Thiên Cơ Điện

Chương 362: Vì ta đã yêu cầu.”



Ninh Dạ không biết người này nhưng Dương Nhạc lại giải thích cực kỳ tỉ mỉ, đặc biệt là bên dưới có một câu viết rất to, nhấn mạnh bên dưới.  

             Lạc Cầu Chân đề cử!  

             Lạc Cầu Chân!!!  

             Ánh mắt của Ninh Dạ híp lại.  

             Quả nhiên tên này vẫn không quên ngáng đường bản thân?  

             Hắn đẩy Nhạc Lăng Không ra ngay thời điểm này là không muốn mình trở thành Huyền Sách Sứ?  

             Phải biết sau khi trở thành Huyền Sách Sứ, thân phận của y sẽ ngang hàng với Lạc Cầu Chân.  

             Nhưng nói lại thì, Nhạc Lăng Không đúng là người thích hợp nhất để trở thành Huyền Sách Sứ đệ cửu, dù sao hắn vốn là môn hạ của đệ cửu sứ, thông thạo tình hình nơi đó, hình như lúc Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp ám sát đệ cửu sứ, Nhạc Lăng Không đang ở hiện trường.  

             Khổ nỗi giới của cao tầng không cho cơ hội, nhất quyết phái người khác tới, chắc hắn cũng rất tức giận?  

             Nếu không có Lạc Cầu Chân, không khéo hắn còn chẳng có tư cách được liệt kê trong danh sách này.  

             Bốn người này, lại thêm Ninh Dạ, là năm tuyển thủ tranh đoạt thân phận Huyền Sách Sứ đệ cửu.  

             Lúc này, Ninh Dạ xem xong tư liệu, tiện tay đốt cháy rồi nói: “Làm tốt lắm, hiếm có nhất là không dặn dò gì mà ngươi đã làm từ trước, có thể thấy ngươi đúng là một nhân tài.”  

             Dương Nhạc vui mừng, đương nhiên hắn không nói nếu vừa rồi Ninh Dạ từ chối hắn, hắn sẽ không lấy tư liệu ra.  

             Thời khắc này, mọi người đã tập hợp đầy đủ, Vân Tiêu Phi Xa bay lên không trung, tiến thẳng theo hướng Nam Thủy.  

             Ngay sau khi Ninh Dạ rời khỏi được một hôm, Cừu Bất Quân cũng xin nghỉ.  

             Đương nhiên lần này ông không nói là muốn đi giết Ninh Dạ, bây giờ Ninh Dạ không phải loại người mà ông có thể ‘động vào’.  

             Vì vậy ông tìm cái cớ khác, muốn ra ngoài vân du một phen, đối với tu sĩ thì chuyện này rất bình thường.  

             Sau khi rời khỏi Cửu Cung sơn, Cừu Bất Quân đi thẳng về phía Hàn châu.  

             Tiểu Diệp, bây giờ con có ổn không?  

             Sư thúc tới rồi!  

             Trên Vân Tiêu Phi Xa, Ninh Dạ ngồi khoanh chân, Nguyên Cực Thần Quang trong tay khẽ tỏa sáng, mỗi luồng sáng đều mang theo pháp tắc đại đạo thần bí khó lường.  

             Cho dù có Tuyền Cơ xích, có Lượng Thiên thuật, nhưng thực tế muốn thật sự cảm ngộ được thần vật như vậy vẫn không phải chuyện dễ.  

             Ninh Dạ có thể cảm giác được đặc tính lớn nhất của vật này là biến hóa bất định.  

             Ánh sáng vốn là hư huyễn nhưng không thật sự là hư ảo, xét theo tầng thứ vĩ mô thì là hư, theo cấp bậc vi mô lại là thật, có thể chuyển hóa qua lại.  

             Tiên nhân thu cả núi Tu Di vào trong hạt cải, chính là như vậy.  

             Ánh sáng và bóng tối đan xen, bản thân đã là thứ hư vô mờ ảo nhất, khó nắm bắt nhất, nhưng cũng là thứ có uy năng đại đạo hùng vĩ vô tận nhất.  

             Hắc Bạch thần cung có thể đặt chân trong Trường Thanh Cửu Châu cũng là vì bọn họ là người có đột phá lớn nhất trong phương diện này.  

             Từ khi nhận được vật này, Ninh Dạ càng tham ngộ càng cảm thấy vô cùng ảo diệu, xem ra vị tổ sư từng chế tạo Nguyên Cực Thần Quang chắc chắn có tu vi thiên nhân, quá nửa là người sống từ thời trước khi Phá Giới bi vỡ nát, đại năng cảnh giới thứ sáu hay thứ bảy nên mới sáng tạo được thần vật như vậy.  

             Thời khắc này hắn đang cảm nhận thì một làn gió thơm ập tới.  

             Hóa ra là Phong Ngọc Yên bước vào.  

             Cứ thế ngồi trước mặt Ninh Dạ, chống gò má thơm nhìn y.  

             Ninh Dạ bị hành động khó hiểu này làm cho ngạc nhiên: “Cô làm gì vậy?”  

             “Ngắm gương mặt điển trai của ngươi.” Phong Ngọc Yên trực tiếp nói.  

             Ơ.  

             Ninh Dạ không biết phải nói gì. “Cô có thể không nói trực tiếp như vậy được không?”  

             Phong Ngọc Yên bèn nói: “Ngươi có biết vì sao phụ thân lại muốn ta đi cùng ngươi không?”  

             Ninh Dạ nhìn cô, cô nói: “Vì ta đã yêu cầu.”  

             Quả nhiên là vậy.  

             “Vì sao?” Y hỏi.  

             “Vì ta muốn ngươi!” Phong Ngọc Yên trực tiếp trả lời.  

             Ninh Dạ thầm run rẩy, tuy đoán được một số việc nhưng thật sự không ngờ nha đầu này lại to gan lớn mật, nói thẳng như vậy.  

             Ninh Dạ nheo mắt: “Cô coi ta là hàng hóa?”  

             Phong Ngọc Yên lắc đầu: “Ta chỉ trả lời câu người không phải bảo bối của ngươi thôi, nhưng nếu ngươi coi mình là hàng hóa, ta cũng không để ý.”  

             Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Cô và Văn Ngưng là bằng hữu, làm như vậy không thấy quá đáng ư?”  

             “Chính vì là bằng hữu nên càng phải dụ dỗ chứ.” Phong Ngọc Yên lý lẽ thẳng thừng: “Nếu ta thành công chứng tỏ ngươi không phải hôn phối thích hợp với cô ấy, ta đang hy sinh bản thân mình vì cô ấy. Nếu ta ko thành công chứng tỏ ngươi là hôn phối thích hợp với cô ấy, vẫn là ta hy sinh bản thân giúp cô ấy thử thách ngươi.”