Tuyết đầu mùa rơi khắp trường an, bậc thềm vạn nhà phủ trắng xóa.
Buổi chiều tuyết tan hàn mai, Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn đi vào hoa viên Binh bộ, trong hương hoa mai, mấy đại thần ngồi vây lại uống trà, người đến dự thính chính là Hình bộ Thượng thư Ôn Hựu, một đại quan tam phẩm áo tím, còn Thái tử Lý Hanh ngồi tại chủ vị, thấy Lý Cảnh Lung liền khẽ gật đầu, nói: “Cảnh Lung, Hồng Tuấn, mời ngồi.”
“…Đây đã là quân báo thứ tư trong tháng này rồi.”
Nước trà xanh biếc rót vào chén, Hình bộ Thượng thư Ôn Hựu đưa chén trà cho Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung chuyển cho Hồng Tuấn. Hồng Tuấn còn nhớ đến lời Thanh Hung đã nói, cùng việc đêm Trọng Minh rời đi, tâm tình cực kỳ buồn bực.
Ngồi bên cạnh Thái tử chính là một đại quan mặc tử bào kim đai, Lý Cảnh Lung lại nhận ra, ngày trước thượng cấp Hồ Thăng thấy hắn, không khỏi cúi đầu khom lưng, cực kỳ cung kính, chính là Binh bộ Thượng thư Phiền Thân.
“Ba nơi Cam Châu, Y Châu, Sa Châu, đều bị địch tập kích trong đêm. Đi qua chỗ nào, gà chó cũng đều không tha, tất cả giờ chỉ còn là phế tích.” Phiền Thân còn nói, “Vô luận lão ấu phụ nhân, đều giết hết, người chết đến giờ đã hơn mười vạn. Lính trinh sát Hà Tây chứng kiến còn tưởng là đang ở giữa địa ngục!”
Lý Cảnh Lung nghe thấy run bần bật, Hồng Tuấn cũng bị hấp dẫn sự chú ý. Trong hoa viên Binh bộ đầu đông cảnh đẹp ý vui mà việc chúng quan viên đang thảo luận thực kinh tâm động phách.
Lý Cảnh Lung cau mày, Ôn Hựu hỏi: “Ca Thư Hàn tướng quân có xuất binh dẹp trừ không?”
“Đã phái binh ra ngoài Trường Thành tận ba lần.” Phiền Thân đáp, “Còn chưa xác định được là quân Hồi Hột hay là người Đột Quyết. Trong tháng này đã đồ[1] bốn thành rồi, đến vô ảnh, đi vô tung, tướng lĩnh dưới trướng Ca Thư Hàn tướng quân đã điều tra, mà bên ngoài Ngọc Môn quan trời đông giá rét, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.”
“Cảnh Lung thấy sao?” Lý Hanh đột nhiên hỏi.
Một đám đại thần liền nhìn chằm chằm Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung biết Thái tử gọi đến mình, dù chuyện gì xảy ra, nhất định là hoài nghi có liên quan đến yêu quái. Hắn nghe được vài câu, liền hiểu đại khái vấn đề, nói: “Thần mạo muội xin hỏi ba câu.”
Ở đây quan phẩm của ai cũng đều cao hơn Lý Cảnh Lung, đám người này vốn không tin mấy chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng Thái tử tin, nên đều không dám ý kiến, ra hiệu Lý Cảnh Lung cứ việc hỏi.
“Thứ nhất: binh sĩ bị giết do vũ khí gì?”
“Thứ hai: trong thành bị cướp nhiều nhất là thứ gì? Sao lại không có ai trốn đến đại thành?”
“Thứ ba: triều đình với chuyện này có ý ra sao?”
Lý Cảnh Lung hỏi xong, Thái tử cười một tiếng, nhìn qua mọi người.
“Đây chính là điều chúng ta lo lắng.” Phiền Thân nói, “Thực sự không biết giải thích thế nào… Lão ấu phụ nhân đều bị giết, mà binh sĩ cùng thanh niên trai tráng, đều biến mất không để lại dấu vết.”
Hồng Tuấn: “???”
Hồng Tuấn buông chén trà xuống, bắt đầu suy nghĩ, việc này không giống như người bình thường làm.
“Tài sản trong thành, lương thực đều không bị đụng đến.” Ôn Hựu nói, “Đại Lý tự với việc này thực là trăm mối cũng không biết cách giải, về phía triều đình…”
Ôn Hựu cầu tình nhìn về phía Lý Hanh. Lý Hanh chỉ chầm chậm hô hấp, không trả lời.
