Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 305: Thần điêu- Công cụ tốt nhất để kiểm soát một ai đó



“Sao vậy chứ? Có phải hay không rất soái hả? Muốn làm ta nữ nhân.” Diệp Thần đè sát lấy Gia Luật Yến vào góc tường trêu trọc nàng mở miệng nói.

“Ngươi mơ tưởng. Ngươi nói vậy không sợ cô nương kia sẽ ghen sao.” Gia Luật Yến có chút đỏ mặt nói. Hắn tuy có đẹp nhưng nàng cũng không có ý định bao dưỡng tiểu bạch kiểm a.

“Nàng sẽ không tức giận, mà nếu có giận ta cũng có thể dập lửa a. Tiểu Song Song ngươi xem cái này cô nàng cũng thật sự xinh đẹp a.” Diệp Thần đưa ngón tay nâng lên cầm của Gia Luật Yến cười mở miệng nói.

“Diệp ca ca ngươi đừng có trêu nàng nữa. Người ta còn là nữ nhân chưa có xuất giá a.” Lục Vô Song nhìn vậy không khỏi mở miệng nói. Cái tên này đi đến đâu đều thích trêu hoa ghẹo nguyệt a.

“Ta đương nhiên biết a. Mùi thơm xử nữ đều dày như vậy cơ mà.” DIệp Thần ngửi mùi hương trên cơ thể nàng, mắt không khỏi cười nói.

“Ngươi biến thái, dâm tặc. Ngươi còn không mau thả ra ta. Cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Gia Luật Yến liền cắn răng định luồn qua Diệp Thần dưới tay liền bị hắn chặn lại đè sát vào nói.

“Ta vốn không có giữ ngươi làm sao thả. Là cha ngươi kêu ngươi ở lại Bồi ta a. Hắn đã sớm đem ngươi bán rồi.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Yến cười nói.

“Ngươi nói láo, phụ thân ta sẽ không làm như vậy.” Gia Luật Yến liền tức giận nói. Nhưng thực ra nàng cũng là không dám chắc chắn đi à.

“Thật sao? Vậy ngươi giải thích một chút. Tại sao ngươi hiện tại vẫn còn ở đây a. Chẳng lẽ ta nghe lộn không phải hắn bảo ngươi ở lại bồi ta sao? Hay là ngươi thấy bổn công tử xuất khí ngời ngời, nên là... Động tình.” Diệp Thần kéo nhẹ dây buộc áo của nàng khiến nó lập tức rời đến trên tay hắn liền đưa lên mũi ngửi một cái làm hành động thưởng thức một dạng a.

“Á, dây buộc của ta. Mau trả lại ta. Ngươi... Bỉ ổi.” Gia Luật Yến nhìn Diệp Thần hành động vừa thẹn vừa giận nói.

“Ta có thể coi đó là một lời khen.” Diệp Thần liền đi đến trước mặt nàng mở miệng nói.

“Ngươi muốn làm cái gì hả? Mau tránh ra ta.” Gia Luật Yến cảm giác được nguy hiểm liền mở miệng hét lên a.

“Ngươi nói thử xem ta định làm gì a. Cha ngươi đã đưa ngươi đến ta tận miệng còn không ăn? Vậy truyền ra ngoài chẳng phải người ta nói ta bất lực sao?” Diệp Thần kéo nàng ẩn lên bàn lấy hai tay trống lên nàng hai tay tránh cho nàng chui đi mất nói.

“Buông ta ra. Ngươi không buông có tin hay không ta cắn ngươi.” Gia Luật Yến liền sợ hãi đe dọa nói.

“Ngươi cắn ta một cái, ta liền hôn ngươi mười cái a. Ta làm nam nhân sẽ không đánh nữ nhân nếu như không bất đắc dĩ, mà ngươi xinh đẹp như vậy ta nào nỡ chứ a, nhưng trừng phạt sẽ không bỏ qua. Ai nợ ta, ta sẽ khiến người đó trả gấp mười a.” Diệp Thần không sợ còn đe dọa ngược lại nói.

“Ngươi không sợ nàng ghen sao a. Chúng ta có gì từ từ nói.” Gia Luật Yến hết cách liền quay sang Lục Vô Song nằm hướng cầu cứu nàng a. Dù sao cũng là nữ nhân, nhất định sẽ đối với nàng đồng cảm đâu.

