Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 402: Quần hùng tập trung



Hoa lan lửa, toàn bộ có màu đỏ, bất kể là cành cây hay là lá cây đều có màu đỏ, đồng thời có một mùi vô cùng thơm ngát.

Trên con đường dẫn vào biệt viện toàn là cây này, bởi vì trong Hỏa quốc có dính tới chữ Hỏa, mà cây hoa này lại đỏ rực nên rất được hoan nghênh ở Hoàng Đô này.

Thạch Hạo men theo con đường đá đi tới gần trang viên có diện tích cực lớn này, nơi đây có rất nhiều người, tộc nào cũng có, rất nhiều hình thù kỳ quái nhưng không một ai dám nhiều lời.

Cửa đồng lớn mang theo dấu vết năm tháng, tuy có binh sĩ canh gác thế nhưng cũng không có ai cản trở, bởi vì nơi này có một trận môn, người bước lên trên thì có thể tiến vào trong viện.

"Hả, vẫn còn xem trọng à, đây chính là tiểu truyền tống trận mà các môn phái ở thượng cổ thường dùng khi lựa chọn đệ tử tinh anh, chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới nhất định thì mới có thể bước lên trên."

Người có thể tới nơi đây thì ai cũng đều bất phảm cả, đặc biệt là một ít cường tộc của vực ngoại, trong mắt bọn họ mang theo một loại ngạo nghễ, cũng không có chú ý tới trận pháp như vậy.

Đại đa số người đều đi vào, nhưng cũng có một vài người bị ngăn cản ngoài trận pháp, không thể tiến vào trong.

Sau khi Thạch Hạo bước lên trận pháp, ánh sáng sáu cạnh lóe lên, sương mù mờ mịt lưu chuyển, nó được truyền tống, rất nhanh bước vào một cái sân.

Dược hương nức mũi, linh chu không thiếu thứ gì, trong sân tràn ngập sức sống, vừa mới bước vào trong sân thì khiến người ta lầm tưởng rằng lạc vào khu vườn thuốc thượng cổ.

Thạch Hạo kinh ngạc, trong sân đều là một vài cây kỳ lại, không thiếu những linh dược lâu năm, bởi vậy nên mới có dược hương bay ra.

Lúc này, trong sân đã có rất nhiều người, đồng thời đang tụ năm tụ ba nói chuyện sôi nổi.

Tới nơi tụ hội như vầy tự nhiên có thể làm quen với nhiều tu sĩ, có thể mở rộng xã giao, trao đổi những bảo vật, tới đây là lựa chọn tốt nhất.

Đương nhiên, nơi này cũng không ít sự tranh chấp, tu sĩ tụ hội, một lời không hợp là có thể động binh đao, dùng bảo thuật phân thắng thua.

"Ồ, chàng trai tóc ngắn kia thật là lợi hại, tuyệt đối là một đại nhân vật, đến từ Tiểu Tây Thiên."

"Thật mạnh, dù gì cũng là một con Long Tượng mà lại bị hắn nâng ở trong lòng bàn tay rồi tiến vào trong."

Có người bàn luận, nhìn chằm chằm một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, hắn cắt tóc ngắn chỉ dài một tấc, lúc đi vào trong lòng bàn tay phát sáng, một con Long Tượng cao ba tấc bị bắt ở bên trong, cả người nó trắng như tuyết, tản ra một luồng khí tức mạnh mẽ.

Ai cũng biết, Bạch Ngọc Long Tượng chính là Thánh thú hộ giáo của Tiểu Tây Thiên, ở nơi khác rất hiếm thấy, con này hẳn là đời sau của vị thượng cổ này, hiện giờ thành tọa kỵ của người nọ.

Thạch Hạo âm thầm gật đầu, thực lực của người này bất phàm, địa vị cũng không thấp trong Tiểu Tây Thiên, kỳ thật nó rất muốn tìm người của môn phái này nói cho ra lẽ, vì sao lại dung túng một đám côn đồ dám đại khai sát giới ở biên giới phía Tây Thạch quốc.

