khi gỡ cái kính cận ra để Giản Chiêu ngủ thoải mái, vì thế mà tầm nhìn đã kém còn gặp bóng tối đen đặc làm y không nhìn rõ ai nằm đấy. Đại não trống không, mãi một lúc sau mới phản ứng được, bật dậy ngay tức khắc, chụp vội cặp kính luống cuống đeo lên, rồi nghiêng người quờ quạng vung tay bật đèn. Trong nháy mắt ánh sáng vụt lên bao trùm căn phòng, Giản Chiêu phải nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng. Đến khi có thể mở mắt, nhìn rõ làn da ngăm bánh mật cùng mái tóc màu vàng y mới nhận ra người nằm cạnh mình là ai, sửng sốt vỗ vào mặt cậu ta, kêu lên:

“Sikeil?”

Thiếu niên đang ngủ say thì bị đánh thức, uể oải vươn mình ưỡn ngực một hồi mới chầm chậm bò dậy, trên người còn mặc nguyên bộ đồng phục xanh lam, chỉ có cà vạt đỏ cùng huy hiệu SS bị ném thẳng lên bàn làm việc của Giản Chiêu. Cậu ta khoanh chân ngồi trên giường, chân đeo tất trắng, mơ màng gãi đầu nhìn y cười hề hề:

“A! Em chào thầy, chưa sáng sao thầy dậy sớm thế?”

Giản Chiêu chỉnh lại gọng kính nằm đúng trên sườn mũi, nhìn cậu từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn ra cửa phòng vẫn đóng chặt, không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào, hỏi:

“Sao cậu lại ở đây?”

“Em không có chỗ ngủ.” Sikeil đánh cái ngáp rõ to “Nghĩ đến thầy, thế là em hỏi đường rồi mò đến đây, gõ cửa mấy lần thầy chẳng ra mở, thấy cửa phòng không khóa nên em vào luôn. Rồi nhìn thầy ngủ ngon quá không nỡ đánh thức nên em…”

“Nên cậu trèo lên giường tôi ngủ luôn đúng không?” Giản Chiêu nhìn nụ cười vô hại của cậu ta, bất lực đỡ trán, mắng “Thứ nhất, cậu không được tự ý vào phòng người khác khi chưa có sự đồng ý, đây là đột nhập trái phép, là bất lịch sự đó biết không? Thứ hai, cậu nên đánh thức tôi ngay từ lúc vào phòng chứ không phải tự nhiên nằm ễnh ra đấy ngủ cùng. Thứ ba, chẳng phải học sinh SS như cậu được cấp phòng riêng rồi không phải sao?”

Sikeil lắc đầu, vẻ mặt có chút quẫn bách, cười càng tươi hơn:

“Đáng lẽ thứ hai em mới lên trường, lúc đó mới nhận được chìa khóa phòng. Nhưng em lén giấu mọi người đến đây học trước, chẳng báo cho ai cả, cũng không chuẩn bị cái gì luôn. Căn phòng sắp tới của em còn đang dọn dẹp, chưa có đồ đạc gì hết, cũng không ai đưa em chìa khóa phòng, em cũng không biết đi đâu để nhận. Trời tối rồi nên em đành mò đến đây.”

“Vậy anh trai Mặc Đình Xuyên của cậu thì sao? Tìm đến người nhà nhờ giúp đỡ cũng hơn là mò đến ngủ chung với người lạ như tôi chứ?” Giản Chiêu hỏi.

“Ôi, Mặc Đình Xuyên á? Hắn ghét em cực kì ấy, em tìm đến hắn còn có thể tống em ra khỏi trường rồi đuổi về nữa cơ, chắc chắn sẽ không cho em ngủ nhờ rồi, vì thế em chỉ có thể tìm đến thầy.” Sikeil dùng đôi mắt cún con long lanh nhìn Giản Chiêu cầu khẩn “Thầy ơi~ em thật hết cách rồi. Thầy cũng đâu thể nào bỏ mặc học sinh của mình ngủ ngoài trời được mà, phải không thầy~!”

Sikeil năn nỉ rất tha thiết. Cuối cùng Giản Chiêu thở dài, trước sự cầu xin của Sikeil đành gật đầu đồng ý cho cậu ta ngủ nhờ một đêm. Hai người ngồi đối mắt với nhau, bụng của thiếu niên lại truyền đến âm thanh ‘ọt, ọt’ báo hiệu dạ dày trống rỗng, cậu ta đang đói bụng. Không khí liền trở nên vi diệu, Sikeil cười khà khà, hai má đỏ hồng nhìn y. Giản Chiêu xuống giường, đứng dậy, nói với cậu:



“Chưa ăn gì đúng không? Rất tiếc, nhà tôi chỉ có mì ăn liền thôi, giờ đi xuống dưới thì khu ăn uống đóng cửa rồi.”

“Không sao, em rất dễ tính, ăn gì cũng được cả.” Đôi mắt thiếu niên hấp háy sáng bừng “Từ lúc nhỏ đến lớn em toàn bị ép ăn những món đắt tiền do đầu bếp năm sao của nhà nấu hoặc ra nhà hàng cao cấp ăn thôi, chưa bao giờ biết mùi vị của mì ăn liền thế nào, nên rất háo hức và tò mò nha!”

“…Vậy ra ghế ngồi đi, tôi pha mì.”

Giản Chiêu đeo dép bông hình con thỏ màu hồng sứt mũi (dép này do đứa cháu gái tặng) đi loẹt quẹt ra khu bếp nhỏ trong phòng. Lấy từ trên tủ gỗ ra hai gói mì Hảo hảo, bắt đầu đun nước sôi.

Sau khi úp vung lên hai tô mì vừa cho nước vào, trong lúc chờ y lấy điện thoại ra muốn lên mạng giải khuây. Vừa mở màn hình lên đã thấy hàng loạt tin nhắn được gửi đến từ tài khoản của Triệu Thiên Kiệt, tin nhắn mới nhất là từ mười phút trước.

Triệu Thiên Kiệt: [21:46 Sao thầy về mà không gọi tôi dậy?]

- [21:48 Được lắm, là về cùng tên họ Ôn kia đúng không?]

- [22:03 Tôi mua hai hũ cháo một cho tên Phó Quân Thanh một cho thầy mà sao thầy không ăn? Cuối cùng lại để cho tên kia ăn hết, tức chết tôi mà.]

- [22:07 Giờ hẳn là đã về đến ký túc xá rồi đúng không? Về rồi thì đã ăn gì chưa? Nói đi, ông đây tốt bụng mua cơm đến cho.]

- [22:16 Sao thầy không rep tin nhắn tôi?]

- [22:19 Được lắm, tôi đang trên đường về rồi, về đến nơi xem tôi xử thầy thế nào! *icon tức giận*]

- [22:52 Về đến trường rồi, thầy đợi đấy cho tôi!]

Giản Chiêu lẳng lặng đọc hết mớ tin nhắn từ tên ấu trĩ Triệu Thiên Kiệt, trong lòng sớm đã cười nghiêng ngả, y thả tim cho tin nhắn mới nhất của hắn rồi bình thản tắt điện thoại, quay ra gọi cho Sikeil còn đang ngồi lơ mơ trên giường:

“Đứng dậy tự ra đây bê tô mì của mình mà hốc đi.”