“Diệp ca ca vẫn là tha cho nàng đi a. Ngươi nữ nhân cũng không có thiếu a. Thêm một người cũng không có nhiều mà thiếu một người cũng không có ít.” Lục Vô Song liền mềm lòng mở miệng nói. Thấy Lục Vô Song chịu mở miệng cho mình cầu tình, Gia Luật Yến liền cảm kích nhìn nàng a.

“Tiểu Song Song ngươi nhầm a, mỗi cái nữ nhân của ta đều là ta máu thịt, thiếu một cái cũng không được. Với lại nàng là nữ nhân ta đã nhận định. Chỉ có hai con đường, một là đi với ta, trở thành ta nữ nhân. Hoặc giữ lấy cái tôi rẻ mạt và cứ thế được ta đưa tiễn về nghĩa địa a.” Diệp Thần không nhanh không chậm đưa tay thoát ra áo ngoài của Gia Luật Yến nói.

“Ngươi... Vậy ngươi cứ giết ta đi.” Gia Luật Yến cắn răng nói.

“Người đừng thách thức ta. Cho dù đau đớn hay khó khăn thì con người nên cảm thấy hạnh phúc khi được sống. Yến Nhi ngươi là ta nữ nhân dù có chết cũng sẽ là ta nữ nhân nó sẽ không có thay đổi.” Diệp Thần động tác cũng không có ngừng lại mà cởi nhanh hơn a. Tiếp đến Gia Luật Yến chỉ còn mỗi một cái áo yếm trên người đi à.

Gia Luật Yến nhìn về Lục Vô Song lần nữa cầu cứu a, nhưng Lục Vô Song cũng chỉ nhún nhẹ vai ý nàng cũng không thể làm gì hơn a. Với lại nếu nàng chen vào giữa. NGười bị hắn đặt dưới thân còn không phải là nàng. Người nam nhân này lợi hại nàng đã thử qua không ít.

“Đừng để ta thoát được nếu không ta nhất định cùng ngươi không chết không thôi.” Gia Luật Yến cắn răng chịu đựng nói.

“Thật vậy sao, rất tốt. Vậy ngươi cứ làm những gì ngươi cho là đúng. Và ta cũng vậy, không ai biết được tương lai nắm giữ điều gì. Đó là lý do tại sao tiềm năng của nó là vô hạn. Cứ thử xem biết đâu ngươi sẽ thực sự giết được ta. Cũng biết đâu ngươi sẽ phát hiện ra mình thích ta a.” Diệp Thần liền mở miệng nói kéo ra nàng áo yếm bắt đầu hôn lên miệng nàng rồi đi dần xuống a.

Gia Luật Yến liền không có phản kháng, cứ như vậy để cho hắn xâm hại a. Nước mắt cũng đều ứa ra đi à. Trong phút chốc nàng phát hiện mình bị người ta bỏ rơi a. Hiện tại, không có ai cần đến nàng đi à. Có lẽ làm đồ chơi cho hắn là việc duy nhất nàng có thể làm được a. Ánh mắt nàng không khỏi nhìn về phía cánh cửa đợi chờ người phụ thân của nàng sẽ đến cứu nàng a.

Ngay sau đó một cơn đau từ bên dưới hai chân ập tới kéo nàng về đến thực tại nghiệt ngã. Sự thật phũ phàng, nhưng sự thật vẫn là sự thật a. Trước khi kịp nhân ra nàng đã bị người nam nhân này cho biến thành nữ nhân a. Trở thành nữ nhân của hắn a.

Sau khi hắn chuyển động, cơn đau liền khiến nàng hoàn toàn nhận thức được sự việc, không còn sự chờ mong, không còn quan tâm ai đến cánh cửa kia a. Tiếp đến là một loại khoái cảm kỳ lạ đến với nàng a. Lần đầu tiên nàng cảm thấy nó đi à. Đau đớn trộn lẫn sự sung sướng khiến nàng quên đi mọi thứ, mà trầm hoan phối hợp đi a.

Hai người cứ như vậy quấn lấy nhau a. Lục Vô Song ở một bên mặt đều đỏ không ngừng, nhìn thấy cảnh này nàng thực sự là cảm thấy cơ thể khó chịu nhưng vẫn là không được a. Sau vài hiệp đại chiến, hai người liền buông nhau ra a.