Mặc dù là tìm kiếm thần tàng Chí Tôn sẽ ảnh hưởng tới nhiều người vô tội, tạo thành rất nhiều chuyện máu me, cũng vì vậy mà Thạch Hạo từng diệt qua một vài đám.

"Gào..." Một tiếng rít gào truyền tới, một con hổ trắng như tuyết từ trong trận pháp bước ra, trong ánh mắt của nó có vẻ tang thương chứng tỏ tuổi tác không nhỏ.

Mọi người đều biết, nó không phải là tọa kỵ của bất kỳ ai, đây là một chủng tộc mạnh mẽ, là tu sĩ của Bạch Hổ nhất mạch, đám sinh linh này nếu thuần huyết thì chắc chắn sẽ cực kỳ hung cuồng, không người nào nguyện ý trêu chọc.

"Hỏa quốc hẳn phải cho tộc ta câu trả lời thật hợp lý, thiên tài của tộc ta tiến vào tổ địa của các ngươi, vậy mà lại bị giết chết, đây hơi quá đáng đó nghe."

Thạch Hạo dọc theo con đường đá đi qua lâm viên, tiến vào một cái sân cực lớn khác thì nghe được thanh âm chất vấn như vậy, rất nhiều người cũng đang nhìn về phía đó.

Đó là một chàng trai tóc tím, trên người có ánh lửa, kỳ lạ nhất chính là, hắn không có hai chân, từ eo trở xuống là thân rắn đỏ rực dài tới mấy trượng.

Thạch Hạo nhận ra đây chính là người của Viêm Mãng tộc đến từ Hồng Vực, nó từng giết một con Viêm Mãng thuần huyết còn trẻ ở tổ địa Hỏa tộc, một phần tự thưởng cho bản thân còn phần còn lại mang về cho Thạch thôn.

"Trước khi tiến vào tổ địa chúng ta từng nói rồi, bên trong rất nguy hiểm, sinh tử do số, và các ngươi cũng đã đồng ý rồi." Một ông lão của Hỏa quốc lên tiếng.

"Không có bản lĩnh thì đừng có tiến vào tổ địa Hỏa tộc, một khi tiến vào chết thì cũng đừng trách người." Có người âm thầm lên tiếng, thấy chuyện ngứa mắt nên can thiệp.

"Hừ!" Người trung niên của Viêm Mãng tộc hừ lạnh một tiếng, tóc tím đầy đầu như là rắn quét nhìn mọi người, hắn muốn tìn ra người đang khiêu khích mình.

"Mùi gì đây, thơm thật." Bỗng nhiên, mọi người kinh ngạc.

Trong sân có không ít cổ mộc, còn có một vài linh chu, tự nhiên có không ít dược thảo.

"Tinh Thần thảo, vậy mà có tới sáu lá luôn! Dược hương thật là nồng."

Rốt người, mọi người phát hiện được nơi góc sân có một cây cỏ đang tỏa ra hào quang, mùi thơm bắt nguồn từ đây, chuyện này tạo nên xôn xao, Tinh Thần thảo bốn lá đã là linh dược rồi, trong tình huống bình thường thì rất khó để mọc thêm lá tiếp theo.

Cây dược này đã sống rất lâu, bên trên sáu lá đó mơ hồ che kín hoa văn tinh thần, như là ngân hà chuyển động, vô cùng thần dị và xinh đẹp.

"Ồ, không đúng, nó mọc ra lá thứ bảy kìa, nhưng chỉ mới là chồi non mà thôi." Có người biến sắc, nhìn thấy điều dị thường nên kinh ngạc thốt lên.

Mọi người chú ý, không ai không ngạc nhiên, quả nhiên dược hương kia phát sinh từ chồi non này, bởi vì điềm lành tỏa ra, không ngừng phát triển cho nên mới tỏa ra dược hương.

"Truyền thuyết nói rằng Tinh Thần thảo có tám lá chính là thánh dược, Hỏa quốc ghê thật, trong biệt viện này lại có Tinh Thần thảo tới bảy lá!"

Không cần là người của Hoang Vực, ngay cả một vài cường giả của vực ngoại đều thán phục.

