Thí Thiên Đao

Chương 486: Tát ngươi thì đã sao nào? (1)



Công tử áo gấm, Gia Cát Xương Bình, được mệnh danh là thần Tiểu Vũ, tu sĩ kỳ Phi Thăng, xếp hạng thứ năm trên bảng lực chiến mạnh nhất trong nhân tầng!

Tại Thiên giới, nhà Gia Cát cũng hoàn toàn xứng với vị trí của một danh gia vọng tộc, thiên tài lớp lớp, xuất hiện rất nhiều bậc tông sư vang danh bốn bể... Thậm chí, nghe nói vào thời đại rất lâu trước kia, còn có một vị tên là Gia Cát Minh, đã bước vào đại đạo bằng lĩnh vực thần cơdiệu toán... đăng lên vị trí Chí Tôn!

Tuy nhiên, việc rốt cuộc Gia Cát Minh có thực sự đạt tới cảnh giới Chí Tôn hay không, thì vẫn còn là một đề tài tranh luận gay gắt trong Thiên giới.

Người nhà Gia Cát thì đương nhiên cho rằng vị tổ tiên đó nhà mình đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn rồi, và còn để lại vài món pháp khí chí tôn nữa... Đây chính là bảo vật có thể sánh ngang với thần khí!

Cũng nhờ mấy món pháp khí chí tôn này, nhà Gia Cát mới khăng khăng một mực rằng, nhất định Gia Cát Minh đã đến được cảnh giới ChíTôn.

Tuy nhiên, những người giữ quan điểm ngược lại thì bắt đầu hoài nghi, cũng chính là do mấy món pháp khí này. Nguyên nhân bởi vì, trong mấy món pháp khí chí tôn đó, không có lấy một món là liên quan đến lĩnh vực thần cơ diệu toán...

Bởi vậy, những người này liền nghi ngờ rằng, mấy món pháp khí chí tôn kia, chẳng qua là do Gia Cát Minh lấy được nhờ cơ duyên ở một nơi nào đó mà thôi.

Nhưng bất kể là đứng ở góc độ nào, thì vẫn có một quan điểm làthống nhất: ở Thiên giới, nhà Gia Cát là một tộc lớn chân chính, không có bất cứ kẻ nào dám khinh thường.

Thân là con cháu họ Gia Cát, đương nhiên với việc nhà mình có thể đã từng xuất hiện một vị Chí Tôn khiến Gia Cát Xương Bình cũng cảm thấy kiêu ngạo tự hào vô cùng, hơn nữa, năng khiếu bẩm sinh của y rất khá, trong đám người trẻ tuổi trên Thiên giới cũng có tiếng vang không nhỏ.

Lúc trước khi Đế Chủ Phùng Xuân nói muốn giới thiệu cháu gái của mình cho y, Gia Cát Xương Bình cũng không phải mặn mà gì cho cam, tuy rằng địa vị của Linh Đan Đường trên Thiên giới cũng không hề kémcạnh so với nhà Gia Cát của y, bản thân Gia Cát Xương Bình cũng chẳng phải con trưởng giữ địa vị cao nhất trong gia tộc, càng không có quyền thừa kế. Nhưng những thứ này đều không thể ngăn nổi lòng kiêu ngạo của Gia Cát Xương Bình y!

Những cô gái tầm thường sao có thể khiến y vừa mắt đây?

Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy Lưu Vân, tim của Gia Cát Xương Bình lại đập liên hồi, lập tức thích Lưu Vân.

Nhưng nào ngờ, cô gái xinh đẹp tuyệt trần, thông minh sắc sảo kia, lại chẳng giữ chút thể diện nào cho y, trách móc y một trận ngay trướcmặt mọi người rồi phẩy tay bỏ đi...

Điều này đã châm ngòi cơn giận trong lòng Gia Cát Xương Bình, đồng thời y quyết định, chắc chắn phải theo đuổi được Lưu Vân, rồi sau đó sẽ khiến nàng phải ngày ngày sống trong hối hận! ——

Nể mặt Linh Đan Đường, ta sẽ không vứt bỏ ngươi, nhưng nếu là muốn có được sự cưng chiều... thì ngươi phải van xin ta!

Quỳ xuống mà van xin ta!

Hầu hạ gia khiến gia vui, thì gia sẽ cố mà thưởng cho ngươi một nụ cười, còn nếu không vui thì gia sẽ một cú đá bay ngươi!