“Trừ việc đó, không còn manh mối gì nữa?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Trừ việc đó, không còn manh mối khác.” Lý Hanh đáp.
Một nén nhang sau, Lý Hanh cùng Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn ra ngoài đại môn Binh bộ.
“Dương tướng cần quân về triều.” Lý Hanh giải thích, “Trong quân báo, chính là việc ở trong tay hắn, mười vạn dân quân, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, bốn thành đều bị hủy, ở biên quan vẫn là đại sự. Việc này rất kỳ quái, bọn họ đều cho là vào đông nên Hồi Hột trắng trợn cướp bóc.”
Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, lông mày nhíu chặt, nói: “Không thể nào là quân Hồi Hột, nếu không tài sản trong thành có thể còn nguyên vẹn sao?”
“Các ngươi cho rằng có liên quan đến yêu quái sao?” Lý Hanh hỏi.
Hồng Tuấn nói: “Phải đến tận nơi xem xét, như hiện tại không thể phán đoán được.”
Lý Hanh nói: “Chúng ta chỉ có hai tháng rưỡi, đầu xuân sứ giả Hồi Hột sẽ đến Trường An. Đến lúc đó không có chứng cứ, chỉ sợ Hữu tướng sẽ kiếm cơ dụng binh với Hồi Hột.”
“Bệ hạ đồng ý sao?” Lý Cảnh Lung lập tức khẩn trương.
Lý Hanh lẳng lặng quan sát Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn cảm nhận được có gì đó nguy hiểm.
Đột nhiên Lý Hanh nhẹ nhàng gật đầu nói, “Cứ cho rằng, khổ tận cam lai, không ngờ… Việc lần này phải trông cậy vào các ngươi. À, còn mấy thuộc hạ của ngươi đâu?”
Lý Cảnh Lung cười khổ: “Yêu vương đã diệt trừ, bọn họ mỗi người đều có việc quan trọng hơn cần làm, đều đã đi cả rồi. Chỉ còn lại Hồng Tuấn thôi.”
Lý Cảnh Lung nói xong một tay khoác vai Hồng Tuấn, Lý Hanh không kinh ngạc, hình như có điều suy nghĩ nói, “Đúng là giống nhau.”
“Sẽ có người hỗ trợ điện hạ.” Lý Cảnh Lung đáp, “Lúc sơn cùng thủy tận, thời khắc xoay chuyện sẽ rất gần.”
“Không phải là ngươi sao?” Lý Hanh cười nói, “Trong tay ta có một phong thư, đến Hà Tây tìm Ca Thư Hàn tướng quân, đi đi, đợi tin tốt của ngươi.”
Hồng Tuấn nghe không hiểu ẩn ý của hai người, sau đó Lý Hanh lên ngựa rời đi.
“Cái gì giống nhau?”
“Ý của Thái tử điện hạ là, tình cảnh của ta và hắn lúc đầu rất giống nhau. Chinh chiến bên ngoài nhiều năm mới lật đổ được Lý Lâm Phủ để trở về Trường An, lại không ngờ xuất hiện thêm một đối thủ, Dương Quốc Trung.”
Lý Cảnh Lung ở trong phòng thu thập hành lý, Hồng Tuấn đổi một thân võ phục, mang theo một bọc quần áo, ngồi xổm dưới hiên nhìn hắn.
“Đại Đường với Hồi Hột, một khi kết oán sẽ khó mà giải được.” Lý Cảnh Lung thu dọn quần áo, một cơn gió thổi qua mặt Hồng Tuấn, còn nói, “Dương Quốc Trung sẽ nghĩ cách đẩy Thái tử điện ra chiến trận.”
Hồng Tuấn lần đầu được nghe Lý Cảnh Lung giải thích tranh đấu chính sự, dần hiểu ra người với người cạnh tranh mâu thuẫn nhau cũng chỉ vì hai chữ “quyền lực”, tham vọng con người quả vô cùng vô tận.
“Cho nên hai người bọn họ phải đấu đá?” Hồng Tuấn kinh ngạc, “Như vậy Dương Quốc Trung chẳng phải là tạo phản sao?”
“Hắn không dám.” Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười nói, “Dương gia cũng chỉ nghĩ đến một con đường sống thôi.”