"Đúng là rất ghê!"

"Nhưng ta từng nghe qua, trong tổ Côn Bằng ở Bắc Hải từng xuất hiện Tinh Thần thảo tám lá, đương nhiên lá thứ tám kia cũng chỉ là chồi non vừa nhú ra, thế nhưng cũng đã bước chân vào thánh dược rồi."

Nhắc tới Bắc Hải lập tức có người nghĩ ngay tới Thạch Hạo, khẽ nói: "Rất nhiều người đều nói Thạch Hạo nắm giữ bảo thuật Côn Bằng, không biết thật hay giả."

Nói tới vấn đề này, nơi đây trở nên sôi trào, bởi vì mọi người đều biết, Thạch Hạo từng tới tổ Côn Bằng, rất có thể đã có thu hoạch vô cùng lớn ở nơi đó.

"Đại chiến song Thạch kết thúc, một năm rưỡi trôi qua, không biết thiếu niên kia giờ thế nào rồi, sao giờ vẫn chưa xuất hiện chứ, lẽ nào đúng như suy đoán của ngoại giới, Thạch Nghị chết, Thạch Hạo tàn phế?"

"Mấy ngày trước, không phải có một thiếu niên khiến cho cường giả Hoàng huyết Vũ tộc sợ hãi thối lui ư, còn quét ngang thiên tài của Hỏa Ngư tộc, Hắc Vân tộc, thậm chí bạt tai cả một đại nhân vật của Bất Lão sơn nữa, khả năng đó chính là Thạch Hạo."

Những lời nghị luận này vừa ra thì cách đó không xa có người hừ lạnh.

Người của Bất Lão sơn đã tới, trong đó có một vị trung niên ánh mắt rất lạnh lùng, đảo mắt nhìn tu sĩ nơi đây như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.

"Không phải ai cũng có thể đạp lên sự tôn nghiêm của Bất Lão sơn, ngay cả thời thượng cổ các Thánh tranh bá cũng không ai dám mạo phạm Bất Lão sơn!" Người trung niên lên tiếng.

Xung quanh lập tức yên tĩnh, không một ai dám nhắc lại chuyện con cháu của đạo thống lánh đời này bị ăn bạt tai nữa, họ sợ tự lấy lửa đốt mình. Mọi người đều biết, chuyện diễn ra mấy ngày trước chắc chắn không thể cho qua được, thiếu kia nếu không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện thì sẽ bị người của Bất Lão sơn trấn áp ngay.

Thạch Hạo tiến vào một cái sân khác, bởi vì nơi đây rất lớn, lâm viêm diện tích lại rất rộng, đình đài liên miên, đông đảo tu sĩ phân tán ở những khu vực khác nhau.

Linh giác của nó nhạy bén biết bao nhiều, tự nhiên nghe được những lời mà người trung niên Bất Lão sơn kia nói, khóe miệng nó nhếch lên chẳng thèm quan tâm, chỉ cần không tìm tới nó thì nó cũng chẳng đi tính toán làm gì.

Đại Hồng Điểu bị nó nhét vào trong ống tay áo, bởi vì nó không muốn vừa mới vào nơi đây liền gây sự chú ý cho người khác.

"Ông thở không được." Tên quỷ này oán hận, chui ra từ trong ống tay áo, bùm một tiếng liền hóa thành một ánh lửa chạy về nơi khác.

"Cẩn thận một chút, đừng để người khác làm thịt đó!" Thạch Hạo căn dặn.

"Ồ, đó không phải là Vân Hi tiên tử của Thiên Thần sơn ư?" Có người kinh ngạc.

Vân Hi mặc áo tím, thước tha và xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng được xưng là thần nữ trong Thái Cổ Thần Sơn, rất nhiều sinh linh thuần huyết tới tận cửa đề cầu hôn.

Nơi đó người ngày càng nhiều hơn, không chỉ có sinh linh thuần huyết của Thái Cổ Thần Sơn Hoang Vực mà còn có cường giả các tộc vực ngoại, không giới hạn ở độ thiếu niên mà còn có những tu sĩ có tuổi tác không nhỏ.

