Diệp Thần ôm ba cái mỹ nữ về căn phòng mới ngủ đi a. Ở phòng cũ không an toàn với lại mùi máu tanh nhiều nữa. Hai nữ liền nhanh chóng chuyển đồ đến a, còn có Hoàn Nhan Bình cùng với cả DIệp Thần trong một căn phòng đi à.
“Diệp ca ca, ta nghĩ sẽ không trả thù nữa.” Hoàn Nhan Bình mở miệng nói.
“Hả? Tại sao? Bởi vì hắn là ta thuộc hạ sao?” Diệp Thần không hiểu nói. Nữ nhân chính là khó hiểu quá đi à.
“Không phải, chẳng qua ta cảm thấy bọn họ sống không bằng chết như vậy ta cảm thấy thoải mái hơn. Hơn nữa, Yến Nhi tỷ cũng là rất đáng thương rồi.” Hoàn Nhan Bình liền cúi đầu mở miệng nói.
“Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, cuộc sống này rất ngắn ngủi, không nên suy nghĩ quá nhiều, giết được ai thì cứ giết. Dù sao nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân. Lựa chọn là của ngươi, không ai có thể quyết định thay ngươi cả. Không quan trọng ngươi là ai, ngươi cũng không cần phải thông báo với ai, mọi chuyện ngươi làm sẽ tự định nghĩa con người ngươi. Tốt cũng được ác cũng chẳng sao?” Diệp Thần liền nhún vai nói.
“Cảm ơn Diệp ca ca, đêm đa khuya ta đi về nghi ngơi trước a.” Hoàn Nhan Bình cáo từ nói.
“Không cần a, ngươi không cần đi đâu cả a.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Như vậy không tốt lắm đâu, ta còn chưa có chuẩn bị xong.” Hoàn Nhan Bình mở miệng nói.
“Yên tâm, ta không ngại ngươi ngại cái gì a. Với lại mình đã thích thì mình làm thôi. Ngươi không nghe câu, dù là gái hay trai thì người mang thai luôn là người đẻ sao. Yên tâm đi, ta sẽ không phũ trách nghiệm, cùng lắm thì chơi kiểu bác sĩ bảo cưới a.” Diệp Thần mở miệng cười không có việc gì nói. Đùa, hắn cứu nàng còn không phải để thu nàng vào hậu cung sao.
“Ta không phải là loại người dễ dãi.” Hoàn Nhan Bình đen mặt nói. Hắn tuy soái nhưng không có người trai đẹp là trai có quyền a. Lên giường với người vừa gặp dù hắn cứu mạng mình cũng khó để nàng tiếp thu.
“Bây giờ cũng gần trung thu a, ngươi không nghe câu trug thu là tết thiếu nhi, cớ ao người lớn lại đi chơi nhiều a. Chơi nhiều nên mới làm nhiều, làm nhiều thì mới ra nhiều thiếu nhi a. CHúng ta không làm liều vậy về sau thiếu nhi tiệt chủng, sau đó liền ngày trung thu tiệt trủng thì sao?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.
“Nhưng làm như vậy nó mất thuần phong mỹ tục lắm. Với lại ta còn chưa gả cho Diệp ca ca mà thất thân người ta chửi chết. Còn bị nhét lồng heo cho lạc trôi sông Hồng đó” Hoàn Nhan Bình che thân nói.
“Thanh niên cứng làm gì cũng phải cứng. Mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi em, thằng nào dám đến, ca bảo kê cho a.” DIệp Thần liền kéo nàng ra giường nói.
“Nhẹ một chút nhe.” Hoàn Nhan Bình như miếng thịt trên thớt nói. Nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị hắn lột sạch ném lên giường lao đến ăn sạch a. Việc nàng làm chắc chỉ có rên và la thôi, còn việc lên và ra hắn lo từ A đến Z rồi a.
“Chúng ta đi lộn phòng tạm biệt.” Lúc Hoàn Nhan Bình vừa gục xuống thì bên ngoài hai nữ cũng vừa đến a, tất nhiên là chạy rồi a. Ngu gì ở lại.
“Muốn chạy mơ tưởng. Bị bắt tang tại trận, chỉ có cách trở thành đồng bọn mà thôi.” Diệp Thần lập tức lao lên bắt lấy hai nàng ném lên giường a. Hôm nay bổn đại gia muốn nhất tiễn phá tam điêu.
