Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Chương 46: Phiên Ngoại 1



Hiện giờ đang là nghỉ hè. Làm giáo viên, điểm lợi nhất có lẽ là kỳ nghỉ dài này. Ngô Đông Nghiên cảm thấy nghỉ nhiều quá cũng không tốt, mỗi ngày đều nhàn rỗi phát hoảng.

Trái lại, người vui nhất là Cao Du Giai, Ngô Đông Nghiên không thể dùng lí do ngày mai còn phải đi dạy để từ chối anh nữa. Những ngày tân hôn trôi qua, muốn có bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu.

Hôm nay, Ngô Đông Nghiên đi thăm thành viên mới nhà Lục Hàm. Hiện giờ Bân Bân đã 4 tháng, trắng trắng mềm mềm, kế thừa gen tốt của ba mẹ nên rất đáng yêu. Mỗi lần nhìn thấy, Ngô Đông Nghiên đều bế, không nỡ buông xuống.

Hôm nay đến nhà Lục Hàm, cậu nhóc vừa mới tỉnh dậy, tinh thần không tốt lắm. Ngô Đông Nghiên thường xuyên sang đây thăm, nên Bân Bân chắc cũng quen mặt, vừa thấy cô liền nhếch miệng cười, bàn tay nhỏ không ngừng đung đưa, giống như chào đón cô.

Ngô Đông Nghiên mừng rỡ ôm Bân Bân, tay gãi trên khuôn mặt trắng nõn của bé, cười với Lục Hàm: “Da trẻ con như đậu hũ, vừa mềm vừa mịn…”

Lục Hàm nhìn cô vui vẻ như vậy, cười nói: “Thích như thế thì sinh một đứa đi, hai đứa kết hôn cũng được ba tháng, mà trước đó lại ở chung một năm, tận hưởng thế giới hai người đủ rồi. Sinh sớm thì sớm hồi phục.”

Ngô Đông Nghiên ngượng ngùng cười: “Hiện giờ công việc của anh ấy còn khá bận, một thời gian nữa rồi nói sau, cháu cũng không vội.”

Lục Hàm cũng không khuyên cô. Nhớ ngày đó, cô ấy và Cao Thừa cũng không muốn có con sớm như vậy. Nói không chừng, ngày nào đó, hai người họ sơ ý một chút thì sẽ có thôi.

Từ nhà Lục Hàm trở về, trên đường thuận tiện mua đồ ăn. Sau khi về đến nhà, Ngô Đông Nghiên liền bắt đầu nấu nướng, hôm nay Cao Du Giai nói sẽ về sớm.

Khi Cao Du Giai bước vào cửa, hương thơm bay đến. Anh nhìn qua kính, thấy vợ mình đang bận rộn trong phòng bếp. Cao Du Giai đi đến, nhìn thấy trên bàn cơm đã có: Gà Cung Bảo, rau cần xào thịt bò, canh xương sườn hầm củ sen, đều là món anh thích ăn.

Nghe thấy âm thanh kéo cửa, Ngô Đông Nghiên quay đầu lại, cười nói: “Anh về rồi. Còn thêm một món rau nữa là xong.”

Cao Du Giai mỉm cười đi qua, ôm lấy cô từ phía sau, tay cầm lấy cái môi trong tay cô, nói: “Để anh.”

Ngô Đông Nghiên buông môi ra, cũng không thoát khỏi vòng tay Cao Du Giai được, nên cứ như vậy dựa vào ngực anh, nhìn anh xào rau, thấy sắp chín liền cầm đĩa đưa lên.

Sau khi ăn tối xong, vẫn là Cao Du Giai rửa bát.

Đi dạo sau bữa ăn đã trở thành thói quen của hai người. Cai Du Giai nắm vòng eo nhỏ nhắn của vợ, dạo bước trong khung cảnh thanh nhã của tiểu khu. Cuộc sống chính là như vậy, bình yên và cũng rất hạnh phúc.

“Ông xã… Bao giờ chúng ta sinh con?” Từ trong vòng tay anh, Ngô Đông Nghiên ngẩng đầu lên.

Cô vợ nhỏ của anh, mỗi lần có việc cầu xin, sẽ kéo dài hai chữ “ông xã”, giống như bây giờ.