"Trời ạ, một con sư tử vàng xuất hiện, các ngươi có thấy không, nó có tới chín cái đầu, đây chính là Cửu đầu sư tử có huyết thống cực lớn!" Mấy người thán phục.

Ngay cả cường giả của vực ngoại cũng liếc mắt, liên quan tới truyền thuyết về Cửu đầu hoàng kim sư tử thì thiên hạ ai chẳng biết, thời cổ đại chúng nó rất mạnh, tổ tiên bọn chúng từng nuốt qua Thần vương thái cổ.

Mặc khác, bọn chúng chính là một trong mười tọa kỵ của giới tu hành, ngay cả các Thần nhìn thấy cũng phải động tâm, lấy việc thu phục một con Cửu đầu sư tử làm vinh quang.

Thời cổ đại, Cửu đầu sư tử thuần huyết rất mạnh, có Thần Linh muốn thu phục nhưng lại trở thành đồ ăn cho nó.

Nếu như nói, trong thế giới này chủng tộc nào có danh tiếng lớn nhất, thì Cửu đầu hoàng kim sư tử nhất mạch tuyệt đối xếp vị trí đầu, uy danh hiển hách.

Đây là một con Cửu đầu sư tử còn trẻ, bộ long hoàng kim như là tơ lụa lấp lánh thần hà, sáng bóng tới mức có thể soi gương, nó hùng tráng và thần võ, cất bước đi tới, tàn ra luồng khí tức kinh khủng.

"Ghê thật, trong thiên địa này Cửu đầu sư tử thuần huyết gần như không nhìn thấy nữa, con thần sư này lại đi trên con đường tiến hóa thuần huyết, chút xíu nữa liền thành công, vô cùng mạnh mẽ!" Có người than thở.

"Chính xác, con này có thể không ngừng tiến hóa thành huyết thống hoàng kim, say đó sẽ tái hiện lại thần uy chấn thể của tộc này." Ngay cả sinh linh của vực ngoại cũng phải hít vào hơi lạnh.

Con sư tử này một khi tiến hóa thành công thì khẳng định hơn xa rất nhiều chủng tộc thuần huyết ở nơi đây.

"Xin chào công chúa điện hạ." Toàn thân Cửu đầu sư tử vàng óng, đi tới gần công chúa Hỏa quốc để chào hỏi.

Hỏa Linh Nhi cười đáp, nói: "Từ biệt ở Bách Đoạn sơn, mấy năm rồi không gặp, không ngờ ngươi lại mạnh mẽ như vầy, gần như muốn tiến hóa thành thần sư thuần huyết rồi."

"May mắn đạt được chút tạo hóa nên con đường này dễ dàng hơn rất nhiều." Cửu đầu sư tử cười nói.

Mọi người kinh ngạc, hiển nhiên họ quen nhau.

"Cửu đầu sư tử rất mạnh, nó giống như được đúc từ hoàng kim vậy, một khi tiến hóa hoàn toàn thì huyết thống sẽ vô cùng cao quý, thừa dịp lúc này thu phục nó, sau này sẽ có vô tận lợi ích." Có cường giả nói nhỏ.

Nhiều người trong lòng run lên, nếu như hóa thành Hoàng kim sư tử thuần huyết, vậy thì mang ý nghĩa, một khi trưởng thành thì ngay cả các Thần cũng muốn thu phục, chính là một trong những tọa kỵ mạnh nhất thế gian!

"À, ta từng nghe nói, con Cửu đầu sư tử này từng kết bái với Thạch Hạo, là huynh đệ của hắn, không biết thật hay giả? Nếu là thật, ta muốn thu phục nó, biến nó thành tọa kỵ!"

Có người cười gằn, nói ra mấy câu như thế, khiến cho tất cả mọi người đều thất kinh.

Hiển nhiên, không những muốn thu phục Hoàng kim sư tử quý giá này làm tọa kỵ mà còn muốn làm nhục cả Thạch Hạo, thu huynh đệ kết bái với nó làm tọa kỵ, vậy bộ mặt của nó sẽ ra sao?
— QUẢNG CÁO —