Mây đen chợt qua bình minh lại đến, sáng hôm sau. Từ phòng ngủ của Diệp Thần đi ra bên ngoài, ba nữ liền cơ thể đều không muốn nhấc chân a. Thảm nhất liền là Hoàn Nhan Bình nàng hiện tại chính là chỉ có thể để người khác rìu đi đi a. Quả nhiên là quái vật mà, vốn nghĩ rằng hắn nhỏ nhoi thân hình nhưng không ngờ được cái đó lại không khác gì con quái vật a. Ba người bọn họ liên kích còn không thể ép khô hắn a.
Lục Vô Song sớm đã thành quen liền cũng không có vấn đề gì, chỉ có là Gia Luật Yến ngoài việc phối hợp với bọn họ, từ tối qua đến giờ vẫn là một câu cũng không có nói đi a. Có thể nhìn thấy nàng đối với Diệp Thần hận thấu xương a. Có lẽ sẽ mất một thời gian để nàng tiếp nhận sự việc a. Người ta dù sao từ nhỏ cũng là nuôi lớn mà thành đại tiểu thư khí thế a. Khó tiếp nhận là chuyện bình thường.
“Yến Nhi ngươi còn hận ta sao?” Diệp Thần liền mở miệng cười hỏi.
“Ta nói không ngươi sẽ tin sao?” Gia Luật Yến nhìn Diệp Thần liền mở miệng hỏi.
“Làm gì phải khổ như vậy chứ?” Diệp Thần lắc đầu mở miệng nói. Cái cô gái này chính là cố chấp đây mà, nhưng không sao người ta nói yêu càng nhiều hận càng sâu a. Nàng còn hận tức là hắn trong tim nàng vẫn có vị trí. Nếu như nàng không hận hắn, hắn mới lo đâu.
“Ta... Ngươi nhìn cái gì hả?” Gia Luật Yến định nói cái gì xong nhìn thấy Diệp Thần tiếp sát đến mình mặt không khỏi lúng túng nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt của hắn a.
“Không có gì ta chỉ muốn làm người phụ nữ ta thích hạnh phúc. Hiện tại ta đã có được ngươi cơ thể, vậy ngươi nói xem linh hồn lẫn trái tim của ngươi sẽ là của ngươi trong bao lâu.” Diệp Thần đưa ta kéo khẽ sợi tại trên đầu nàng mở miệng cười nói.
“Ngươi sẽ không lấy được nó đâu. Ta hận ngươi, nếu như không đề phòng sẽ có ngày ngươi chết dưới tay ta.” Gia Luật Yến liền nhìn Diệp Thần quyết tâm nói.
“Đó là một thái độ tốt đó. Ngươi nên ghét ta hơn, nguyền rủa ta nhiều hơn, và hận ta nhiều hơn nữa. Sau đó, ngươi nên dùng sức mạnh của lòng căm thù để sống tiếp và sử dụng nó để tồn tại trong thế giới này. Nhưng nên nhớ ngươi không thể chạy thoát khỏi lòng bàn ta, càng không thể chạy đi, đặc biệt từ những điều ngươi muốn quên đi. Cho dù bao năm trôi qua, bao nhiêu thời gian đi nữa, thì cũng vô dụng, thời gian không chữa lành bất cứ điều gì, mà chỉ dạy chúng ta làm thế nào để sống với nỗi đau.” Diệp Thần vỗ vai của Gia Luật Yến liền đi lướt qua a.
“Ngươi cho ta là gì chứ hả?” Gia Luật Yến im lặng bỗng nhiên mở miệng nói, nước mắt liền từ trên mắt rơi xuống a.
“Ta không phải đồ chơi của ngươi để ngươi chơi xong rồi vứt, càng không phải là công thức để ngươi cộng rồi lại chia. Ta là con người, ta cũng biết tức giận, cũng biết đau. Ngươi có thể đối với người khác tốt như vậy, tại sao lại không thể đối với ta như vậy chứ.” Gia Luật Yến liền mở miệng nhìn Diệp Thần nói xong liền quay đầu chạy đi a.
“Để ta chạy theo nàng.” Lục Vô Song nhìn vậy liền đỡ Hoàn Nhan Bình ngồi xuống muốn đi theo a.
“Ta có quá đáng như vậy sao?” Diệp Thần không khỏi gãi đầu nhìn sang Hoàn Nhan Bình hỏi.
“Diệp ca ca ngươi đối với Yến Nhi tỷ hình như là có chút khắt khe hơn thì phải. Có một cảm giác như là ngươi luôn đề phòng nàng vậy.” Hoàn Nhan Bình liền mở miệng nói.