Dương Quốc Trung thế lớn, lại ỷ vào tiểu muội được sủng ái, hoành hành ngang ngược, trong triều kết thù không ít người. Sau án hồ yêu, chắc chắn Dương gia sẽ bị liên lụy. Sau này Lý Long Cơ chết đi, Lý Hanh đăng cơ, chuyện đầu tiên sẽ là triệt để tiêu diệt Dương gia.
Vì vậy Dương Quốc Trung sẽ nghĩ cách bảo toàn gia tộc, cùng Thái tử đối dầu.
“Như vậy có lẽ không đánh với Hồi Hột đâu.” Hồng Tuấn nói.
“Ừm.” Lý Cảnh Lung lấy lộ phí, lần nữa lại đi qua mặt Hồng Tuấn, “Không nhất định đánh một trận với Hồi Hột, nhưng đẩy Thái tử rời triều một thời gian, đến canh giữ Lương Châu. Để hắn rảnh tay sắp xếp trong triều một phen.”
Hồng Tuấn hiểu được không ít việc, hỏi: “Như vậy khi bọn họ đối đầu, chúng ta về phe ai?”
Lý Cảnh Lung: “…”
“Không giúp Thái tử còn có thể giúp ai?” Cá chép yêu không nhịn được nữa. “Ngươi ngốc à, nhân gian triều đại thay đổi, ngươi không giúp chân mệnh thiên tử, chẳng lẽ đi giúp phản tặc! Khí số Đại Đường vẫn còn đó!”
Hồng Tuấn nói: “Nhưng Dương quý phi còn ban điểm tâm cho ta…”
Lý Cảnh Lung đỡ trán, nghĩ thầm nếu ngày nào đó Dương quý phi xúi bẩy Hồng Tuấn dùng phi đao thọc Thái tử, lý do là vì đồ ăn, không biết bách tính sẽ cảm thấy thế nào.
“Thái tử ban cho ngươi Điền ngọc cơ mà, sao lại không tính?” Lý Cảnh Lung đã thu dọn đồ đạc xong, cả giận nói.
Cá chép yêu cõng một bao quần áo, nhảy lên hành lang nói, “Hai vị, ta cũng muốn nói lời từ biệt…”
“Không được!” Lý Cảnh Lung nghe cũng không nghe, tức giận.
“Ngươi muốn đi dâu?” Hồng Tuấn kinh ngạc.
Cá chép yêu nhớ đến lời Côn thần, phiền muộn một canh giờ hai khắc, ngư sinh cũng không thể trôi qua như vậy, thế là quyết định đi cứu chín chín tám mươi mốt người, tích công đức, độ mình cũng chính là độ chúng sinh.
“Hiện tại cứu được Dương quý phi.” Cá chép yêu nói, “Không biết có tính không, nếu không thì coi như bắt đầu lại cũng được.”
Hồng Tuấn nói: “Ngươi cứ như vậy lên đường, cẩn thận bị bắt đi làm cá kho.”
Cá chép yêu cân nhắc một lúc, khi cùng Hồng Tuấn xuống núi, có lần nó đi đào giun liền bị bắt, sau đấy cũng nhờ Hồng Tuấn cứu về, một mình hành động, quả là quá nguy hiểm, đành thôi.
“Nhưng chúng ta phải quy ước ba điều…”
Lý Cảnh Lung không ngừng kêu khổ nói: “Không ai ngăn cản ngươi đâu, mau đi lấy Ly Hồn Phấn!”
Hồng Tuấn lại hỏi: “Hà Tây có vui không? Có đồ ăn gì ngon không?”
“Ta đồng ý dẫn ngươi đi bao giờ?”Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn: “!!!”
“Trưởng sử!” Hồng Tuấn lập tức hô lên, “Ta đã chuẩn bị tốt như vậy, ngươi nhẫn tâm ném ta lại chỗ này sao?”
Lý Cảnh Lung vùi đầu gấp áo choàng, nói: “Ngươi rời nhà đến Trường An, chẳng phải đi một mình sao?”
Hồng Tuấn: “Chuyện đó không giống!”
“Làm sao không giống nhau?” khóe miệng Lý cảnh Lung hơi cong lên, nhìn qua Hồng Tuấn rồi đi tìm văn thư.
“Hiện giờ quen biết ngươi rồi, đương nhiên không giống!” Hồng Tuấn nói, “Ngươi sao lại bỏ mặc ta? Nhìn xem, ta đều sắp xếp đồ đạc xong cả rồi!”
