Thích Em Thích Em Nhiều

Chương 15: Em ổn anh



“Úi trời, mưa to quá chừng. Lát nữa biết đi về kiểu gì đây?”

Vạn Minh ngồi ở trong quầy thu ngân liếc nhìn ra bên ngoài lớp của kính hiệu sách mà không thể kìm được, thở dài một hơi não nề.

Bỗng cánh cửa của hiệu sách được ai đó từ bên ngoài đẩy vào bên trong.

Vạn Minh đang trong trạng thái uể oải bống chốc giật phắt người dậy rồi lắp bắp nói.

“Xin, xin chào quý khác… Ể???”

Nhiếp Mạch Khanh rung rung người để cho nước mưa rơi xuống đất, đáp lại câu chào của Vạn Minh.

“Quý khách cũng rất chào nhân viên.”

“Mạch Khanh?”

Vạn Minh đờ đẫn nhìn từ đầu đến chân của cái người mới bước vào bên trong hiệu sách này.

Cô mặc một bộ đồ đi mưa, nửa áo mưa dưới sơ vin vào trong quần, hai tay đeo bao tay cao su, mũ đội đầu bị kéo hết dây, bó chặt vào khuôn mặt của cô.

Nhiếp Mạch Khanh đeo khẩu trang chống nước, giữa đôi mắt là một cặp kính bảo hộ to đùng, trên đầu còn đội một cái mũ có hình cái ô.

Dưới chân đi ủng cao.

Ăn mặc quá mức kín đáo, một tấc da cũng không lộ ra bên ngoài.

Cô làm cái trò gì vậy?

Đứng ở bên ngoài cửa hiệu sách, cô cởi cái ủng ra rồi dộng ngược nó xuống, bao nhiêu nước ở bên trong đều ào ào chảy xuống.

Vãi… Nước ở đây ra mà lắm thế?

“Mạch Khanh…” Vạn Minh nhìn chằm chằm vào “bộ đồ người ngoài hành tinh được làm tại gia” của cô: “Em có ổn không thế?”



“Em ổn anh. Sao anh lại hỏi thế?” ƠvƠ?

Nhiếp Mạch Khanh cởi bỏ chiếc mũ hình cái ô ra rồi lấy một cái hộp giấy ăn để ở trên bàn nhân viên, lộc cộc chạy vào trong phòng thay đồ, mãi một lúc lâu sau mới thấy trở ra bên ngoài.

“Đến ca của em rồi, anh cứ về đi ạ. Mọi thứ ở đây cứ giao lại cho em.”

“Ừ. Được rồi. Anh về đây nhé. Em trông cửa hiệu cẩn thận nha không là bà Từ Văn…”

Vạn Minh bỗng nhiên nâng cao giọng ở cuối câu lên kèm theo với đó là một ám hiệu cắt cổ, Nhiếp Mạch Khanh cũng cười cười đáp lại rồi chỉnh lại cổ áo polo đồng phục, lấy một quyển sách để trên bàn nhân viên phẩy phẩy làm quạt rồi hướng đến một vị khách mới bước vào trong hiệu sách.

“Xin chào quý khách.”

Aissss! Mặc kín như vậy thì tránh được mưa nhưng không thoát khỏi việc chảy mồ hôi, đến khi nào mới khô hoàn toàn được nhể?

Vạn Minh nhìn cô toát mồ hôi nhiều như đang rất nóng, lại rùng mình lên khi gió điều hòa bỗng dưng thốc tới.

Sao cô nhìn có vẻ nóng vậy nhỉ? Điều hòa đang để hai mươi hai độ đó. Anh ta đã lạnh đến sun người luôn rồi đây.

Vạn Minh cởi thẻ nhân viên đeo cổ ra rồi đi vào trong phòng nhân viên nam, lúc ngang qua trên hành lang, anh ta có tình cờ nhìn thấy một cái sọt rác được dựng ở trước cửa phòng thay đồ nữ, ở bên trong đó toàn giấy là giấy, tất cả đều đã bị thấm nước.

