Chính giữa bầu trời, quang ảnh màu lam đột nhiên bành trướng thành quang cầu ngàn trượng, cuối cùng tạo thành một lối đi, không ngừng phun ra nuốt vào ánh sáng rực rỡ.
Thông đạo lập tức được hình thành, một thân ảnh xuất hiện ngay chính giữa vùng ánh sáng màu lam, người này Diệp Vân chưa từng gặp qua. Đó là một ông lão thanh quắc* nghiêm nghị, tóc hoa râm, mặc áo đạo sĩ màu xám, mắt sáng như đuốt nhìn chung quanh. *Thanh quắc: thanh cao, quắc thước.
"Thí luyện tại Đoạn Hồn Sơn Mạch dừng tại đây, toàn bộ các đệ tử ra ngoài, quay về lại thế giới."
Giọng nói của lão giả thanh quắc lanh lảnh truyền đi khắp nơi, lẩn quẩn trong tai mọi người.
Tiếng nói vừa dứt, hai tay lão giả ở trước ngực nhẹ nhàng điểm hơn mười cái, lập tức quang ảnh bắn ra khắp nơi, đánh vào hơn mười người đang ở hư không.
Trong khoảng khắc, một quang ảnh trong số đó nổ tung, nháy mắt những quang ảnh khác cũng nổ tung, bao trùm lên mười người. Diệp Vân lập tức cảm thấy hoa mắt, không gian của thông đạo màu lam lúc trước lại xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người. Lối đi này không phải lơ lửng trên không mà là ở trước người bọn hắn, và bây giờ dưới chân bọn hắn lại là một cái sân phơi lát những phiến ngọc cực lớn.
Diệp Vân đợi năm người, Mộ Dung Vô Ngân và Giang Thủy Ngưng dẫn theo bốn gã đệ tử. Bốn gã đệ tử Thiên Thần Phong vẻ mặt khiếp sợ xuất hiện trước mặt mọi người. Mà từ một bên khác, Quân Nhược Lan thướt tha, chậm chậm bước đến.
"Quân Nhược Lan!"
Tia lạnh lẽo trong mắt Diệp Vân bắn ra mãnh liệt, ngưng kết đầy sát ý.
"Diệp Vân sư đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi." Quân Nhược Lan mỉm cười, từ đầu đến cuối không thèm để tâm đến sát ý trong mắt Diệp Vân.
Thông đạo mở ra, đám người Diệp Vân không thể ra tay. Lúc này cho dù Diệp Vân có mười lá gan cũng không dám ra tay, trừ khi hắn muốn cùng nàng ta đồng quy vu tận.
"Sớm muộn gì ân oán giữa chúng ta cũng sẽ phải chấm dứt." Diệp Vân hít một hơi sâu, tạm thời kiềm chế phẫn nộ trong lòng.
"Sau này đệ sẽ rõ, giữa chúng ta kỳ thực không có ân oán gì hết, cũng không cần thiết phải có ân oán." Quân Nhược Lan cười nhẹ trả lời.
Giang Thủy Ngưng khẽ giật mình, trên mặt lập tức tràn đầy kinh hãi, vội vàng hành lễ: "Tham kiến Cung Trưởng lão!"
Lão giả khẽ gật đầu, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, Mộ Dung Vô Ngân và Tô Ngâm Tuyết lập tức đứng thẳng lại, gần như không cảm nhận được linh khí chấn động.
"Tốt rồi, thí luyện đã kết thúc. Ta không thể tin được đệ tử Trích Tinh Phong thế mà một người cũng không thể sống sót. Ta thật có chút thất vọng." Cung Trưởng Lão nhìn mọi người nói tiếp: "Đã như vậy, các con đều được tính là đã thông qua khảo hạch. Bây giờ theo ta trở về, chư vị Trưởng lão và Phong chủ đều muốn gặp mặt các con một chút."
"Vâng! Xin tuân mệnh Cung Trưởng lão!" Trên mặt Tô Ngâm Tuyết và Mộ Dung Vô Ngân tràn đầy cung kính.
