Y chậm rãi xoay đầu lại, đôi mắt hấp háy ánh lên vẻ ngạc nhiên. Người vừa gọi y là cậu học sinh được cho là phiền phức Thiều Ngọc. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà cậu thay đổi nhiều lắm. Cái váy caro kẻ sọc được thay bằng quần dài màu xanh lơ, kẹp tóc trên đầu biến mất, hai bên má bánh bao trắng tinh không còn dấu vết được đánh phấn hồng, mái tóc cũng được nhuộm lại thành màu đen, trong đôi mắt long lanh là sự tươi sáng tinh quang cùng nụ cười rạng rỡ, tuy không chững chạc lên được bao nhiêu nhưng chí ít không còn là thiếu niên ẻo lả nữa. Giản Chiêu vẫn tiếp tục bước đi, Thiều Ngọc nhanh chóng đuổi kịp sánh vai bên cạnh đi dạo trên sân cỏ. Cậu ta nhí nhảnh bảo:
“Thầy thấy sự thay đổi của em như thế nào? Có ổn không?”
“Vẻ bề ngoài thì ổn.” Giản Chiêu ngắn gọn đáp “Tính cách vẫn thế.”
“Mới mấy ngày mà, em làm sao thay tính đổi nết được, tuy vậy em đã rất cố gắng để làm bản thân khác xưa nha!” Thiều Ngọc nói, biểu tình đang vui tươi nhảnh nhót cũng dần bình thản, mở lời tâm sự “Em ngộ ra được nhiều điều sau khi gây ra nhiều việc rắc rối. Em đã cố không gượng ép bản thân nữa, em sẽ làm một con người mới để mọi người công nhận em. Hơn nữa, thầy biết không, em đang theo đuổi hình mẫu lí tưởng mới, vì thế em đã đăng kí vào câu lạc bộ thể dục thể thao đó.”
Giản Chiêu nhẹ nhàng cổ vũ:
“Chúc mừng, cậu cố gắng lên nhé.”
“Thầy ơi!” Cậu ta đột nhiên đứng lại, lắp bắp nói “Em…em biết là sẽ phiền thầy lắm…nhưng nhưng thầy có thể kèm em môn Toán sau giờ học được không? Em yếu môn này lắm đó…sắp mất gốc rồi…”
Y cười hiền hòa, sắc mặt tái xanh như đã có sức sống, nói:
“Tôi sẽ không từ chối học sinh nào muốn học đâu. Nếu được thì hẹn cậu vào chiều mai, tôi rảnh buổi chiều.”
Thiều Ngọc mừng rỡ gật đầu lia lịa, rồi bước chân rẽ sang hướng khác, vẫy tay chào tạm biệt y:
“Em trốn tiết xíu để ra nói chuyện với thầy. Bây giờ em phải quay lại rồi, lát nữa em sẽ nói chuyện với thầy sau nha! Ngày mai em sẽ đi tìm thầy đó, cảm ơn thầy nhiều lắm!”
Nói rồi cậu ta nhảy chân sáo mà đi mất.
Giản Chiêu kéo cao khăn quàng cổ, xỏ hai tay vào túi áo khoác, hít hít mũi, lại tiếp tục việc đi dạo của mình. Mặt trời lấp ló sau đám mây trắng, tia nắng chiếu xuống chẳng được bao nhiêu, không gian lại yên tĩnh đến lạ. Cũng phải, giờ này làm gì có học sinh nào lui tới chỗ này đâu, ngoại trừ thân hình nhỏ thó gầy gò của Giản Chiêu ra thì hoàn toàn vắng lặng. Lá vàng rơi đầy sân. Y đạp trên từng phiến lá mỏng mà đi về hướng vô định, lại tiếp tục thả hồn theo mây trời. Cứ tưởng rằng sẽ được hưởng sự riêng tư trong chốc lát thì lại có bóng người xuất hiện, hơn nữa là nhắm y mà đi đến.
Đó là Mặc Đình Xuyên.
Người này Giản Chiêu ít khi tiếp xúc, chạm mặt cũng chỉ có vài ba lần. Ấn tượng đầu tiên của y với hắn là một tên ưa sạch sẽ, cao cao tại thượng không xem ai ra gì, là tín đồ của việc nền nếp kỉ cương nghiêm chỉnh và mọi thứ trên người phải thật hoàn hảo. Nhưng sau lần gây gổ trước văn phòng của Ôn Dĩ Hoài mới nhận ra hắn cũng ấu trĩ chẳng kém gì Triệu Thiên Kiệt. Giản Chiêu tự cảm thấy bản thân với hắn như hai con người của hai thế cực khác nhau, mọi thứ từ hành động cho đến tính cách hay việc ăn mặc của y đều trái ngược với hắn. Tưởng chừng như sẽ chẳng liên quan nhưng cuối cùng lại liên tục chạm mặt. Giản Chiêu muốn lơ đi nhưng Mặc Đình Xuyên đã nhanh chân đi đến trước mặt y, hiên ngang oai phong lẫm liệt như vị vương giả không dính bụi trần, cất cao giọng nói:
“Thầy cũng giỏi bày trò nhỉ?”