Hồng Tuấn nói xong vỗ vỗ bao quần áo.
Lý Cảnh Lung thực ra có nghĩ đến việc để Hồng Tuấn ở lại Trường An, chẳng ai biết có yêu quái đến gây loạn nữa hay không. Nhưng nếu để Hồng Tuấn ở lại, hắn không yên lòng. Một mình trên đường không có người hỗ trợ, đường xá xa xôi sẽ vô cùng cô đơn.
“Như vậy chúng ta phải quy ước ba điều.” Lý Cảnh Lung nói, “Thứ nhất, mọi việc bên ngoài đều phải nghe lời ta.”
“Ta vẫn luôn nghe lời ngươi mà.” Hồng Tuấn mờ mịt nói, “Có lúc nào không nghe theo ngươi sao?”
Lý Cảnh Lung giơ ngón tay chỉ chỉ Hồng Tuấn, “Cũng không hắn… Ví dụ như…”
Lý Cảnh Lung nghĩ mãi không ra được cái ví dụ nào, suy nghĩ lại một chút, phát hiện Hồng Tuấn thực sự rất nghe lời. Đành nói, “Thứ hai…”
Hồng Tuấn nhảy từ lan can xuống, lôi lôi kéo kéo Lý Cảnh Lung, nói: “Trưởng sử, ngươi nói gì ta đều làm theo, mau cho ta đi cùng đi!”
Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, đột nhiên cười một cái, lúc này rất muốn ôm hắn vào trong lòng, giày vò một chút.
Hắn vô thức giơ tay, lại ý thức được điều gì, lập tức ngừng lại.
“Đừng lôi lôi kéo kéo.” Lý Cảnh Lung nói, “Mang ngươi đi cùng cũng được thôi, mau lấy thêm quần áo, mùa đông ở Hà Tây rất lạnh.”
Hồng Tuấn không sợ lạnh, nhưng Lý Cảnh Lung kiên quyết mang thêm hai kiện quần áo, hắn vui sướng nhảy nhót, không nói lời nào, nhét Cá chép yêu vào bao quần áo, lên ngựa xuất phát.
Lý Cảnh Lung nói: “Đừng vui mừng quá mức, đây là đi làm việc công không phải đi chơi.”
Lý Cảnh Lung qua chợ Tây, mua chút trà bánh Giang Nam, muối cùng son phấn, lại qua một tiệm vàng mua một cây trâm khảm trân châu, cùng một tấm tơ lụa, cuộn lại thành một bọc nhỏ, cho vào hành lý. Hồng Tuấn thấy kỳ quái, hỏi: “Trưởng sử, ngươi muốn cải trang nữ nhân sao? Mua son phấn làm gì?”
“Trưởng sử hẳn đã nghĩ rất lâu.” Cá chép yêu sau lưng Hồng Tuấn nói, “Ra ngoài Trường An không ai nhận ra có thể yên lòng xinh đẹp một phen, ta đoán đúng không?”
Bách tính trong chợ cười ầm lên, Lý Cảnh Lung nghiến răng nghiến lợi nói: “Hồng Tuấn! Còn làm ta mất mặt thì quay về Khu ma tư đi!”
Hồng Tuấn rối rít xin lỗi, Lý Cảnh Lung giục ngựa đi vào một ngõ nhỏ. Hồng Tuấn thấy chỗ này rất quen, đúng là Trần gia!
Hồng Tuấn vội xuống ngựa, Lý Cảnh Lung gõ cửa đi vào chào hỏi, vẫn là phụ nhân kia ôm tiểu hài nhi ra đón tiếp, nói: “Lý giáo úy? Ngài lại tới sao?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Các ngươi cầm lấy một chút mà chi tiêu.”
Phụ nhân vội vàng từ chối, Lý Cảnh Lung kiên trì đưa nàng mười lượng vàng, nàng từ chối không được, đành xúc động rơi nước mắt nhận lấy.
“Ngươi lớn hơn rồi nha.” Hồng Tuấn nắm tay hài nhi, hài nhi đã mười tháng tuổi, mọc răng rồi, liền nắm tay Hồng Tuấn nhét vào miệng, cắn một cái không nhả ra, Hồng Tuấn vội nói, “Thả… buông ta ra! Đau đau!”