Gia Luật Yến cắn răng không phát ra tiếng kêu nằm trên bàn, trên bàn còn chảy nhẹ một dòng nước trắng sau đó truong suốt trộn lẫn tý máu a. Hiện tại nàng liền đến cả quấn áo đều không có sức mặc vào, nước mắt lăn dài.

Hắn nói đúng, khi hi vọng đã mất ngay cả tuyệt vọng cũng không còn. Nàng chẳng biết giờ mình muốn làm cái gì cả a. Đường đường kiêu ngạo tiểu thư trong một đêm biến thành so với kỹ nữ không khác gì bị phụ thân bán ra ngoài a. Trở thành một cái vừa gặp lần đầu nam nhân một món đồ chơi đi à.

Bên ngoài lúc này, Gia Luật Sở Tài nghe tiếng con gái kêu lên liền nén lại cơn giận a. Hắn là nam nhân, đối với nữ nhân hắn cũng là dùng qua không ít, tiếng kêu vừa rồi báo hiệu cái gì, hắn đâu phải ngu đâu mà không biết a.

Nhưng nếu vì một thứ mà làm tổn thương đến nhiều thứ khác thì thà bỏ đi còn hơn. Hắn đã chấp nhận hi sinh nữ nhi mình a. Đợi sau vụ này liền đem nàng gả cho một cái quan huyện nào đó để nàng hưởng vinh hoa xuất đời là được.

“Mặc vào đi. Ngươi đã là nữ nhân của ta, ta sẽ không để ai nhìn thấy ngươi thân thể. Nếu như ngươi phản bội ta, dù cố tình hay vô tình, ta đều sẽ giết ngươi.” Diệp Thần nhặt lại quấn áo đưa đến cho nàng, kéo nàng từ trong con mê man về hiện tại a.

“Ngươi... Ta nhất định sẽ giết ngươi.” Nhìn thấy Diệp Thần, Gia Luật Yến liền tức giận nói. Tất cả đều tại hắn mà ra a. Vậy nàng sẽ giết hắn.

“Ngươi nói dối. Ngươi sẽ không giết ta, ngươi sẽ không làm như thế, tại sao ư, rất đơn giản vì ngươi không làm được, ngay từ đầu ngươi đã biết đó chỉ là lời nói dối mà thôi, nếu như nói ngươi không thích ta, ta không tin.

Nhưng yên tâm một người đàn ông chân chính sẵn sàng tha thứ cho những lời nói dối của phụ nữ.” Diệp Thần liền nhìn nàng cười nói. Đối với nữ nhân dù có hay không người đầu tiên của mình dù tốt hay xấu luôn để lại ấn tượng trong tim của họ a.

“Ta có thể làm được, có thể giết ngươi. Tin ở ta. Ta sẽ giết chết con quái vật nhà ngươi.” Gia Luật Yến cắn răng nhưng cũng ngầm thừa nhận a.

“Đừng có nói giống chúng hay là như phụ thân ngươi đến vậy, Yến Nhi ngươi không giống đâu. Dù ngươi muốn thế. Trong mắt bọn họ ngươi giống như một món hàng như ta vậy.

Giờ thì chúng cần ngươi, giúp chúng. Nhưng đến lúc không cần nữa, chúng sẽ hắt ngươi đi như một món đồ rẻ tiền. Cha của ngươi, đại ca của ngươi, đều là quan. Họ sẵn sàng để ngươi cưới một lão già nếu như ngươi có thể trải đường cho họ.” Diệp Thần liền mở miệng chỉ ra bên ngoài nói.

“Phụ thân ta sẽ không làm vậy, hôm nay là ngươi ép hắn. Phụ thân của ta rất yêu thương ta, trong quân doanh cũng không bỏ mặc một ai. Vì nước vì dân.” Gia Luật Yến tự lừa dối bản thân nói.

“Ba cái thứ đạo đức, luật lệ của chúng. Nói bí mật này cho ngươi biết, chúng chỉ toàn chém gió. Vừa gặp chuyện là rơi rụng hết thôi. Nó chỉ tốt đẹp khi sự đời vẫn còn trong tầm với hay mọi chuyện vẫn còn trong tầm kiểm soát.

