Thí Thiên Đao

Chương 2635: Hắn là nghiêm túc (1)



- Vậy theo phán đoán của các ngươi đối với Sở Mặc, hắn sẽ đáp ứng hợp tác với chúng ta sao?

Đại trưởng lão Lam thị nhìn Lam Hiểu vãn bối của mình hỏi.

Đám người bọn họ căn bản sẽ không để ý tới chuyện Lam Hiểu và Trần Phàm thần phục Sở Mặc! Bởi vì theo bọn họ, chỉ cần chuyện này là có, như vậy cho dù thật sự thuần phục một người chúa tể thần giới tương lai, vậy cũng không sao. Nếu như chuyện này không có, toàn bộ thần giới một đường nghiền ép qua. Người đứng mũi chịu sào sẽ chết đầu tiên, chính là sở Thiên Đế. Hắn vừa chết, loại khế ước này tự nhiên được giải trừ. Cho nên, chuyện này cũng không quan trọng.

Về phần nói tới khí tiết, tôn nghiêm cái gì đó. Những thần linh đỉnh cấp thần giới này thật ra không có quá coi trọng.

Thần có thể giống như nô bộc sao? Người để ý vài thứ đó, nhưng thần căn bản cũng không lưu ý.

Lúc này, mọi người đều nhìn về hai người Lam Hiểu và Trần Phàm. Bọn họ đều muốn biết, Sở Thiên Đế kia đối với chuyện này, rốt cuộc là một loại thái độ thế nào.



Mà lúc này, vẻ mặt Đỗ Duy đang thoải mái, nói chuyện tào lao cùng người canh gác nhà kho của ba đại tộc

Trên mặt Đỗ Duy lộ ra biểu tình thoải mái, lúc nói chuyện giọng điệu thản nhiên:

- Loại chuyện này thật ra cũng có thể lý giải được. Thật sự. Đây không có vấn đề gì. Đứng ở góc độ của bọn họ làm ra loại lựa chọn này, làm bằng hữu tốt nhất, ta thật sự có thể lý giải được. Các ngươi cũng không nên quá mức chê cười sự lựa chọn của bọn họ. Trong mắt của ta, bọn họ có lẽ muốn sử dụng một phương pháp khác, để hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta dù sao cũng là thần. Hiện tại lại mất đi thần giới, mọi người đều rất vô cùng lo lắng. Thật sự có thể lý giải...

Đỗ Duy còn chưa nói dứt lời, phía xa bên kia truyền đến một tiếng quá lớn:

- Nhóc con, ngươi lăn tới đây cho ta!

Đỗ Duy nghe giọng nói này, lập tức liền sửng sốt. Hắn có chút kinh ngạc nhìn về phía bên kia. Bởi vì hắn nghe được âm thanh này lại đến từ chính thúc thúc của hắn!

Là thân thúc thúc của hắn!

Cũng là một nhân vật lớn thực lực rất mạnh, quyền cao chức trọng.

Ở bên trong Tam gia tộc này, thúc húc hắn rất có quyền phát biểu.

Đỗ Duy trực tiếp ngây ngẩn cả người. Hắn không biết có chuyện gì xảy ra, có chút mờ mịt nhìn thúc thúc xông tới.

- Thúc thúc...

Bên kia có một thanh niên loa qua, la hét muốn Đỗ Duy lăn qua. Nhưng hắn lại tự mình trực tiếp xông lại, sau đó giơ tay lên, cho Đỗ Duy một cái tát.

Bốp!

Một tát này đặc biệt vang dội, hơn nữa sử dụng lực lượng rất lớn.

Tuy rằng cảnh giới Đỗ Duy cực cao, nhưng đối mặt với thúc thúc bất thình lình cho một cái tát, hắn hoàn toàn không phục hồi lại tinh thần. Toàn thân hắn đều ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm nói:

- Thúc thúc, sao thúc thúc lại đánh ta như thế?

- Ngươi là tên hỗn đản!

Thúc thúc Đỗ Duy cũng vô cùng anh tuấn. Lúc này đôi mắt hắn bắn ra lửa giận nồng đậm, nhìn Đỗ Duy:

- Ngươi làm chuyện tốt rồi. Hai người Lam Hiểu và Trần Phàm bọn họ đã trở về!

- A?

Toàn thân Đỗ Duy đều ngây dại. Lấy loại cảnh giới này của hắn, lại có thể cảm giác được hai chân mình có phần giống như nhũn ra.