Bước chân Cao Du Giai dừng lại, cúi đầu nhìn Ngô Đông Nghiên, đột nhiên thân thể khom xuống, cười nhẹ bên tai cô: “Bà xã… chuyện gieo giống này, em có thể yên tâm.”

Hơi thở ấm áp của anh ở bên tai, càng tăng thêm sự lưu manh, khiến cô không khỏi đỏ mặt, gắt lên: “Anh… anh mới không có. Mỗi lần anh đều… đều dùng biện pháp, sao em có thể mang thai…”

Ngô Đông Nghiên giận dữ nhớ lại. Ngoại trừ kỳ an toàn của cô, thì mỗi lần đều dùng biện pháp… Dù cho… dù cho lần ấy cô chủ động… làm anh nổi cơn điên, nhưng cuối cùng, anh vẫn lý trí rút ra…

Nhìn cô đỏ mặt phản bác, tâm trạng Cao Du Giai rất tốt, ôm Ngô Đông Nghiên nói: “Bà xã, chúng ta vừa kết hôn, chờ một chút được không?” Anh nghĩ rồi nói thêm một câu: “Mà hiện giờ văn phòng luật sư còn chưa ổn định lắm, chờ qua khoảng thời gian này nhé?”

Thật ra văn phòng luật sư đã sớm đi vào quỹ đạo. Xã hội bây giờ, không có quan hệ, thì đúng là rất khó làm việc. Nhưng đối với anh, chuyện này không hề ảnh hưởng. Giang Hoằng Tiêu và Lục Thần đều không phải người bình thường, mà anh cũng dính một chút hào quang của ba, trên người ít nhiều cũng tỏa ra chút ánh sáng. Hiện giờ, nhìn người đều sẽ nhìn mắt nhìn sắc. Dù sao anh cũng có thực lực, các vụ án một cái đi một cái đến, làm gì có chuyện không ổn định.

Hai người vừa kết hôn không lâu, anh lưu luyến cảm giác bên người chỉ có cô, không muốn nhanh có tiểu quỷ nào đó, đây mới chính là nguyên nhân hiện giờ anh chưa muốn có con.

Nhưng những lời này của anh, lọt vào tai Ngô Đông Nghiên thì lại thành ý khác. Văn phòng chưa ổn định thì chính là thu nhập chưa ổn định. Phòng ở của hai người hiện giờ vẫn đang nợ, tiền sinh hoạt mỗi tháng đều là anh đưa, đôi khi còn mang cô đi dạo phố, tiền mua quần áo giày dép gì đó cũng là anh trả…

Vậy là, Ngô Đông Nghiên tự thông não, tiền lương của Cao Du Giai hiện giờ chưa ổn định, nếu có em bé, chi tiêu sẽ càng lớn hơn. Anh là đàn ông, chắc chắn thích sĩ diện, nên không tiện nói ra mình chưa đủ tiền để nuôi con. Làm vợ anh, Ngô Đông Nghiên thấy lúc này mình phải thể hiện sự khéo léo, thấu hiểu, hơn nữa còn phải quan tâm đến mặt mũi của chồng.

“Ừm, được rồi, nghe anh. Lúc nào anh muốn có con thì chúng ta sẽ sinh.” Cô ngẩng đầu cười với Cao Du Giai.

Buổi tối, kích tình đi qua, Cao Du Giai ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay nắm lấy nơi mềm mại, bờ môi ấm áp tỉ mỉ hôn lên gáy Ngô Đông Nghiên, cuối cùng cắn khẽ vào tai cô, cười nhẹ: “Bà xã… nơi này lớn rồi, có phải nên đổi nội y không?” Nói xong, bàn tay hơi dùng sức nắm vật mềm mại.

Ngô Đông Nghiên đang buồn ngủ, bị anh bóp như thế liền mẫn cảm run lên. Lời Cao Du Giai vang lên trong đầu, khuôn mặt đã hơi đỏ lại càng đỏ hơn, gần đây đúng là Ngô Đông Nghiên thấy áo lót hơi chật. Cô đỏ mặt nhớ đến một câu: Ngực nữ nhân là nam nhân sờ lớn*…

(Editor: *Chỗ này mình giữ nguyên cho hay)

“Bà xã… Có muốn đi du lịch không?” Cao Du Giai cảm thấy cô ở nhà một mình quá nhàm chán, mấy ngày nữa anh phải đi công tác, tiện thể muốn đưa cô đi chơi luôn.