"Cung Trưởng lão là ai?" Đoàn Thân Phong đứng bên cạnh Tô Ngâm Tuyết nhỏ giọng hỏi.
Trên mặt Tô Ngâm Tuyết đều là vẻ kính sợ, thấp giọng nói: "Cung Trưởng Lão chính là thúc tổ sư của Tông chủ đại nhân. Nghe nói tu vi đã đột phá đến Kim Đan Cảnh, đã sống hai trăm bảy mươi năm. Lão nhân gia người là Thái Thượng trưởng lão có tu vi cao nhất của Thiên Kiếm Tông chúng ta."
"Kim Đan Cảnh, hai trăm bảy mươi năm?". Đám người Đoàn Thần Phong hít một hơi thật sâu, nhìn về phía lão giả, trong mắt đong đầy vẻ kinh hãi.
Trong truyền thuyết của Thiên Kiếm Tông đã trải qua mấy năm không xuất hiện tu sĩ Kim Đan Cảnh, không thể tưởng tưởng được, những lời đồn đại kia rõ ràng là không đúng sự thật. Trước mắt mọi người vị Cung Trưởng Lão này là tu sĩ Kim Đan Cảnh đấy thôi, tuổi tác cũng đến hai trăm bảy mươi tuổi. Những nhân vật như thế này cực kỳ vọng trọng, có thể coi là Thủ Hộ Giả của tông môn.
"Lão nhân gia là người duy nhất đạt đến Kim Đan Cảnh hả?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
"Cái này ta cũng không biết. Khi ta còn nhỏ có đến bái kiến Cung Trưởng Lão, nhìn thấy đám người phụ thân cực kỳ tôn kính Cung Trưởng Lão, nghe nói tu vi người khi ấy đã đạt đến Kim Đan Cảnh. Về phần Thiên Kiếm Tông còn có những trưởng lão Kim Đan Cảnh khác hay không, ta cũng không biết." Tô Ngâm Tuyết lắc đầu, nhỏ giọng trả lời.
"Có lẽ còn có một vị nữa. Ta từng nghe huynh trưởng có nhắc qua, cụ thể là ai thì ta không rõ." Mộ Dung Vô Ngân nghe mọi người trò chuyện, cũng thấp giọng nói vào.
"Hai vị tu sĩ Kim Đan Cảnh sao? Nói vậy, thực lực của Thiên Kiếm Tông không thể khinh thường. Nhưng mà ta cảm thấy, khả năng còn chưa dừng lại ở đó." Diệp Vân nhìn hắn một cái, như có điều suy nghĩ nói.
"Có lẽ vậy! Thực lực chân chính của Thiên Kiếm Tông không ai có thể biết chính xác hoàn toàn. Tông chủ đại nhân chẳng qua là Chưởng môn cũng chỉ là có tiếng mà thôi." Mộ Dung Vô Ngân quan sát Cung Trưởng Lão xoay người đi vào không gian thông đạo, nhẹ gật đầu, trong lời nói mang tia cảm khái.
"Đó là điều hiển nhiên! Nếu như các ngươi cho rằng Thiên Kiếm Tông chỉ lèo tèo hai ba tên tu sĩ Kim Đan Cảnh thì quá xem thường bọn họ rồi."
Giọng nói của Quân Nhược Lan đột ngột truyền đến từ bên cạnh. Mọi người thấy nàng ta đang chậm rãi khoan thai tiến vào thông đạo đột nhiên quay đầu họ, thản nhiên cười nói.
Không chờ Diệp Vân trả lời, nàng ta nhấc chân bước vào thông đạo, trong nháy mắt bóng dáng mờ ảo, vặn vẹo mất hút tại chính giữa không gian thông đạo.
Diệp Vân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Quân Nhược Lan. Đến khi thấy nàng thật sự mất hút mới chậm rãi thở ra một hơi.