“Ta có sao?” Diệp Thần không khỏi nghĩ. Xong liền không khỏi thở dài, có vẻ như đó là thật a, nhưng biết là sao được, đồng xu luôn có hai mặt nhưng chỉ có một mệnh giá nhưng con người thì khác có một mặt nhưng lại hai lòng a. Không phải hắn đề phòng nàng, mà chỉ là cách tốt nhất để tránh thất vọng là đừng đặt niềm tin vào bất cứ ai.
“Có a. Diệp ca ca ngươi đi đâu vậy?” Hoàn Nhan Bình liền hỏi.
“TÌm Yến Nhi trở lại a.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Vô Song tỷ không phải đã đi rồi sao?” Hoàn Nhan Bình liền thắc mắc.
“Đôi khi cô đơn không phải là không có người quan tâm, mà là vì sự quan tâm đó không xuất phát từ người mình cần. Nếu ta không đi trên thế giới này sẽ chẳng có ai thay thế được cả. Yến Nhi ngươi cứ ở yên đây Vô Song liền trở về.” Diệp Thần liền bỏ lại một câu nói sau quay đầu chạy mất tiêu a.
“Nam nhân đôi khi thật khó hiểu, và cũng thật ngu ngốc.” Hoàn Nhan Bình không khỏi thở dài nghĩ. Hắn đi tìm Yến Nhi tỷ vậy còn nàng thì sao, ai lo cho nàng a, nàng vừa trải qua lần đầu tiên a, bước chân còn khó bước nữa là, đợi Vô Song tỷ trở về nàng liền tê hết chân đi. Có lẽ không phải là lúc để ganh tỵ nhưng nàng cũng là con người, nếu như để nói sẽ không có ích kỷ trong tình cảm đó là nói dối.
“Ngươi nghĩ cái gì vậy chứ?” Hoàn Nhan Bình đang ngu ngốc thì giọng nói của Lục Vô Song vang lên a.
“Vô Song tỷ sao ngươi lại trở lại đây a.” Hoàn Nhan Bình ngạc nhiên hỏi. Có phải quá nhanh rồi không.
“Ta vốn không có ý định rời đi a. Bởi vì ta biết người phải đi không phải là ta, hắn cũng đã biết ta ở bên cạnh đi a. Nếu không ngươi nghĩ hắn sẽ bỏ lại ngươi mà đi sao? Diệp Thần hắn đối với mỗi người đều có một cách yêu riêng đối với họ, hắn sẽ không bỏ mặc ai cả.” Lục Vô Song liền thở dài mở miệng nói.
“Xem ra Vô Song tỷ đối với hắn hiểu rất rõ a.” Hoàn Nhan Bình không khỏi trêu trọc.
“Làm gì có chứ? Hắn là một cái đại bại hoại, đại biến thái, tìm hoài chẳng thấy một điểm tốt nào cả.” Lục Vô Song liền ngượng ngùng nói.
“Còn rất mạnh mẽ trên giường, và ngươi cũng rất thích hắn a.” Hoàn Nhan Bình liền mở miệng nói.
“Đúng vậy, đợi đã ngươi trêu trọc ta. Ngươi to gan lắm hôm nay ta phải dạy ngươi biết thế nào là vợ lớn, vợ nhỏ a. Chết nè.” Lục Vô Song lập tức thọc lét của Hoàn Nhan Bình cười nói.
Diệp Thần đuổi theo Gia Luật Yến rất nhanh liền tìm thấy nàng đi à. Cái cô gái nhỏ này thật biết chọn nơi để khóc a. Chạy vào trong kho củi khóc một mình, ngươi không biết lại tưởng rằng hắn ăn hiếp nàng đâu.
“Yến Nhi cũng biết khóc cơ a.” Diệp Thần bất thình lình xuất hiện bên cạnh của Gia Luật Yến vô vai nàng nói.
Gia Luật Yến bị dọa giật nảy mình lùi về phía sau đi a. Cái tên này thực biết hù người đi à.
“Ta nào có khóc chứ.” Gia Luật Yến nhìn Diệp Thần cứng miệng nói.
“Vậy ngươi không khóc vậy thứ nước trên mặt ngươi là cái gì a? Đừng có nói với ta là ngươi dùng lưỡi liếm lên mắt đó nha.” Diệp Thần không khỏi trêu trọc mở miệng nói.
“Ngươi còn đùa ta. Ta không yếu đuối đến như vậy.” Gia Luật Yến liền mở miệng tức giận nói.