“Thật sao? Anh có rảnh không?” Ngô Đông Nghiên mừng rỡ xoay người lại, chớp đôi mắt ngấn nước nhìn anh đầy mong đợi.

“Đương nhiên rồi, mấy ngày nữa dẫn em đi.” Thân thể mềm mại trơn bóng của cô dán chặt lấy anh, Cao Du Giai thoải mái hừ hừ, dưới thân lại nổi lên phản ứng.

“Nhưng mà… nhưng mà…” Nhưng mà có phải rất tốn tiền không. Cô nhớ đến mấy lời anh nói, cảm thấy đi du lịch rất tốn tiền, nhưng nói thẳng ra lại không tốt, sợ tổn thương mặt mũi của anh.

“Không cần lo ảnh hưởng đến công việc của anh. Em ở khách sạn chờ anh là được. Đợi làm xong công việc sẽ đưa em ra ngoài đi dạo.” Cao Du Giai nhẹ nhàng giải thích.

“… Được.” Cô chỉ có thể đồng ý.

Thấy Ngô Đông Nghiên có tinh thần, Cao Du Giai nâng chân cô lên, sau đó lại đi vào nơi ướt át.

“A… đừng…” Đột nhiên bị nơi cứng rắn của anh xông vào, Ngô Đông Nghiên không chịu nổi hét lên.

Cao Du Giai một bên trấn an Ngô Đông Nghiên, một bên di chuyển vật dưới thân ra vào cơ thể cô. Một vòng tra tấn ngọt ngào lại bắt đầu…

Khai giảng học kỳ mới, Cao Du Giai tan ca sớm đi đón Ngô Đông Nghiên, đụng phải Cao Thừa ở cổng. Lục Hàm và Ngô Đông Nghiên cùng đi ra cổng trường, liền thấy hai ông chồng đẹp trai đang đứng đó.

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ mới, Lục Hàm nhìn Ngô Đông Nghiên và Cao Du Giai, đề nghị: “Hôm nay đến nhà thím ăn cơm đi.”

(Editor: Chỗ này hơi buồn cười, nhưng chẳng biết nên xưng hô thế nào, kỳ quá…)

Ngô Đông Nghiên ngẩng đầu nhìn người nào đó. Cao Du Giai thấy được sự chờ mong trong ánh mắt cô, liền mỉm cười gật đầu.

Buổi tối, Cao Du Giai và Ngô Đông Nghiên nằm trên giường, anh nhớ đến biểu cảm hôm nay, lúc cô bế con trai Cao Thừa, thật dễ thương. Theo vai vế, Bân Bân là em họ của anh, mặc dù chỉ mới được mấy tháng.

Cao Du Giai biết cô rất thích trẻ con, chỉ là trước kia ít thấy cô lộ ra vẻ mặt hâm mộ Lục Hàm như vậy, khiến anh hơi khó chịu. Anh không muốn cô hâm mộ người khác, họ có thứ gì, thì nhất định anh sẽ cho cô thứ đó.

“Bà xã… chúng ta cũng sinh một đứa đi.”

Ngô Đông Nghiên kinh ngạc nhìn anh: “Nhưng mà… không phải anh nói chờ sao?” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.

Trong đầu Cao Du Giai bắt đầu tính toán thời gian, giống như đã nghĩ thông suốt, anh cười: “Không đợi, bây giờ, lập tức có thể bắt đầu cố gắng.”

____

Từ khi Cao Du Giai nói muốn sinh em bé, Ngô Đông Nghiên thấy đúng là anh nói thật.

Bởi vì trước kia, thời kỳ an toàn của cô, anh bán mạng giày vò. Còn hiện giờ, ở thời kỳ cô rụng trứng, anh bán mạng giày vò, mỗi lần đều lấy cớ: “Bà xã, chúng ta sinh con.”

Vì muốn nhanh có tiểu bảo bảo, mỗi lần cô đều ngoan ngoãn để Cao Du Giai giày vò, còn ngượng ngùng đồng ý cho anh làm một số tư thế xấu hổ…

Giữa tháng mười, Ngô Đông Nghiên phát hiện kinh nguyệt của mình chưa đến. Đột nhiên nghĩ ra, cô vội vàng gọi cho Cao Du Giai, ai ngờ anh lại vô cùng bình tĩnh: “Anh biết, ngày mai cuối tuần, anh dẫn em đi bệnh biện kiểm tra.”