"Chúng ta cũng trở về thôi, Quân Nhược Lan chỉ có thể chết, thật sự giết chết được nàng thì sẽ tốt hơn". Ngữ khí Diệp Vân cực kỳ bình thường, luồng sát khí mãnh liệt lóe lên trong mắt.
"Diệp Vân, tỷ tỷ, chúng ta thật sự phải trở về sao?" Khi không gian thông đạo rốt cuộc cũng mở, trong lòng Tô Linh đột ngột tràn đầy sợ hãi.
Cơ thể nàng mang huyết mạch Yêu tộc. Mọi người đều đã thấy vào thời điểm nó biểu lộ ra. Mộ Dung Vô Ngân lại thốt ra tám chữ trong lời đồn "Yêu họa xuất thế, nhất kiếm tây lai!". Nếu đúng như thế, như vậy sau khi trở về nàng sẽ đối mặt với cái gì đây? Gần như không cần nghĩ cũng biết, kết cục tốt nhất là chết trong lặng lẽ nhưng chỉ sợ thứ đang chờ đợi nàng chính là sống không bằng chết.
Diệp Vân nhẹ nhàng cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, cảm nhận được sự run rẩy truyền đến lòng bàn tay, có thể thấy trong lòng nàng sợ hãi đến nhường nào.
"Đừng sợ, nếu như bọn họ ra tay với nàng, trước hết phải bước qua xác ta." Diệp Vân ôn hòa nói, hắn đối với Tô Linh có một loại tình cảm mông lung không thể gọi tên.
"Đúng rồi, còn có tỷ, phụ thân và mẫu thân." Tô Ngâm Tuyết đi tới, ôm Tô Linh vào lòng.
"Đúng đấy, sợ cái gì. Mấy lão già kia, nếu không biết tốt xấu muốn ra tay với Tô Linh, chúng ta sẽ liều mạng cùng bọn họ, cùng lắm là cá chết lưới rách!" Đoàn Thần Phong quát lớn, khuôn mặt đầy phẫn nộ.
"Việc này có lẽ còn chưa tới tình trạng không thể vãn hồi, người bên trên có lẽ còn chưa hiểu sự việc. Chỉ sợ sư tỷ Quân Nhược Lan sau khi ra ngoài lập tức báo lại thì phiền toái rồi." ngược lại Dư Minh Hồng thoạt nhìn vô cùng trấn tĩnh, chậm rãi nói.
"Tiểu Dư Tử! Nếu như ngươi còn luôn miệng gọi tiện nhân Quân Nhược Lan kia là sư tỷ thì đừng trách lão tử không khách khí!" Đoàn Thần Phong bỗng nhiên trợn mắt nhìn, phì phì tức giận.
"Nhưng mà tu vi của nàng ta thực sự cao hơn đệ, gọi sư tỷ là đúng rồi." Dư Minh Hồng ủy khuất trả lời.
"Tốt lắm, vậy ngươi cứ cùng nàng ta đi Thiên Thần Phong đi!" Đoàn Thần Phong giận không kìm được, không thể tưởng tượng Dư Hồng Minh lại có thể trả lời như vậy.
"Đoàn sư huynh, huynh đây là càn quấy, không hiểu lý lẽ." Dư Minh Hồng nhíu mày, cố hết sức phân bua.
"Được rồi, cả hai người im miệng hết cho ta!"
Diệp Vân tức giận quát, ánh mắt đảo qua Dư Minh Hồng có chút không vui. Đã cùng Quân Nhược Lan vào thế buộc người chết ta sống, giờ phút này Dư Minh Hồng lại luôn miệng gọi nàng ta là sư tỷ, nghe thật chói tai.
"Theo lời Dư sư đệ, nếu Quân Nhược Lan sau khi ra ngoài lập tức bẩm báo sự việc của Linh Nhi thì thật phiền toái. Vì vậy, chúng ta cũng phải nhanh nhanh ra ngoài thôi." Thanh âm vội vã của Tô Ngâm Tuyết vang lên.
"Không sai, đã như thế chúng ta cũng mau đi." Đoàn Thần Phong sốt ruột, thời gian dần qua hắn đã xem Linh Nhi như muội muội của mình.