Bản chất bên trong Gia Cát Xương Bình là một kẻ vô cùng sĩ diện, lúc trước khi bị Lưu Vân mắng mỏ ngay trước mặt mọi người, y đã cảm thấy mất mặt không thể nào chịu nổi, bởi vậy lập tức liền hận Lưu Vân,thậm chí còn giận cá chém thớt hận luôn cả Đế Chủ Phùng Xuân.

Thề nhất định sẽ báo thù.

Lần này, mắt thấy Lưu Vân sóng vai bên một người con trai lạ mặt khác, đã thế bộ dạng lại còn vô cùng thân thiết, trong lòng y sao nhịn nổi cơn tức này chứ?

- Nếu đây không phải là Huyễn Thần Thành, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn đâu!

Gia Cát Xương Bình nói trong oán hận.

- Gia Cát công tử, cho dù là ở trong Huyễn Thần Thành, chúng ta cũng có thể dạy cho hắn một bài học đấy.

Tên thanh niên khuôn mặt u ám lạnh lẽo kia nói.

- Hả?

Ở đây không được đánh nhau mà.

Gia Cát Xương Bình có chút uất nghẹn, y rất ghét cái quy tắc này của Huyễn Thần Giới.

Ai mạnh hơn kẻ đó cầm đầu, dựa vào đâu mà không được đánh nhau kia chứ?

Cũng thật là quá đáng mà!

- Đúng là không thể đánh nhau.Gã thanh niên khuôn mặt âm u cười lạnh nói:

- Nhưng mà... chúng ta có thể khiến hắn chủ động ra tay mà!

Hai mắt Gia Cát Xương Bình lập tức sáng lên, vỗ vỗ vai tên thanh niên này:

- Ha ha ha, ngươi khá lắm! Ý kiến không tệ! Đi, chúng ta đi uống rượu nào!

Gã trẻ tuổi dễ nhìn kia cũng cười rộ lên:

- Đi, chúng ta đi uống rượu! Hôm nay nhất định phải đòi lại món nợ này cho công tử!Mấy người khác tất cả đều treo bộ mặt cười đểu, dường như đã hình dung ra được dáng vẻ kinh ngạc khi phải chịu thiệt của đối thủ rồi, hi hi ha ha đi theo đám người Gia Cát Xương Bình đến quán rượu mà Sở Mặc vừa bước vào trong.

......

Trong phòng, Sở Mặc và Lưu Vân đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Mặc dù Sở Mặc chưa hiểu nhiều gì về Lưu Vân, nhưng Lưu Vân lại tỏ ra vô cùng hào phóng tự nhiên, hơn nữa còn rất biết cách chăm sócngười khác.

Mỗi món ăn được bày lên bàn, Lưu Vân đều cười tủm tỉm giải thích cho Sở Mặc nguồn gốc của từng món một, kể cả những hàm nghĩa và văn hóa ẩn chứa bên trong, sau đó tiện tay gắp cho Sở Mặc. Biểu hiện vô cùng nhiệt tình thoải mái. Không hề khiến cho Sở Mặc cảm thấy chút tự ti khó chịu hay phản cảm nào.

Hơn nữa, Lưu Vân dường như còn không muốn dò la về lai lịch cụ thể của Sở Mặc chút nào, chỉ đơn giản là trò chuyện với Sở Mặc về những chuyện thú vị xảy ra trong Huyễn Thần Giới mà thôi.Sau khi Sở Mặc nói về tu vi thấp kém của mình, Lưu Vân cười an ủi:

- Thật ra thực lực mạnh yếu cũng không nói lên được điều gì, hơn nữa, đâu ai quy định cảnh giới cao hơn thì thực lực mạnh hơn kia chứ. Ngươi nếu đã có một vị sư phụ hùng mạnh như vậy, thì thành tựu của ngươi trong tương lai cũng tuyệt đối là không lường trước được.

Sở Mặc gật gật đầu:

- Vậy cảm ơn những lời tốt lành của Lưu Vân tỷ rồi.

Lưu Vân cười tủm tỉm thoáng nhìn Sở Mặc:

- Lúc đó nếu đã trở nên mạnh mẽ rồi, thì chớ có quên tỷ tỷ là aiđấy nhé!

Sở Mặc cười nói:

- Làm sao có thể...

Lúc này, cánh cửa của gian phòng riêng mà hai người đặt đột ngột bị đẩy ra. Cầm đầu tiến vào là một thanh niên dung mạo âm u lạnh lẽo, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng hai người đang vui vẻ trò chuyện với nhau thì sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

- Ôi, nói chuyện vui thật đó!

Một công tử mặc áo gấm đi ngay sát, từ phía sau tiến tới, dùng đôiánh mắt lạnh như băng nhìn chòng chọc vào Sở Mặc.