Lý Cảnh Lung nói xong, dỗ hài nhi há miệng nhả tay Hồng Tuấn, lại bảo với phụ nhân kia, “Ta ra ngoài làm công chuyện, trở về sẽ lại tới thăm. Hồng Tuấn, đi thôi,”
Hồng Tuấn biết hắn vì Tâm Đăng nên không bỏ mặc hậu nhân Trần gia được, liền cảm động.
Hai người rời khỏi Trường An, dọc theo quan đạo một đường về phía bắc. Hồng Tuấn cưỡi ngựa vui quên trời đất, chạy trái chạy phải.
Lý Cảnh Lung từ lúc rời Binh bộ, liền suy ngẫm mọi việc, quay đầu gọi Hồng Tuấn: “Tiết kiệm sức lực đi, không lát nữa sẽ mệt mỏi!”
Hồng Tuấn cười: “Ngươi còn chưa nói cho ta, Lương Châu như thế nào đâu!”
Lý Cảnh Lung đáp: “Ta cũng không biết! Đến giờ mới lần đầu rời Trường An.”
Một canh giờ sau.
Hồng Tuấn: “Sắp đến dịch trạm sao?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Hai canh giờ nữa mới đến, vừa rời khỏi Trường An, còn chưa đi quá Ly sơn.”
Hồng Tuấn bắt đầu thấy chán, lúc trước từ núi Thái Hành xuống, cái gì cũng thấy mới lạ, giờ đã hiểu hơn nhân thế, đã không cảm thấy kinh ngạc như trước. Thời tiết đầu đông, đập vào mắt một mảnh hoang vu, đường thì vẫn cứ đi, nói chuyện cùng Lý Cảnh Lung một lát cuống họng đều khô lại, thực sự buồn chán.
Hai canh giờ sau.
Lý Cảnh Lung mặt không đổi sắc vẫn đang cưỡi ngựa, phía sau là Hồng Tuấn. Hồng Tuấn tựa vào lưng Lý Cảnh Lung, ngủ thiếp đi, trên lưng Hồng Tuấn là Cá chép yêu, Cá chép yêu nằm im, cũng đang ngủ.
Ngựa của Lý Cảnh Lung chở hai người một cá, còn ngựa Hồng Tuấn chạy không đi theo đằng sau.
Lý Cảnh Lung: “…”
Ba canh giờ sau.
Lý Cảnh Lung vỗ vỗ Hồng Tuấn đắng sau: “Này đến rồi!”
Hồng Tuấn còn buồn ngủ, duỗi lưng một cái, Lý Cảnh Lung tung người xuống ngựa, lấy văn thư, đến dịch trạm nghỉ tạm một đêm, nhân tiện xác định không đi nhầm hướng. Hồng Tuấn đứng ngoài dịch trạm, mặt ngây ngốc nhìn xung quanh. Quan viên mang theo thuộc hạ, vốn là thuộc hạ xử lý công việc, Hồng Tuấn đi theo Lý Cảnh Lung lại giống như thiếu gia được hầu hạ. Nào là la lối om sòm, chân chó phô trương mở đường, cả đời này xem ra không có hy vọng gì.
“Tiểu thiếu gia.” Lý Cảnh Lung từ bên trong gọi ra, “Mau vào ăn cơm, còn ở ngoài ngây ngốc đứng đấy làm gì?”
Hồng Tuấn nghe thấy đồ ăn liền vui mừng bước vào. Tiểu nhị dịch trạm đầu tiên liếc Lý Cảnh Lung rồi lại liếc Hồng Tuấn, nói: “Thiếu gia, mời vào trong.”
“Hai gian lầu trên.” Lý Cảnh Lung nói với tiểu nhị.
“Một gian lầu trên.” Tiểu nhị mờ mịt nói.
Lý Cảnh Lung lặp lại: “Hai gian!”
Tiểu nhị duỗi một ngón tay, nói: “Mỗi dịch trạm, chỉ có một gian lầu trên. Thị vệ, hay ngài nghỉ tạm kho củi ở hậu viện?”
Hồng Tuấn nói: “Không sao, ta ngủ kho củi cũng được.”
“Thiếu gia sao lại ngủ ở kho củi được!” Tiểu nhị nói, “Nhà các ngươi không có quy củ sao?”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung chưa từng rời Trường An, không biết mỗi dịch trạm ven đường chỉ có một phòng, khách nhân qua đây dù muốn ngủ lại, cũng chỉ được dùng một tấm bình phong, che chắn, đối phó mà ngủ qua một đêm. Phòng trên lầu chỉ dành cho quan lại, phú thương hoặc quan viên về Trường An báo cáo công tác sử dụng.