Ngô Đông Nghiên sững sờ cúp điện thoại, có cảm giác giống như anh đã tính trước vậy, không hề ngạc nhiên.

Sau khi cầm kết quả kiểm tra, Cao Du Giai mới nhẹ nhàng thở ra. Ngô Đông Nghiên vô cùng cao hứng, căn bản không chú ý tới biểu cảm của ông chồng nhà mình.

“Thể chất của bà Cao hơi yếu, có khả năng rất khó sinh, tốt nhất nên vận động nhiều một chút, chuyện phòng the không được quá kích thích. Tốt nhất ba tháng đầu nên cấm sinh hoạt vợ chồng.” Lời của bác sĩ làm tim hai người nổ tung.

Cao Du Giai nghe xong, lập tức lo lắng, vội hỏi: “Có gặp nguy hiểm không ạ?”

“Chuyện này thì không, cách ngày sinh còn 9 tháng, chú ý bổ sung dinh dưỡng, đi dạo nhiều một chút, thì chắc không có vấn đề gì.”

Mặc dù bác sĩ nói như vậy, nhưng Cao Du Giai vẫn rất lo lắng. Trên đường về, anh mua rất nhiều đồ bổ và sách cho phụ nữ có thai.”

Buổi tối gọi cho ba mẹ hai bên nói chuyện vui này, họ đều rất mừng. Du Lị Lị cao hứng thương lượng với con trai: “Nếu không các con chuyển về đây ở đi. Có lúc con phải đi công tác, Nghiên Nghiên ở nhà một mình, sẽ khiến mọi người không yên lòng. Mà tài nấu nướng của dì giúp việc rất tốt, có thể bồi bổ thân thể cho Nghiên Nghiên. Con bé quá gầy, sợ lúc đó lại khó sinh.”

Mấy chữ “khó sinh” này tựa như lời cảnh cáo. Cao Du Giai nghe xong liền lo lắng, không nghĩ ngợi lập tức đồng ý.

Ngày hôm sau, Cao Du Giai liền thu dọn đồ đạc, đưa vợ về nhà ba mẹ.

Du Lị Lị đối với Ngô Đông Nghiên rất tốt, đặc biệt là hiện giờ cô đang mang thai, bà càng đối tốt hơn.

Nhờ có Du Lị Lị và dì giúp việc chăm sóc, thân thể Ngô Đông Nghiên dần dần mượt mà hơn, nhưng so với người phụ nữ bình thường cũng không nặng hơn nhiều. Hiện giờ cô đã có bụng, trên mặt và cánh tay cũng có thịt hơn, nhưng không phải rất nhiều.

Cũng không biết có phải do thể chất không, khi mang thai được năm sáu tháng, Ngô Đông Nghiên vẫn không béo lên, nhưng bụng lại lớn khá nhiều, xem ra dinh dưỡng đều bị bảo bảo hấp thu đi.

Dự tính ngày sinh là cuối tháng 6, thời gian nghỉ sinh là 3 tháng. Tháng 4, Cao Du Giai nói với Ngô Đông Nghiên có thể bắt đầu nghỉ làm.

Sau khi xin nghỉ, Ngô Đông Nghiên mới nhận ra thời gian nghỉ sinh kéo dài đến hết hè, được năm tháng, cô bỗng nhớ tới dáng vẻ Cao Du Giai bán mạng cày cấy làm mình mang thai…

Buổi tối Ngô Đông Nghiên hỏi anh, có phải lúc làm cô mang thai đã tính toán thời gian sinh không.

Mặt Cao Du Giai hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn nói ra: “Trước đây khi đón em tan làm, nhìn Lục Hàm mang thai hơn tám tháng mà vẫn phải đi dạy, anh không muốn em khổ cực như vậy. Cho nên anh hi vọng kỳ nghỉ của em có thể kéo dài đến hết hè.”

