Cả Thanh Mộc Lão Tổ và Yên Vũ lâu đều không kể cho Trì Vãn Ngưng mục đích thật sự của bọn họ, chỉ nói dối qua loa lấy lệ, nhưng Trì Vãn Ngưng thông minh nhanh trí, cuối cùng cũng phát hiện. Khi biết chân tướng, Trì Vãn Ngưng suýt nữa sụp đổ.
“Vậy ngươi đã bao giờ từ bỏ chưa?” Ninh Dạ hỏi.
Từ bỏ?
Trong lòng Trì Vãn Ngưng chỉ thấy thê lương.
Sao nàng nỡ từ bỏ cơ chứ?
Mấy năm gần đây cô luôn tìm đường tự cứu mình, nhưng dù sao cũng là thủ đoạn của lão tổ, cô làm sao giải quyết được? Còn Tam Thi đan thì đừng nhắc tới, đó là một kỳ dược trong thiên hạ, thậm chí ngay lão tổ cũng chẳng chống nổi.
Tự cứu?
Cô lấy gì ra tự cứu?
Không, thực ra còn một cách.
Đó cũng là cách duy nhất Trì Vãn Ngưng nghĩ ra, chỉ có điều nó quá khó khăn, tỷ lệ thành công quá thấp.
Chỉ có điều cô không ngờ ngay cả cách thức kháng độc duy nhất mà mình nghĩ ra cũng bị đối phương biết được.
Ninh Dạ đã nói: “Ngươi không hề từ bỏ, nếu từ bỏ, ngươi đã chẳng tìm tới Huyền Thần chú, đúng không?”
Trì Vãn Ngưng hoảng hốt: “Làm sao ngươi biết?”
Huyết Thần chú là một loại công pháp thay máu, nó có thể thay đổi máu tươi của bản thân và một người được chỉ định, đẩy tất cả độc tố trên người mình lên người đối phương.
Sử dụng thủ đoạn này, Trì Vãn Ngưng có hy vọng bỏ trốn.
Lúc này nghe tới tên Huyết Thần chú, Trì Vãn Ngưng đột nhiên hiểu ra; “Ngươi là Ninh Dạ?”
Thứ giấu trong hòn giả sơn ngày hôm đó chính là Huyết Thần chú.
Thông qua thứ này, lại thêm Côn Lôn kính suy tính và một số phép suy luận đơn giản, Ninh Dạ nhanh chóng đoán được đại khái tình hình của Trì Vãn Ngưng.
Ninh Dạ mỉm cười: “Ngươi không cần phải đoán, bất luận đúng hay sai cũng là vô nghĩa cả. Huyết Thần chú quá mức quy hiểm, có rất nhiều tai họa, cho dù thành công cũng chưa chắc đã giấu được Yên Vũ lâu và Thanh Mộc Lão Tổ.”
“Nếu không thế, ta đã dùng từ lâu rồi.” Trì Vãn Ngưng u uất nói.
Huyết Thần chú cần đối phương tự nguyện mới có thể sử dụng được, chỉ riêng chuyện này đã làm khó Trì Vãn Ngưng, còn chưa nói tới quá trình thi pháp cực kỳ nguy hiểm.
Trì Vãn Ngưng uốn mình theo người, kết giao với kẻ khác, chính là để tìm kiếm một người chịu hiến thân vì mình - Huyết Thần chú không giới hạn nam nữ.
Nhưng người khác khao khát sắc đẹp của cô chỉ là để chiếm hữu chứ không phải hiến thân.
Thiên hạ lắm kẻ ao ước mỹ mạo của cô, cũng nhiều người đắm đuối, nhưng kẻ chịu hiến thân lại cực ít.
Tới giờ Trì Vãn Ngưng vẫn chưa tìm nổi một người.
Ninh Dạ đã nói: “Thật ra vẫn có cách.”
“Cách gì?” Trì Vãn Ngưng vội vàng hỏi.