Úi! Ai mà dùng lãng phí giấy thế nhỉ?



Tám giờ bốn mươi lăm phút tối, những lượt khách cuối cùng cũng đã về hết. Cô nhìn có vẻ sẽ không còn ai bước vào bên trong hiệu sách nữa nên chuẩn bị khóa máy thu ngân, kiểm tra lại một lượt cửa hàng để còn về.

Bỗng dưng Nhiếp Mạch Khanh vô tình liếc mắt để ý tới có một cô gái nào đó đang loay hoay đứng ở bên ngoài hiệu sách, mặc một bộ đồ nữ sinh. Chắc tầm mười lăm tuổi ấy nhỉ?

Muộn thế này rồi mà còn ra hiệu sách ư?

Cô gái đó sau một hồi lưỡng lự cuối cùng cũng bước vào bên trong hiệu sách, nuốt một ngụm nước bọt, hai bên má đỏ ửng lên bẽn lẽn, siết chặt lấy quai đeo cặp rồi tiến tới chỗ quầy thu ngân.

“A ừm… Chị ơi, em có thể nhờ chị một chuyện được không ạ?”



“Hơ hả?” Nhiếp Mạch Khanh lúng túng trước câu nói bất ngờ ấy của cô nữ sinh, đôi mắt khẽ liếc nhìn lên đồng hồ treo tường.

Tám giờ bốn bảy rồi, còn mười ba phút nữa…

Cô gái ấy biết cô đang lo vì cửa hiệu sách sắp đến giờ đóng cửa, bèn vội vàng nói thêm.

“Sẽ không lâu lắm đâu ạ! Em chỉ nhờ chị làm một chút xíu chuyện nhỏ này thôi!”

Nhiếp Mạch Khanh nhìn cô nữ sinh đã ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt đó, cảm thấy thật không phải khi bản thân là nhân viên cửa hiệu lại đi từ chối câu nhờ giúp của một vị khách hàng.

“Thôi được rồi. Thế em muốn nhờ chị làm cái gì thế?”

“À, chỉ là… em muốn nhờ chị nhận xét giúp em một bộ truyện mà em đang vẽ thôi ạ.”

Cô nữ sinh tự xưng mình là Thư Hạ, hai bên má lúc nào cũng phớt phớt hồng. Thư Hạ lấy từ trong chiếc cặp đi học của mình ra một cái bọc giấy rồi đưa hai tay đến trước mặt của Nhiếp Mạch Khanh.

“Đam mê của em là được trở thành một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng ạ. Em hâm mộ những con người có thể sáng tác ra được những tác phẩm độc đáo nên rất muốn được trở thành một người trong số họ.”

“Gần đây em đang vẽ một tác phẩm để tham dự một triển lãm truyện tranh tự tổ chức của học sinh trong trường. Vì cảm thấy lo lắng nên em có đưa truyện cho một vài người đọc nhưng tất cả mọi người đều không nhận xét một cách nghiêm túc, vì vậy nên em muốn… nhờ chị đọc và cho em một góp ý ạ.”

Nhiếp Mạch Khanh cảm thấy có một chỗ nào đó nó cứ bị sạn sạn làm sao ấy.

“Vậy thì tại sao em lại đưa cho chị đọc?”

“Bởi, bởi vì chị là nhân viên của một hiệu sách, được tiếp xúc với rất nhiều những tác phẩm văn học khác nhau ạ! Vì thế nên em nghĩ chị sẽ có một đánh giá khách quan bộ truyện ấy của em qua một đôi mắt am hiểu về nghệ thuật ạ!”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Thư Hạ, cảm thấy hơi tội nghiệp cô gái ấy.

“Nhưng chị mới chỉ vào làm có hai ngày thôi em.”

Thư Hạ: “…”

“Thôi, cứ để chị nhận xét cho. Dù sao em cũng cất công tới đây rồi mà.”
— QUẢNG CÁO —