“Thôi, ngủ chung đi.” Lý Cảnh Lung thấy căn phòng cũng sạch sẽ, giường cũng lớn, liền dọn dẹp qua, để Hồng Tuấn ngủ bên trong, rồi tìm một cái chậu nước cho Cá chép yêu. Cá chép yêu phơi gió phơi nắng một ngày, cả người khô héo.
Bận trước bận sau, hầu hạ tiểu thiếu gia xong, Lý Cảnh Lung mới nằm xuống, thầm nghĩ, tốt xấu gì trước đây cũng là thiếu gia, mà còn chưa bao giờ chân chính được người ta hầu hạ.
“Trưởng sử.” Hồng Tuấn nói.
Lý Cảnh Lung đáp: “Ra ngoài không giống ở nhà, ở tạm vậy.”
“Ta không ngủ được.”
Ban ngày, Lý Cảnh Lung chở Hồng Tuấn, Hồng Tuấn ngủ quá nhiều, lúc này lại rất thanh tỉnh. Lý Cảnh Lung thì từ đêm gặp Trọng Minh đều cực kỳ cảnh giác, ban ngày lại nhiều việc xảy ra, cảm thấy kiệt sức, đầu vừa chạm xuống gối, hai mắt đã díu lại.
“Ừm.” Lý Cảnh Lung từ từ nhắm hai mắt, nói, “Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Ta cảm thấy, yêu quái ở phương bắc, có ba khả năng…”
“Nói đi.” Lý Cảnh Lung lời ít ý nhiều, ý thức bắt đầu mơ hồ, Hồng Tuấn nói: “Truyền thuyết từ thời Sơn Hải, tây bắc có một loại yêu quái, gọi là “Hạn Bạt”, yêu quái này khiến ngàn dặm xung quanh khô hạn, nên phương tây đều là sa mạc…”
Lý Cảnh Lung không lên tiếng, Hồng Tuấn xích lại gần, nhỏ giọng: “Trưởng… sử, ngươi ngủ rồi sao?”
Khi còn ở Diệu Kim cung, Hồng Tuấn luôn thích trêu chọc lúc Trọng Minh đang ngủ, nhìn Lý Cảnh Lung hồi lâu liền muốn trêu hắn một phen. Lý Cảnh Lung đã ngủ say, Hồng Tuấn nhìn hắn, cảm thấy ngũ quan hắn rất đẹp, liền cầm giấy, muốn vẽ mấy cái trên mặt hắn.
Lý Cảnh Lung giơ tay, ngăn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn liền đi lấy bút lông.
Trời tối dần, hoang mạc cây cối cằn cỗi.
Mạc Nhật Căn rời khỏi Ly sơn, tiến về phương Bắc, rong ruổi cả một ngày, liền đến bên bờ Hoàng Hà.
Con ngựa này quả là thần tuấn, phi nhanh như gió, từ hừng đông đến khi tối trời, một ngày chạy sáu trăm dặm đường.
“Lại về bắc sao?” Mạc Nhật Căn một thân áo vải tung bay trong gió lạnh, thở dài. Mùa đông phương bắc lạnh giá vô cùng, khi rời khu vực hồ Hô Luân, hắn có bốn hướng đi. Thứ nhất đi về hướng tây phía Mạc Bắc, thứ hai xuôi nam về Tô Hàng, thứ ba tiến về quan trung Trường An, thứ tư vào Thục.
Cừu Vĩnh Tư đáp ứng hắn sẽ nghe ngóng tin tức của Bạch Lộc ở phương nam. A Thái thì sẽ lưu ý một vùng trời đất khu vực Khố Nhĩ Đài. Hai người kia khuyên hắn, nên ở lại Trường An qua mùa đông rồi mới về Bắc thượng, như thế sẽ tránh được lạnh giá Mạc Bắc.
Nhưng đợi đến mùa xuân sang năm, đã quá lâu, không chừng sẽ xảy ra biến cố gì đó.
Mạc Nhật Căn cất quan phục Khu ma tư cẩn thận tránh làm bẩn, vẫn mặc một bộ đồ thợ săn như lúc xuôi nam, trang phục mùa hè thực sự quá đơn bạc, dù thể chất có tốt đến đâu gió lạnh thổi qua cũng không nhịn được run rẩy. Mạc Nhật Căn suy nghĩ qua Hoàng Hà đến thị trấn mua chút y phục.