Nếu Ngô Đông Nghiên nói không cảm động thì là giả. Người này chuyện gì cũng suy nghĩ giúp cô, mà lại theo hướng tốt nhất. Ngô Đông Nghiên nói: “Vậy có phải anh đã lên kế hoạch, chờ đến tháng 9 liền, liền…” Hai chữ gieo giống, cô vẫn không thể nào nói ra.

“Gieo giống đúng không?” Cao Du Giai trêu tức nhìn cô, nói tiếp: “Trước đó anh thực sự không muốn có con sớm như vậy, nhưng mà em thích. Vào cái đêm đồng ý với em sinh con ấy, anh mới bắt đầu tính toán.”

Nhìn mặt Ngô Đông Nghiên đỏ bừng, Cao Du Giai ôm cô ngồi lên chân mình, dán vào tai cô nói: “Thế nào, năng lực của ông xã em không tệ chứ? Gieo giống không thể bừa bãi, phải lựa chọn thời điểm.”

Ngô Đông Nghiên nghe anh nói, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng cũng rất cảm động. Bụng to, nếu đứng trên lớp giảng bài lâu, không những chân đau mà eo cũng rất xót. Nghĩ đến đây, cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh tốt nhất…”

Lúc Ngô Đông Nghiên ngồi ở phòng khách xem tivi với Du Lị Lị thì bụng đau lên từng cơn. Du Lị Lị nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, vội hỏi; “Sao vậy, có phải sắp sinh không?”

“Con… con đau quá… chắc vậy rồi.”

Du Lị Lị vội vàng gọi lái xe, đưa Ngô Đông Nghiên đi bệnh viện, trên đường điện thoại cho Cao Du Giai.

Cao Du Giai phi như gió lốc. Khi tới bệnh viện, Ngô Đông Nghiên đang nằm trên giường, chuẩn bị vào phòng sinh.

Nhìn vợ mình đau đớn kêu lên, lòng Cao Du Giai thắt lại, hận không thể đau thay cô. Anh vừa trấn an cô, vừa hỏi bác sĩ khi nào thì xong.

Bác sĩ chỉ nghĩ anh vội vàng muốn nhìn con.

Quá trình này quả là dày vò người khác. Không biết qua bao lâu, Cao Du Giai cuối cùng cũng nghe được tiếng trẻ con khóc, vội vàng cúi người ôm lấy vợ mình, đau lòng nói: “Bà xã, tốt rồi, sau này sẽ không đau nữa.”

Lúc này Ngô Đông Nghiên yếu ớt không thể nói ra thành lời, híp mắt muốn ngủ.

“Là con trai, anh muốn ôm một chút không?” Y tá bọc cậu nhóc mới sinh, cười đưa đến trước mặt người đàn ông anh tuấn.

Cao Du Giai nhìn thoáng qua đứa bé còn nhăn nhúm, nhíu mày nói: “Mập vậy.” Không trách bà xã anh sinh lại khổ cực, đau đớn như vậy.

Y tá quýnh lên: “Anh à, cái này không tính là béo, thể trọng trẻ em thường như vậy.”

Cao Du Giai không nhìn con nữa, quay người vây quanh bà xã, thấy mắt cô đã nhắm, liền khẩn trương gọi: “Bà xã, bà xã, bà xã, em tỉnh lại đi.”

Chỉ thấy cô vẫn nằm im, mồ hôi làm mái tóc ướt sũng, dán vào khuôn mặt tái nhợt. Hai tay Cao Du Giai run lên dữ dội, có cảm giác không thể thở nổi, đỏ mắt gọi: “Bác sĩ, mau đến xem bà xã của tôi, cô ấy, cô ấy…”

Có lẽ bị âm thanh đau đớn của anh làm giật mình, bác sĩ vội vàng đến kiểm tra. Một lát sau, mới quay lại nói với người đàn ông hai mắt đỏ hồng: “Anh không cần lo lắng, chị nhà chỉ là quá mệt nên ngủ thiếp đi, lát nữa sẽ đưa vào phòng bệnh, nghỉ ngơi đủ sẽ tỉnh thôi.”

Cao Du Giai loạng choạng, đứng không vững, cảm giác như sắp mất đi mà lại có được lần nữa đâm thẳng vào tim anh. Anh lê thân bước qua, sờ lên mặt cô, cũng may em không sao…

Sau này sẽ không để em mang thai tiếp nữa.
— QUẢNG CÁO —