Y khựng lại bước chân, quay lại đối diện với hắn. Vẫn là khuôn mặt con lai đẹp không góc chết, mái tóc màu vàng óng mượt nổi bật cùng bộ đồng phục được ủi không mệt vết nhăn và hàng nút được cài thẳng tắp. Giản Chiêu bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ấy, nhàn nhạt đáp:
“Tôi bày trò gì?”
“Thôi nào.” Hắn nói “Tôi biết tỏng mà, sáng sớm đã gọi tất cả cái đám học sinh lớp A5 đó dậy sớm ra giữa sân, còn tưởng có chuyện gì, hóa ra là làm trò hát quốc ca như bò rống giữa sân trường để thu hút sự chú ý. Đây là mục đích của thầy, phải không?”
Mỗi lần hai người gặp nhau đều như nước với lửa, không hiểu Mặc Đình Xuyên mắc cái chứng gì mà cứ thích đi xỉa xói Giản Chiêu vậy không biết, lại thấy giống với con công liên tục náo loạn để khoe ra bộ dáng đẹp đẽ của nó, so với y thì hắn giống kiểu muốn thu hút sự chú ý hơn. Giản Chiêu không muốn mất thời gian cho hắn, định xoay người rời đi thì Mặc Đình Xuyên đã nhanh chân đi đến trước, chặn đứng đường của y, lạnh giọng hỏi:
“Tôi đang nói chuyện với thầy mà thầy định đi đâu?”
Y trả lời:
“Nhưng tôi không có ý định tiếp lời của cậu. Nếu muốn nói điều gì với tôi thì trước hết học cách cư xử tôn trọng người khác đi. Đừng quên tôi là giáo viên của cậu.”
Dứt lời Giản Chiêu đã né qua một bên muốn rời đi ngay, nhưng Mặc Đình Xuyên đã nhanh lẹ vươn tay túm lấy ống tay áo y, khuôn mặt đen như than, đôi mắt lập lòe tia sáng không rõ hàm ý. Y nhìn xuống bàn tay hắn đang bấu chặt lấy áo của mình, khó hiểu định giật ra thì hắn đã lên tiếng, sắc mặt kém như thể đấu tranh nội tâm rất lâu mới nói ra:
“Thầy kết bạn với tôi trên app trường đi.”
“Hả?”
Mặc Đình Xuyên lạnh nhạt lặp lại lần nữa:
“Tôi muốn thầy thêm tôi vào danh sách bạn bè trên app trường.”
Không gian lặng đi, dường như không ngờ trước Mặc Đình Xuyên sẽ yêu cầu vấn đề thế này, Giản Chiêu cũng ngơ ra. Hai người giữ nguyên tư thế túm áo này trong vài phút. Cuối cùng y cũng sực tỉnh, gạt tay hắn ra, mỉm cười đáp lại:
“Vì sao tôi phải kết bạn với cậu chứ?”
Mặc Đình Xuyên bình tĩnh nói lí do như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước:
“Tôi là lớp trưởng lớp A9, thầy đang dạy ở đó, sau này thể nào cũng cần phải trao đổi chuyện học tập của tập thể lớp.”
“Ừ.” Giản Chiêu cũng nhạt nhẽo nói “Tôi biết.”
Bộ dạng thế này không biết là đồng ý hay từ chối, nhưng rõ ràng nghênh về phía từ chối nhiều hơn. Mặc Đình Xuyên sốt ruột, khuôn mặt ngạo mạn kiêu căng thay đổi ngay, gần như áp sát vào người Giản Chiêu, tỏ ra khí chất bá đạo nói:
“Tôi muốn kết bạn với thầy. Vì thế thầy phải đồng ý. Từ đó đến nay chưa có ai vinh dự được tôi yêu cầu thế này đâu!”
“Vậy hả.” Giản Chiêu lùi lại kéo dài khoảng cách, không chút dao động “Tôi không dám có vinh dự này đâu. Cảm ơn.”