“Ai quy định khóc là yếu đuối cơ chứ? Ai? Thằng nào? Đứa nào? Ra đây xem nào? Nước mắt là công cụ tốt để rửa trôi phiền muộn mà thôi. Con người khóc không phải là họ yếu đuối mà là họ đã tỏ ra mạnh mẽ trong một thời gian quá dài a.” Diệp Thần nhìn nàng rồi nhìn xung quanh nói.
“Ngươi đi theo ta để làm cái gì chứ?” Gia Luật Yến liền nhìn Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Ta nói là tình cờ gặp ngươi tin sao?” Diệp Thần liền nhìn nàng hỏi.
“Quỷ mới tin ngươi.” Gia Luật Yến mắt không khỏi dật một cái nói. Cái lý do này quá sơ hở đi chứ.
“Vậy ngươi còn hỏi làm cái gì chứ? Chẳng lẽ ta nói ta cảm thấy mình có chút quá đáng lên đi theo ngươi à? Hay là ta nhận ra mình yêu ngươi không thể rời xa.” Diệp Thần liền nhìn nàng hỏi.
“Ngươi nói như vậy cũng không có chết a.” Gia Luật Yến liền mở miệng nói.
“Được, ngươi thắng. Không có gì trên thế giới là tình cờ cả, tất cả đều có lý do riêng của chính nó. Ta tìm ngươi là có việc muốn nói.” Diệp Thần thừa nhận nói.
“Vậy ngươi gặp rồi cũng nên nói rồi đi đi, đừng làm phiền ta.” Gia Luật Yến liền tỏ ra vẻ chán ghét nói.
“Ngươi đang bận sao, vậy ta đi trước. Dù sao ta không thích làm phiền người khác.” Diệp Thần liền cười mở miệng nói.
“Ngươi đi thật sao? Có gì thì nói luôn đi a.” Gia Luật Yến gấp gáp nói, cái tên này cố tính a.
“Không cần, ngươi đang bận, ta làm sao có thể làm phiến chứ.” Diệp Thần nhìn nàng trêu trọc,
“Không muốn trêu trọc ta, ta không thấy ngươi phiền.” Gia Luật Yến liền cắn răng thừa nhận nói.
“Thực ra ta chỉ muốn nói, ngươi hãy nhớ những việc cần nhớ, hãy quên nhưng việc cần quên như ta đôi khi đối xử không được công bằng lắm. Tôi qua ta không nên nói đem ngươi ra trao đổi. Còn nữa, nên thay đổi những khi cần thay đổi. Và chấp nhận thực tại a. Ta không biết nên nói thế nào. Nhưng đừng giận ta nữa, chỉ nói thế thôi. Ta đi trước, có lẽ ngươi cần yên tĩnh một lúc.” Diệp Thần đứng lền muốn rời đi nói thì bị Gia Luật Yến đưa tay ra giữ lại a.
“Ngươi không muốn ta đi sao?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi. Gia Luật Yến không nói chỉ gật nhẹ đầu cho Diệp Thần ngồi xuống a.
“Thật nhớ cái cảm giác này a.” Diệp Thần ngồi xuống nhìn xung quanh không khỏi thở dài nói.
“Ngươi nhớ đến cái gì a.” Gia Luật Yến tò mò hỏi.
“Khi ta ở dưới một cái sơn động bên trong cùng với một con chim lớn. Ta phát hiện ra Sự cô đơn là thứ ta ghét nhất, sự vô tâm là thứ ta sợ nhất. Thế nhưng lúc đó ta phát hiện ra ta lại có cả hai thứ đó a. Nhưng lần này khác, ở đây có thêm ngươi.” Diệp Thần không khỏi thở dài nói.
“Thật buồn cười khi lời nói này lại nói ra từ miệng của người đào hoa như ngươi đó.” Gia Luật Yến tựa đầu vào một bên vai của Diệp Thần nói.
“Ta cũng là con người, mà con người không có người nào là lạnh lùng cả. Chỉ có sự ấm áp không dành cho người đó mà thôi. Nhưng ai lại dành sự ấm áp đó cho kẻ thù của mình chứ.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Vậy sự ấm áp của ngươi có dành cho ta không?” Gia Luật Yến liền mở miệng hỏi.
“Cái này không phải quá rõ ràng sao, ngươi là nữ nhân của ta, ta không dành cho người vậy dành cho ai?” Diệp Thần nhìn nàng cười nói.
