30 phút sau.Minh Nguyệt thay một bộ quần áo sạch sẽ bước xuống dưới nhà.
Minh Nguyệt bước vào phòng bếp,lúc này anh đang ngồi ở chiếc ghế đầu tiên dùng bữa sáng.
Bàn ăn ở phòng ăn mỗi chiếc ghế đại biểu cho một vị trí.Ghế đầu tiên là người có địa vị cao nhất trong biệt thự,chiếc ghế thứ hai bên phải là dành cho nữ chủ nhân của nơi này.Còn bốn hàng ghế dưới là vị trí dành cho khách.
Minh Nguyệt bước vào phòng ăn,ngoan ngoãn ngồi vào vị trí cuối cùng trong bốn vị trí dành cho khách.
Vị trí này cô đã ngồi trong 2 năm nay.Vị trí này luôn nhắc nhở Minh Nguyệt,cô không phải nữ chủ nhân của nơi này mà là một người khách.
Minh Nguyệt cầm đũa lên,yên lặng ăn phần ăn sáng của mình.
Trong lúc ăn,ánh mắt của Minh Nguyệt thường xuyên liếc nhìn hắn. Trong lòng có chuyện muốn nói nhưng lại không dám mở lời.
" Có chuyện gì? ".Giọng nói lạnh lùng vang lên.Ánh mắt không tình cảm của hắn hướng về phía cô.
" Hôm nay em có thể ra ngoài không?Em có một người bạn hôm nay cô ấy về nước,em muốn đi đón cô ấy có được không ạ? ".Giọng nói cô dần dần bé lại, trong giọng nói có sự run sợ.
" Được.Tiêu Minh Nguyệt sau này những chuyện vớ vẩn này,cô không cần phải hỏi ý kiến của tôi.Cô muốn đi đâu cũng được nhưng tôi nhắc nhở cô,nếu cô dám chạy tôi sẽ đánh gãy chân của cô ".Ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến cô lạnh sống lưng.
Ở cạnh hắn 2 năm,sao cô không hiểu được tính cách của hắn chứ?Cố Cận Ngôn hắn nói được nhất định sẽ làm được.
" Em biết rồi,em sẽ không chạy đâu "
" Tốt nhất nên vậy ". Cố Cận Ngôn đứng dậy, bước ra khỏi phòng bếp.Hắn bước ra khỏi phòng căn biệt thự lên xe đến Cố thị.
" Thiếu Phu nhân,sao cô phải khiến bản thân sống khổ như vậy chứ?Cô biết rõ Thiếu gia không có tình cảm với cô nhưng vẫn cố chấp ở bên cạnh ngài ấy.Thiếu Phu nhân như vậy người đau khổ chỉ có mình cô mà thôi ".Dì Lâm bước đến gần Minh Nguyệt,vẫn là giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng đó.
" Sao cháu lại không biết chứ?Cháu biết rất rõ.Cháu biết người anh ấy yêu là chị của cháu.Nhưng cháu yêu anh ấy,cháu muốn ở bên anh ấy,chỉ cần được ở bên anh ấy dù đau khổ thế nào cháu cũng chấp nhận ".Đôi môi Minh Nguyệt nở nụ cười,ánh mắt cũng hiện ra sự vui vẻ. Đối với Minh Nguyệt chỉ cần được ở bên cạnh hắn,cô đã mãn nguyện rồi.
" Dì Lâm trưa nay cháu không về đâu.Cháu ăn ở ngoài với bạn "
" Được.Tôi biết rồi.Thiếu Phu nhân ra ngoài cẩn thận "
Dì Lâm hướng ánh mắt theo Minh Nguyệt.Đôi mắt đầy sự thương hại đối với Minh Nguyệt.Thật là đáng thương, một cô gái tốt sao lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy chứ?
...----------------...
Sân bay.
Minh Nguyệt đứng bên ngoài cổng ra của sân bay.
Một cô gái cao 1mét 70 đi một đôi giày cao gót màu đỏ,mái tóc đen thẳng dài,ăn mặc thời thượng đẩy chiếc vali đi đến gần phía Minh Nguyệt.
" Bảo bối của mình,lâu quá không gặp,nhớ cậu chết đi được ".Cô gái thả tay khỏi chiếc vali tiến đến ôm trầm lấy Minh Nguyệt.
" Lãnh Sương,lâu quá không gặp "
Lãnh Sương tiểu thư duy nhất của Lãnh gia.Bạn thân từ nhỏ của Minh Nguyệt.Năm 16 tuổi Lãnh Sương ra nước ngoài du học.Đã 4 năm hai người không gặp lại.
" Minh Nguyệt,cậu gầy quá,có phải tên Cố Cận Ngôn đó không đối tốt với cậu đúng không?Mình biết ngay mà tên đó không phải thứ tốt đẹp gì ".Lãnh Sương buông tay khỏi người Minh Nguyệt,nhìn từ trên xuống dưới Minh Nguyệt.
" Minh Nguyệt,sao cậu cứ phải ở cạnh hắn làm gì chứ?Cậu biết rõ hắn không yêu cậu, người hắn yêu là chị Thanh Nguyệt,dù cậu có làm gì cũng không đổi được chút tình cảm nào từ hắn đâu "
Sao Minh Nguyệt lại không biết điều đó chứ?Cô biết rất rõ,tình cảm của hắn dành cho cô,cô không hề mơ mộng,điều cô muốn chỉ là ở bên cạnh hắn mà thôi.
" Đừng nói chuyện của mình nữa.Cậu vừa về,bây giờ chúng ta đi ăn được không? ".Minh Nguyệt nở nụ cười tươi nói.
" Cậu đúng là ngốc mà.Ngoài có tiền với đẹp trai ra. Không biết tên Cố Cận Ngôn đó có gì tốt chứ?Lại khiến cậu yêu hắn vậy ". Lãnh Sương thở dài đáp.
Ngay sau đó,Minh Nguyệt và Lãnh Sương bước lên xe Rolls-Royce màu bạc rời khỏi sân bay.
Ở biệt thự của anh có 4 chiếc xe Rolls-Royce như vậy.Hai chiếc màu đen và chiếc màu bạc.Hai chiếc màu đen chuyên dụng cho Cố Cận Ngôn sử dụng,còn hai chiếc màu bạc thì dành cho Minh Nguyệt sử dụng.
Tuy Cố Cận Ngôn không có tình cảm với Minh Nguyệt nhưng đối với những người bên ngoài,Minh Nguyệt vẫn là Thiếu Phu nhân của Cố gia là Phu nhân danh chính ngôn thuận của Cố Cận Ngôn.
Bọn họ không hề biết nội tình bên trong cuộc hôn nhân giữa hai người.Những thứ mà Minh Nguyệt dùng khi ra ngoài đều là những thứ đắt đỏ và sang trọng như vậy mới phù hợp với thân phận Thiếu Phu nhân của Cố gia cũng là để che mắt thiên hạ, giữ thể diện cho Cố Cận Ngôn và Cố gia.