Vừa dứt lời, Đoàn Thần Phong lập tức bước đến chui vào không gian thông đạo, bóng người vặn vẹo rồi biến mất trước mắt mọi người.
"Đi thôi, chung quy chúng ta cũng phải đến đó một chuyến." Diệp Vân nắm chặt tay Tô Linh, dắt nàng rồi xoay người đi vào thông đạo.
Tô Linh hít một hơi sâu, củng cố quyết tâm, vẻ mặt kiên định theo Diệp Vân đi vào thông đạo.
Ánh mắt cảnh cáo của Tô Ngâm Tuyết lạnh lùng đảo qua đám đệ tử sau lưng Mộ Dung Vô Ngân, khẽ gật đầu, không nói gì.
"Việc này giấu giếm không được đâu, nói không chừng bọn họ đã sớm biết hết." Mộ Dung Vô Ngân thản nhiên nói.
"Muội biết rõ, nhưng mà muội không hy vọng tin tức này truyền ra từ miệng các người." Tô Ngâm Tuyết thở dài, trong lời nói tràn ngập bất dắc dĩ.
"Tất nhiên, cái này không liên quan đến chúng ta." Mộ Dung Vô Ngân và Giang Thủy Ngưng trăm miệng một lời trả lời.
"Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi." Tô Ngâm Tuyết gật đầu, quay người đi vào không gian thông đạp. Sau lưng nàng, đám đệ tử cũng nối đuôi nhau đi vào, nhanh chóng biến mất trong quang ảnh màu lam.
Thông đạo không gian của Đoạn Hồn Sơn Mạch, sau khi đệ tử cuối cùng tiến vào, thoáng một cái biến mất không chút dấu vết. Ngay tức thì Chân Hỏa Phi Sư mang theo hơn mười đầu Linh Thú nhào tới, ánh mắt sáng ngời nhìn không gian thông đạo biến mất, không biết là đang suy tư chuyện gì.
Khi Diệp Vân nhìn rõ được cảnh vật phía trước, ánh sáng màu làm bỗng nhiên chui rút vào hư không, không thể nào nhìn thấy nữa. Hắn cảm thấy bàn tay mềm mại tinh tế đang nằm trong tay mình đầy mồ hôi, khẽ run rấy.
Trong khoảng khắc, các đệ tử rèn luyện nối tiếp nhau xuất hiện, đứng đầy trên quảng trường.
"Tốt rồi, các con đều đã trở về, như vậy chuyện tiếp theo sẽ giao lại cho bọn họ". Giọng nói Cung Trưởng Lão vang lên bên tai.
Đám người Diệp Vân ngẩng đầu nhìn, thấy mình đang đứng trên quảng trường điện Thiên Thần. Phía trên là mấy người Tông chủ, Thi Trưởng lão, tứ đại Phong chủ, Mộ Dung Vô Tình đang đứng sóng vai, thản nhiên nhìn bọn họ.
"Tham kiến Tông chủ đại nhân, bái kiến Trưởng lão, bái kiến Phong chủ!"
Chúng đệ tử khom mình hành lễ, giọng nói rõ ràng.
"Tất cả hãy đứng lên đi." Thanh âm của Tông chủ lẩn quẩn trong không khí.
Khi Tô Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt của đám người cấp cao của Thiên Kiếm Tông đồng loạt nhìn qua, rơi vào khuôn mặt nàng.
"Việc này là như thế nào?"
Thanh âm thản nhiên của Tông chủ vang lên, không chút cảm xúc.
Chuyện này không cần nói, mọi người cũng hiểu là đang hỏi Tô Linh, tại sao trong thân thể con lại có huyết mạch của Yêu tộc?
Toàn thân Tô Linh run rẩy, trong hốc mắt đã lóng lánh nước, sau đó từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má trơn bóng như ngọc.
Huyết mạch yêu tộc, muốn giấu giếm ư, làm sao mà giấu cho được đây!