“Không hợp với ngươi tý nào.” Gia Luật Yến lườm hắn sau lại cảm thấy trong lòng như được rót mật a. Nữ nhân khi yêu chính là ngu ngốc như vậy. Dù biết nam nhân chỉ nói lời đường mật. Lại tin vào nó a.
“Đúng là mấy lời đấy không hợp với ta nhưng chỉ cần ngươi thích nghe ngày nào ta cũng có thể nói cho ngươi nghe a.” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng nói.
“Ta mới không muốn nghe ngươi nói.” Gia Luật Yến khinh bỉ nói.
“Ngươi đi đâu vậy?” Diệp Thần thấy được Gia Luật Yến đứng lên liền không khỏi mở miệng nói.
“Ta đi luyện võ, làm như ai cũng như ngươi mạnh mẽ sẵn không.” Gia Luật Yến liền mở miệng lúng túng nói. Nàng là sợ ngồi thêm tý nữa liền đem mình cái gì đều bán cho hắn mất a.
“ĐI học võ công, sao không cùng ta học a. Ta có ba môn thần công có thể dạy cho ngươi a. Đảm bảo tốc thành ngươi học một lần liền biết.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Thật sự là tốc thành sao?” Gia Luật Yến nghe vây liền mở miệng hỏi.
“Thật so với chân còn thật.” Diệp Thần thề thốt nói.
“Ngươi định dạy ta ba môn gì a.” Gia Luật Yến liền mở miệng tò mò hỏi.
“Ngươi nghe qua, Vuốt Trụ Thần Công, có thể làm cho mềm dẻo thành cứng rắn, từ cứng rắng trở lại thành mềm dẻo a. Và Xuất Tinh Thần Kiếm chính là xử xuất ra tinh hoa nhật nguyệt nhờ tương tác của người và kiếm a, còn Có Kinh Huyệt Thần Chưởng nữa, môn này là vừa xuất đảm bảo thấy máu. Đảm bảo ngươi học một lần liền biết.” Diệp Thần vỗ ngực nói.
“Nghe có vẻ lợi hại nhưng có cái gì đó ta cảm giác có gì sai sai a.” Gia Luật Yến liền không không khỏi nghĩ ngợi.
“Không có việc gì phải lo cả.” Diệp Thần liền đi đến kéo nàng đi đến phòng ngủ nơi mà Lục Vô Song cùng với cả Hoàn Nhan Bình đang nghỉ ngơi a.
“Đến phòng ngủ làm gì a. Không phải lên đến diễn võ trường sao?” Gia Luật Yến không khỏi tò mò nói.
“Ngươi ngốc sao? Thần công nếu để người ngoài nhìn thấy thì sao còn gọi là thần công được a. Ai cũng biết chẳng phải nguy hiểm sao?” Diệp Thần gõ nhẹ cái đầu nàng nói.
“Vậy chúng ta vào trong phòng a.” Gia Luật Yến không nghi ngờ đi vào trong phòng a. Diệp Thần nở nụ cười huyền bí sau đo đóng cửa lại đi a.
“Ngươi đóng cửa làm gì a, Diệp ca ca.” Hoàn Nhan Bình ngửi được khí tức không an toàn đi à.
“Hắn nói muốn dạy chúng ta ba đại thần công a. Cái gì Kinh Huyệt Thần Chưởng vừa ra thấy máu, Vuốt Trụ Thần Công hóa mềm thành cứng, lấy cứng làm mềm, còn có cả Xuất Tinh Thần Kiếm dùng tinh hoa nhật nguyệt xuất ra tinh túy kiếm pháp a.” Gia Luật Yến mở miệng nói.
“Tỷ muội, mệnh ai nấy chạy.” Lục Vô Song liền biến sắc mở miệng nói. Nàng từ nhỏ cùng với mẫu thân cùng sư phụ dạy dỗ nữ nhân kinh nghiệm, mấy cái thần công này nàng còn không biết sao.
“Ai cũng không thể trốn học được a.” Diệp Thần lập tức bắt lấy, Hoàn Nhan Bình không di chuyển được bị bắt lại đầu tiên a. “Ai cũng không thể trốn học được a.
Hiện tại nàng đã hiểu ba đại thần công vĩ đại võ công đi a. Quả nhiên là đáng sợ võ công đi à.
Không biết sao, thần công luyện thế nào mà từ trong phòng xuất hiện tiếng kêu cứu của ba nữ đi à. Ngày mai tác cũng đi ra ngoài nhận nữ đệ tử dạy thần công mới được.