Nói dối đám nhân vật lớn kia hậu quả rất nghiêm trọng. Trả cái giá... khẳng định cũng rất thảm. Nhưng vấn đề là thời điểm hắn bỏ qua hai bằng hữu của mình, một mình chạy trốn, từ trên phương diện đạo nghĩa đã không thể nào nói nổi. Hắn thấy, nếud như hai người kia trở thành nô bộc của Sở Mặc, sẽ không thể trở lại được nữa!

Nói như vậy, còn không phải là tùy ý cho hắn nói thế nào thì nói sao? Dù sao đến lúc đó, một ngày kia gặp lại, hai người kia với vẻ mặt nô tài đi theo bên cạnh Sở Mặc. Cho dù bọn họ làm ra bất kỳ giải thích nào, ba đại tộc bên này đều không có người nào tin tưởng bọn họ.

Đỗ Duy nằm mơ cũng không nghĩ tới hai người bọn họ lại còn có thể trở về. Hơn nữa... Là trở lại nhanh như vậy.

So với hắn quả thực chính là chân trước chân sau!

- Sở Mặc Thiên Đế... Ta… ta hận ngươi chết đi được!

Trong lòng Đỗ Duy đang điên cuồng hét lên. Trên mặt hắn lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhìn thúc thúc của mình. Ngay cả nói cũng có chút lắp bắp:

- Chuyện này, làm sao có thể như vậy được? A, bọn họ đã trở về. Vậy Sở Mặc Thiên Đế không làm khó bọn họ sao? Bọn họ trở về là chuyện tốt...

Trên mặt hắn vẫn nóng hừng hực, rất đau. Nhưng lúc này hắn đã không để ý được tới chuyện này. Bởi vì trong lòng của hắn đã loạn hết cả lên.

Bên kia người canh gác khố phòng lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt. Sau khi nghe được Lam Hiểu và Trần Phàm trở về. Sự mờ mịt trong mắt hắn dần dần biến mất. Ánh mắt hắn nhìn về phía Đỗ Duy có thêm vài phần nghiền ngẫm.

Hắn là người phía bên Trần thị.

Hiện tại ba đại tộc tuy rằng liên hợp cùng một chỗ, có thể nói là tuy hai mà một. Nhưng ở trong lòng chung quy vẫn có khuynh hướng tình cảm.

Nghe nói tộc nhân nhà mình làm ra loại chuyện đó, chung quy cảm thấy mặt mũi không có ánh sáng. Hiện tại hắn lại phát hiện, chân tướng của sự việc hình như không phải giống như lời Đỗ Duy đã nói. Hắn trực tiếp thu lại nụ cười trên mặt, sau đó nhìn thúc thúc Đỗ Duy nghiêm túc nói:

- Vậy số... tinh thạch?

Thúc thúc Đỗ Duy thở dài:

- Xin lỗi. Đã khiến cho ngươi chê cười. Gia môn bất hạnh. Quay đầu lại nhất định sẽ cho mọi người một công đạo.

Nói xong, hắn trực tiếp kéo Đỗ Duy lên, căn bản lười nói thêm cái gì nữa. Hắn bay thẳng về phương hướng vừa bay đến.

Trên mặt tộc nhân của gia tộc Trần Thị canh giữ kho kia thoáng lộ ra một nụ cười giễu cợt. Sau đó hắn hừ một tiếng, xoay người lại.

......

Bên này, tất cả mọi người đang nhìn hai người Lam Hiểu và Trần Phàm.

Trần Phàm do dự một chút, liếc mắt nhìn Lam Hiểu.

Lam Hiểu nhìn hắn gật đầu.

Trần Phàm nói:

- Chuyện này... Không quá lạc quan.

Trong đám người nhất thời truyền đến những tiếng thở dài. Đây là kết quả bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.

Cũng không phải nói thần giới không thể đánh, hoặc là không dám đánh. Trên thực tế, mặc dù thần giới hiện tại đã sứt mẻ không chịu nổi, mắt thấy sẽ hoàn toàn hủy diệt. Nhưng trên thực tế, lực lượng còn lại của thần giới này, thế giới năm đại thiên phía dưới vẫn không thể chống cự lại được.

Đối mặt với thế giới phía dưới, bọn họ vẫn có lực lượng cấp bậc nghiền ép!

Nhưng chiến tranh cũng không phải phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề. Thật ra bọn họ cũng rất không muốn sử dụng loại phương thức này.