Hoàng Hà ban đêm dường như sắp đóng băng, Mạc Nhật Căn dắt ngựa, bắt chuyến đò cuối cùng. Khi qua sông, hắn lưu luyến quay đầu nhìn về trung nguyên đại địa phía nam kia.
Buổi tối, ở bờ bắc huyện Du Lâm, đèn đuốc sáng trưng, Mạc Nhật Căn không ngừng xoa tay hà hơi, sải bước tiến đến cửa hàng bán đồ da lông. Mạc Nhật Căn cao gầy tuấn lãng, dẫn theo một con thần câu, trên đường quăng tới không ít ánh mắt hâm mộ. Lát sau hắn đổi một thân quần áo, đội mũ lông cáo, khôi phục cách ăn mặc của nam nhân Thất Vi càng lộ vẻ tráng kiện anh tuấn.
Mạc Nhật Căn đổi bộ đồ khác, thuận tay lấy một cái bì diện trong hành lý ra đeo lên, ngăn phong tuyết lại, hai mắt sáng rực nhìn đường.
Tối nay chỉ có thể tá túc tạm ở Du Lâm, hắn đeo găng tay, định đi tìm chút rượu để uống, mà lúc này thấy bên đường có một người, người này điên điên khùng khùng, tóc tai bù xù, phát cuồng kêu to mà vọt đến.
Mạc Nhật Căn nghiêng đầu nhìn qua, không dừng lại, dắt ngựa vào trong tửu quán.
“Nay! Dừng lại cho ta!”
Tên điên kia ngã vào đống tuyết bên ngoài dược đường, lại có nam tử đuổi theo phía sau gào thét, đoạt lấy bánh nướng trong tay hắn.
Tên điên trộm bánh nướng không ngừng run rẩy, nam tử kia hùng hùng hổ hổ rời đi.
“Đừng cản trợ người ta làm ăn!” Lão bản hô, “Cút đi!”
Tên điên lộn nhào, chạy trốn, miệng không ngừng lẩm bẩm. Mạc Nhật Căn nghĩ lại, lấy ra mấy đồng định mua bánh cho hắn, đột nhiên nghe thấy tên điên ở bên kia thấp giọng nói: “Quỷ... Quỷ... Quỷ... Hươu đâu?... Hươu!”
Hai mắt Mạc Nhật Căn sau lớp mặt nạ trừng lớn, quay người chạy về phía tên điên.
Tên kia không ngừng né tránh, như ống bễ phì phò thở.
Mạc Nhật Căn quỳ một gối trong đống tuyết, thấp giọng hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Tên này điên rồi!” lão bản nương từ trong dược đường hất một chậu nước ra ngoài, nói, “Từ tây bắc đến, điên điên khùng khùng, trước còn ồn ào, nói là bên trên Trường Thành có dạ quỷ!”
Mạc Nhật Căn thấp giọng: “Ngươi nhìn thấy gì? Không cần vội.”
Tên điên kinh ngạc nhìn Mạc Nhật Căn, ánh mắt rã rời, nhưng con mắt sáng rực.
Mạc Nhật Căn thấp giọng tụng niệm chú văn, bàn tay đặt ngang trên trán tên điên, tên điên đang run rẩy từ từ bình tĩnh lại.
Tên điên mở to hai mắt sáng rực, bên trong phản chiếu hình ảnh Mạc Nhật Căn.
“Không sao.” Mạc Nhật Căn thấp giọng an ủi, “Không phải sợ.”
Mạc Nhật Căn xem xét quần áo trên người tên điên, trong túi có một khối thiết bài nho nhỏ.
Trên thiết bài có ghi: Thiên thủy giáo thành vệ nhập thất tam lục
Lão bản nương dược đường quan sát Mạc Nhật Căn, thấy hắn đang đeo diện cụ, đột nhiên “A” một tiếng.
“Ai, lão gia, ngươi mau nhìn xem, không phải bọn họ nói, tái ngoại cái kia…”
“Đứng dậy, đi theo ta.”
Mạc Nhật Căn hướng lão bản nương khẽ gật đầu, nâng tên điên kia đứng dậy rời khỏi phía trước cửa hàng.
Đồ thành chi mê: Bí ẩn cả thành bị tàn sát
[1] đồ thành: giết sạch toàn bộ dân thành