Gương mặt Cố Mặc Thâm trong phút chốc liền đen như nhọ nồi, anh hung hăng túm lấy tay Sở Tranh, trừng to hai mắt nhìn cô, trong đáy mắt phập phồng một tia lửa hận: “Em có ý gì hả?”
Sở Tranh cúi đầu nhìn bàn tay săn chắc đang làm đau cổ tay mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Cố Mặc Thâm: “Ý trên mặt chữ. Xin anh đấy… Cố Mặc Thâm… đừng dây dưa gì với em thêm nữa, kẻo làm bạch nguyệt quang của anh buồn thì em không gánh nổi trách nhiệm đâu! Hơn nữa… mối tình đầu của em cũng đã quay về rồi…”
Nghe xong những gì Sở Tranh vừa nói, Cố Mặc Thâm gần như bất động, dường như anh không dám đối diện với sự thật, bởi vì lúc này đây tim anh nhói lên từng cơn đau rỉ máu.
Đau đớn nhất không phải là rạch da cắt thịt, mà đau đớn nhất chính là những vết thương không nhìn thấy máu, cũng không biết đau nhiều bao nhiêu, chỉ có thể cảm nhận thấy lồng ngực mình giống như muốn nổ tung thành nhiều mảnh vậy!
Cố Mặc Thâm có lẽ chưa từng ngờ đến việc Sở Tranh sẽ rời bỏ mình, càng không thể ngờ bản thân sẽ đau lòng nhiều như thế!
Anh chua xót nhìn cô, cổ họng nghẹn ứ cất lên thanh âm run rẩy: “Là ai? Người ấy là ai?”
Sở Tranh nuốt khan nước bọt xuống, cố giữ lại hai chữ “là anh” giấu sâu vào trong lòng mình. Thực ra, anh là người đầu tiên khiến cô rung động, nhưng cô không muốn biến bản thân thành người thứ ba, càng không muốn người khác nói cô không biết xấu hổ cố tình chia rẽ uyên ương.
Liếc thấy một người đàn ông đang dần đi tới, Sở Tranh liền dứt tay Cố Mặc Thâm ra, chậm rãi tiến về phía người đàn ông đó.
Anh ta cao chừng 1 mét 85, thân hình gầy gò nhưng cường tráng, mặc một sét đồ màu đen tuyền kín đáo, đầu đội mũ lưỡi trai, để lộ ra nửa gương mặt anh tuấn tiêu sái.
Sở Tranh hít một hơi thật sâu, sau đó khoác chặt lấy cánh tay người đàn ông, nhón nhẹ gót chân, thì thầm bên tai anh ta: “Giang hồ cứu nguy, xin anh hãy phối hợp cùng tôi diễn một vở kịch, tôi sẽ trả tiền thù lao cho anh.”
Người đàn ông quắt đôi mắt bồ câu xuống nhìn Sở Tranh, đáy mắt xoẹt qua tia thâm tình nhè nhẹ, trái tim anh ta rung lên mấy nhịp.
Nhìn dáng vẻ đó của anh ta chắc là đã say Sở Tranh mất tiêu rồi.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng đã bị Sở Tranh lôi tới trước mặt Cố Mặc Thâm và Giang Tuyết Mạt.
“Anh ấy chính là tình đầu của tôi…” Sở Tranh nhanh miệng giới thiệu ngay.
Tô Tử An trừng to hai mắt nhìn Sở Tranh đầy kinh ngạc, nhưng cũng không mở miệng bác bỏ lời cô, lặng thing quan sát xem thử cô muốn làm gì.
Cố Mặc Thâm mặt xám xịt như bầu trời sắp chuyển giông bão, doạ người ta sợ hãi, ánh mắt anh sắc như dao nhìn chằm chằm Tô Tử An: “Anh không tin…”.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Giang Tuyết Mạt đứng cạnh liên tục lôi kéo Cố Mặc Thâm: “A Thâm… anh đừng làm phiền cặp đôi người ta nữa, mau vào trong thôi, mọi người vẫn đang chờ chúng ta đấy!”
Trong lòng Sở Tranh có chút không nỡ, nhưng cô hiểu rõ giới hào môn luôn quan trọng nhất là chuyện môn đăng hộ đối, tính ra thì Cố Mặc Thâm và Giang Tuyết Mạt mới xứng là một đôi, còn cô chỉ là ngọn cỏ dại vô tình mọc bên đoạn đường đời của anh mà thôi!
Vì để Cố Mặc Thâm tin, Sở Tranh liền túm chặt lấy vạt áo của Tô Tử An, nhón gót chân lên cao, chậm rãi đưa môi sát gần làn môi gợi cảm của anh ta, trước lúc chạm tới liền mở lời nói: “Xin lỗi nhé người anh em, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi!”
Hành động đó của Sở Tranh khiến Cố Mặc Thâm tức run người, lòng bàn tay anh đã siết chặt thành nắm đấm từ bao giờ anh cũng không biết, tới lúc buông lỏng ra, đầu ngón tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay chảy máu.
Những giọt máu tươi trên lòng bàn tay anh từ từ nhỏ xuống sàn nhà, nhưng cô vẫn không một lần ngoái đầu nhìn lại.