Nhìn kiểu mềm cứng không ăn của y làm sự sốt ruột cùng bực bội của Mặc Đình Xuyên như tăng lên, hắn đã gần như muốn vươn tay kéo y lại gần, nhưng bàn tay vừa giờ lên đã có tiếng nói cắt ngang:
“Mặc Đình Xuyên, cậu đừng gây khó dễ cho thầy!”
Hai người đồng loạt ngẩng đầu. Ôn Dĩ Hoài đang từ xa bước đến, rồi dừng chân trước khí thế giằng co. Anh lo lắng đưa tay gạt Mặc Đình Xuyên ra, cố vuốt phẳng cái nếp cổ tay áo bị nhăn nhúm của y. Giản Chiêu nhìn anh, hỏi:
“Chưa hết tiết sinh hoạt dưới cờ mà, sao lại đi ra đây?”
“Em không cần phải ở lại nghe mấy bài diễn thuyết nhàm chán đó, vì thế em đi tìm thầy muốn nói chuyện chút thôi.” Ôn Dĩ Hoài trả lời.
Vẻ mặt Mặc Đình Xuyên bây giờ mới là đặc sắc, nhìn tay Ôn Dĩ Hoài còn đang vuốt nếp cổ tay áo của Giản Chiêu, chậm rãi lui lại đằng sau, nói:
“Đến cũng nhanh ghê ha. Không nói còn tưởng cậu cài mật thám cho theo dõi thầy giáo này đấy. Dù sao thì…”
“Tôi không có cài mật thám gì hết, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Hơn nữa, Mặc Đình Xuyên, hành vi vừa nãy của cậu đối với giáo viên là không đúng, cậu là hội phó của hội học sinh, đáng lẽ nên tôn trọng giáo viên hơn là làm ra những hành vi như thế này.”
Mặc Đình Xuyên không vui. Ôn Dĩ Hoài đứng chắn trước người Giản Chiêu, đối diện với ánh mắt của hắn. Nếu chỉ nhìn trực diện thế này thì không ai sẽ nghĩ rằng hai người này là bạn thân. Mặc Đình Xuyên vuốt phẳng mái tóc, bực bội chỉnh lại cà vạt bị lệch, xoay gót rời đi, còn không quên buông thêm câu cuối:
“Lần sau tôi sẽ tìm thầy. Còn bây giờ thì để yên cho hai người có không gian riêng tư đấy.”
Hắn đi rồi, Ôn Dĩ Hoài mới quay lại áy náy nhìn Giản Chiêu:
“Em xin lỗi thầy, không hiểu sao dạo gần đây tính cách của Mặc Đình Xuyên lại thay đổi như thế. Nhưng nếu có lần sau em sẽ không tha cho cậu ta.”
“Không sao.” Giản Chiêu đẩy gọng kính, mỉm cười, nói “Cũng không phải lỗi của cậu, không cần xin lỗi, dù sao lần sau tôi cũng sẽ không để cho cậu ta tùy ý trêu chọc mình vậy đâu.”
“Dạ, thầy không sao là tốt, đừng giận dữ với mấy chuyện không đâu này.”
Ôn Dĩ Hoài như thở phào, anh lại mở miệng, hỏi một câu không liên quan đến chuyện đang xảy ra:
“Thầy ăn sáng chưa?”
“À…ừ, chưa.” Giản Chiêu nói “Sáng nay dậy sớm quá, tôi lại chú tâm vào việc lớp mà quên mua bữa sáng, cùng lắm thì lại chờ đến buổi trưa ăn bù thôi.”
“Thầy làm vậy là không được. Ăn sáng rất cần thiết cho một ngày dài làm việc đó, nếu thầy không chịu ăn uống điều độ thì dễ dẫn đến nhiều rắc rối lắm đấy.”
Ôn Dĩ Hoài tận tình khuyên nhủ, sau khi nói dài như vậy, hai má anh đã ửng hồng, lôi từ trong túi áo ra bịch bánh quy nhét vào tay Giản Chiêu, ngại ngùng nói:
“Em biết sáng nay thể nào thầy cũng không ăn, nên đã chuẩn bị sẵn, mong thầy ăn hết kẻo lại đói bụng.”
Nói rồi anh xấu hổ quá, ôm khuôn mặt đỏ bừng mà chạy trối chết.
Điện thoại trong túi áo khoác của Giản Chiêu hơi rung lên, dường như có tin nhắn được gửi đến cho y. Nhưng Giản Chiêu không quan tâm nữa, y cởi gói bánh quy trên tay, thoải mái ăn vài miếng. Nở nụ cười trên môi, lại tiếp tục đi dạo, nhưng lần này còn có cả bữa sáng.