Để ta cho ngươi thấy, khi sự ngoặt nghèo xẩy đến, những cái mà ngươi gọi là con người văn minh kia, chúng sẽ ăn thịt lẫn nhau để sống. Như ngươi nói ta là quái vật, nhưng ta không phải quái vật. Mọi việc ta làm chỉ là đi trước thời đại mà thôi.” Diệp Thần liền lạnh lùng phỉ nhổ nói.

Tuy nhiên Lục Vô Song không khỏi nhổ một cái ngươi chơi con gái người ta tàn tạ như vậy, phương diện đó cùng con quái vật thân dưới, ngươi không phải quái vật mới là lạ đó.

“Ngươi nói dối, ta không muốn nghe, ngươi hãy để ta yên.” Gia Luật Yến tiếp tục tự lừa dối mình nói.

“Đừng tự lừa dối nữa. Ngươi cũng đã thấy rất rõ ràng rồi. Nếu ngươi tiếp tục nói dối, không một ai, kể cả chính ngươi cũng không thể tin vào lời nói của mình nữa.

Cố gắng thoát khỏi nỗi đau chỉ khiến bản thân chìm sâu vào hơn mà thôi. Vòng quay đó sẽ mãi luẩn quẩn. Vậy nên chỉ có chạm vào vết thương tuy rất đau nhưng đó là cách duy nhất để chữa lành nó.” Diệp Thần thở dài nhìn nàng khuyên bảo. Hắn cần là một nữ nhân chứ không cần một cái xác vô hồn.

Gia Luật Yến liền mặc lại mình quần áo a. Nàng đã có thể bình tĩnh hơn, nhưng cái sự bình tĩnh này lại lạnh đến lạ thường a. Ngồi tại một góc không biết suy nghĩ cái gì a. Diệp Thần liền cứ để nàng như vậy, có một số chuyện hắn không thể làm được.

“Hiện tại chúng ta có hay không nên rời đi a.” Lục Vô Song lo lắng lên tiếng nói.

“Mọi thứ trong thế giới này chỉ là một trò chơi. Và chúng ta là những quân cờ, người là tốt, người là hậu vốn đã được định sẵn, với tư cách là một người đánh cờ. Ngươi nghĩ xem hắn sẽ đi con gì khi cờ ở thế bí.” Diệp Thần nhìn Lục Vô Song mỉm cười nói.

“Cờ bí... Dí tốt.” Lục Vô Song liền suy đoán nói.

“Đúng vậy, từ lúc đó đến giờ đủ để bọn chúng từ ngoài thành tập hơn binh mã đi. Hiện tại ta có thể khẳng định chúng ta đã bị bao vậy.” Diệp Thần không nhanh không chậm nói.

“Vậy chúng ta phải làm sao a.” Lục Vô Song lo lắng.

“Bọn chúng đã bao vây chúng ta lâu như vậy còn chưa có xông vào người còn không hiểu sao. Chúng sợ ném đá vỡ bình a. Ngoài ra còn một thứ khiến hắn e sợ, đó chính là thứ khiến Gia Luật Sở Tài lo lắng.” DIệp Thần liền mở miệng nói.

“Đó là gì vậy?” Lục Vô Song liền tò mò.

“Sợ hãi là một thứ cảm xúc thừa thãi nhưng công cụ tốt nhất để kiểm soát một ai đó chính là nỗi sợ hãi. Và nỗi sợ hãi vô hình là điều đáng sợ nhất.” Diệp Thần mỉm cười nói. Hiện tại bên ngoài đã bị hắn nồng đậm sát khí chèn ép a.

Bọn chúng là đang sợ hãi, hắn có thể cảm nhận được Gia Luật Sở Tài hắn đang bất an a. Mà chính sự bất an này khiến hắn do dự không dám bước vào. Đời lắm trò hài, còn Gia Luật Sở Tài chính là kẻ bất tài a, và hắn đã thua trong chính ván bài mà hắn đã cược.

Nhưng lúc này bên ngoài lập tức lại có một vụ khác khiến náo động a. Có người thích sát Gia Luật Sở Tài a. Xung quanh lập tức hô hoán.

Gia Luật Tề lập tức xông lên đánh với thích khách đi a. Diệp Thần cũng đã cảm nhận được rồi. Trò cười này càng lúc càng thú vị, càng lúc càng hài hước. Và tiền cược càng lúc càng nhiều a.