Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 33: Học trò cưng của hắn chỉ có mình cô.



Nhưng đến đầu Thịnh Nhan Tuyền cũng chẳng thèm nhấc lên mà chỉ nói: "Tùy các cậu thôi. Dù sao cũng sắp đến giờ vào lớp rồi."

Cô vừa nói xong trống vào lớp đã vang lên in ỏi báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc.

Đào Thục Liên mặt lúc đỏ lúc xanh nghiến răng trừng trừng nhìn Thịnh Nhan Tuyền. Nhưng rồi cô nàng vẫn phải về lại chỗ ngồi, đám người bên lớp hai thì giải tán vì giáo viên đã đến rồi.

Khéo làm sao tiết sau đó còn là tiết hình học.

Bóng dáng người đàn ông vừa xuất hiện ở cửa lớp đám người đã im lặng như tờ.

Không biết thầy ấy có phát hiện ra bầu không khí trong phòng lạ lạ hay không mà quét mắt nhìn cả lớp một lượt. Lúc nhìn đến chỗ Ninh Tố Ngọc thì thấy cô nàng trước nâng cặp mắt hồng hồng nhìn hắn rồi vội vàng cúi đầu. Khương Tình trong lòng giật mình một cái rồi thuận đường nhìn đến người bên cạnh cô nàng. Nhưng con gái nhỏ lại chỉ lo cặm cụi nhìn vào sách chứ chưa từng ngẩng đầu. Cả lúc đứng lên chào hắn mắt cô cũng nhìn ra cửa sở, một bộ bất cần đời khiến hắn có phần hoảng hốt giống như lại nhìn thấy cô học trò nhỏ của mình trước đây.

Trong lòng hắn bất giác nghĩ, không phải lại giở chứng muốn làm học tra nữa đấy chứ.

Nhưng sự thật chứng minh hắn đã suy nghĩ nhiều.

Mà nhờ vậy hắn mới vô thúc quên mất biểu hiện lúc mới rồi của Ninh Tố Ngọc... À thật ra hắn cũng không để ý gì đâu. Đối với hắn Ninh Tố Ngọc chỉ là một học trò ngoan ngoãn thôi.

Cho dù thêm chút chuyện kia hắn cũng chẳng có quan tâm gì đặc biệt với đối phương hết. Ngược lại là cô học trò nhỏ kia, trọng điểm bồi dưỡng của hắn, không biết từ lúc nào lại thành biểu tượng trò giỏi thầy tốt của hắn. Chỉ có cô tốt mới thể hiện được năng lực dạy học của mình, Khương Tình đương nhiên sẽ không để cho công sức bao lâu nay tan thành mây khói đâu. Cho dù bên trong còn cái gì nữa thì nó cũng đã định hắn sẽ bận tâm Thịnh Nhan Tuyền hơn.



"Nhan Tuyền, lên giải bài năm trong sách giáo khoa đi."

Hắn vừa ngồi xuống bàn giáo viên còn chưa đến một phút, chỉ kịp mở quyển sách ra đã mở miệng tìm người. Đồng thời không quên đưa mắt nhìn xem biểu tình của cô.

Thịnh Nhan Tuyền ngược lại không chút cảm xúc nào cầm sách đi lên bảng.

Cả lớp im ắng, chỉ còn tiếng lật sách của đám học sinh. Bên trong vẫn còn lưu chuyển thứ cảm xúc gì đó mà Khương Tình không rõ lắm, hắn chỉ cảm thấy cảm xúc của cô gái nhỏ hôm nay có phần lãnh đạm quá, không sống động như đêm qua.

Hắn không hề nhận ra bản thân thích một Thịnh Nhan Tuyền như vậy hơn, không nhìn thấy sẽ bức rức, muốn mở miệng kích thích cô một chút...

"Vẽ xấu quá."

"..."

Hắn vừa nói vừa đẩy cô gái nhỏ đang trừng mắt nhìn hắn qua một bên, bản thân tự động thủ vẽ cái hình trong sách lên bảng. Lại không biết khóe miệng của mình đã vô thức nhếch lên.

Hình ảnh hai người đứng cùng một chỗ mặc dù cao thấp lệch nhau quá mức nhưng lại hài hòa đến không tưởng không tránh khỏi khiến lòng dạ ai đó vốn đã khó chịu nay lại còn giống như ăn phải shit. Nhưng lúc này đôi mắt kia đã đỏ ửng sẵn cho nên không ai nghĩ nó đang đỏ vì cái gì nữa.

Vì cái gì chứ... Trong lòng Ninh Tố Ngọc thầm hận.

Rõ ràng cô đã hi sinh đến vậy nhưng vẫn không thể giành lấy sự nổi bật từ trên người Thịnh Nhan Tuyền xuống. Thầy vẫn chú ý đến nó trong khi cô mới là người thầy nên quan tâm lúc này không phải ư? Nếu không có cô đứng ra đính chính vụ việc kia...



Không thể! Đừng hòng! Cô sẽ không để cho mọi thứ trôi theo dòng nước!

Hoặc là cô đạt được thứ cô muốn, hai là thấy ấy bị đuổi, Thịnh Nhan Tuyền cũng sẽ tự lụi tàn.

Thịnh Nhan Tuyền chẳng hề hay biết tâm tư ác độc của người bạn thân, cô im lặng làm xong đề bài trong sách sau khi Khương Tình vẽ cho cô cái hình mà hắn cho rằng đẹp hơn cô vẽ... Bản thân cô cảm thấy nó như nhau. Sau khi làm xong rồi cô bình tĩnh trở lại chỗ ngồi.

Khương Tình hài lòng nhìn kết quả trên bảng, thầm nói may mà không có gì thay đổi.

Nếu để Thịnh Nhan Tuyền biết hắn nghĩ gì thì hắn nhất định sẽ bị cô trừng chết cho xem.

Sau đó hắn cũng không có nói gì nhiều mà bắt tay vào giảng bài mới luôn. Còn trong sổ đầu bài thì ở phần trả bài cũ bên cạnh tên của Thịnh Nhan Tuyền là một con số mười đẹp đẽ.

Hắn không biết tương lai Thịnh Nhan Tuyền sẽ đem sổ học tập của hắn lấp đầy bằng những điểm số tròn trịa xinh đẹp như vậy, khiến hắn mỗi lần nhớ lại đều không khỏi tự hào vì năng lực dạy học của mình.

Việc Thịnh Nhan Tuyền nói quả thật không sai, nhưng trước đó, khi Ninh Tố Ngọc còn định khuấy cho nước đục lên thêm nữa thì bản thân đã bị hai người dán cho một đòn nặng nề không kịp trở tay.

"Nhan Tuyền... Cậu đây là..."

Từ hôm xảy ra trận cãi vả kia hai người bạn thân rất ít nói chuyện với nhau, cũng toàn là Ninh Tố Ngọc cố gắng vớt vát lại nhưng mỗi lần đều rất cố sức vì Thịnh Nhan Tuyền luôn lạnh nhạt với cô ta. Hôm nay là một ngày họ lại học về khuya nữa. Nhưng lúc đến ngã tư Ninh Tố Ngọc nhìn thấy Thịnh Nhan Tuyền vẫn đi theo họ mà không tách ra để trở về thì cố gắng giấu vẻ ngờ vực trong bóng tối mà tỏ ra khó hiểu dò hỏi cô.