“Trước khi trả lời, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, Yên Vũ lâu đối xử với ngươi như vậy, vì sao ngươi không bán đứng bọn chúng?”
“Bọn chúng giữ người nhà của ta, nếu ta bán đứng chúng, người nhà của ta sẽ chết, ta cũng sẽ chết. Nếu ta không bán đứng chúng, vậy ít nhất chỉ có ta chết.”
“Quả nhiên là thế. Vậy nếu ngươi được giải độc, ngươi vẫn sẽ bán mạng cho bọn chúng tiếp, vì người nhà của ngươi?”
Nghe nói vậy, trong lòng Trì Vãn Ngưng bỗng thấy mờ mịt.
Cô ngồi dưới đất, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta xuất thân từ gia tộc lớn, phụ thân là nhà giàu ở địa phương nhưng mẫu thân chỉ là một tiểu thiếp. Năm ta bảy tuổi, mẫu thân qua đời, nha hoàn năm đó của mẫu thân là Linh tỷ vẫn luôn chăm sóc cho ta, ta cũng chỉ coi tỷ ấy là người thân duy nhất của ta. Những năm gần đây Yên Vũ lâu giam cầm người nhà ta, ta không để ý tới những người khác, ta chỉ không thể bỏ mặc Linh tỷ thôi.”
“Nói cách khác, chỉ cần cứu Linh tỷ kia là không vấn đề gì phải không? Yên Vũ lâu có biết việc này không?’
Trì Vãn Ngưng khẽ lắc đầu: “Làm sao ta nói với bọn họ ai quan trọng nhất với mình được?”
“Tức là chỉ cần ta giải độc Tam Thi cho ngươi, cứu Linh Tỷ của ngươi, ngươi sẽ tự do?”
Trì Vãn Ngưng nghe vậy vui mừng: “Ngươi giải được độc Tam Thi?”
Ninh Dạ trả lời: “Ta không giải được, nhưng Yên Vũ lâu có giải được.”
Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đấy, kẻ hạ độc ta là bọn chúng, làm sao bọn chúng lại giải đọc cho ta?”
“Vậy nếu Thanh Mộc Lão Tổ chết thì sao?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Trì Vãn Ngưng ngơ ngác.
Nếu Thanh Mộc Lão Tổ chết thế thì cần gì phải dùng Tam Thi đan khống chế Trì Vãn Ngưng nữa, xét thấy giá trị của Trì Vãn Ngưng, đúng là có thể Yên Vũ lâu sẽ giải độc cho cô.
Nhưng Thanh Mộc Lão Tổ là đại năng cảnh giới Vô Cấu, làm sao mà chết được?
Trì Vãn Ngưng ngơ ngác ngẩng đầu lên, gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn đỏ lệ đầy hai gò má: “Ngươi có thể giế t chết Thanh Mộc Lão Tổ không?”
Ninh Dạ không trả lời vấn đề này: “hay là đổi cách khác nhé, nếu thực lực bản thân ngươi đột nhiên tiến bộ cực kỳ nhanh chóng, địa vị càng cao, khiến cho Yên Vũ lâu cảm thấy giá trị của ngươi lớn hơn chuyện cưỡng ép khống chế Thanh Mộc Lão Tổ, liệu có đồng ý giải độc cho ngươi không?”
Trì Vãn Ngưng lập tức hiểu ra, tức giận đứng bật dậy: “Vậy tức là cuối cùng ngươi cũng chẳng có cách gì, chỉ nói năng linh tinh thôi đúng không?”
Thời gian Thanh Mộc Lão Tổ cho cô đã chẳng còn nhiều, chỉ có năm năm.
Trong vòng năm năm, làm sao để Yên Vũ lâu cảm thấy mình quan trọng hơn Thanh Mộc Lão Tổ cho được?
Ninh Dạ thản nhiên nói: “Nếu ngươi chịu phối hợp, ít nhất vẫn còn hy vọng.”