Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 405: Thiên Long-Không Oán Không Hối



“Được, điều kiện gì? Ngươi cứ việc nói. Chỉ cần không quá phận, ta đảm bảo có thể làm được.” Vô Nhai Tử lập tức đồng ý mở miệng nói.

“Tốt, ta rất thích người quyết đoán như ngươi.” Diệp Tiểu Y cười lớn nói.

“Còn không phải ngươi ép ta đến đường cùng sao? Ta có thể từ chối?” Vô Nhai Tử không khỏi nhổ một bãi nước bọt không biết xấu hổ nha đầu nghĩ.

“Ta điều kiện rất đơn giản. Đó chính là không hạn chế ta hành động, ta có thể làm ngươi môn phái chưởng môn, nhưng sẽ không làm ngươi đệ tử, vậy nên đừng nghĩ ta sẽ tôn trọng các đời trước Tiêu Dao phái chưởng môn. Quạn trọng nhất là bổn tiểu thư chỉ làm, khi bổn tiểu thư thích. Nếu mà không thích, thì sẽ không làm.” Diệp Tiểu Y ngồi vắt chân lên ghế tự nhiên nói.

“Tiểu Y cô nương có chút không phải… nếu như vậy… cả đời ngươi không muốn làm trọng trách chưởng môn thì...” Tô Tinh Hà có chút cười khổ nói. Nàng như vậy chẳng phải nói chỉ là hư danh chưởng môn sao? Không quản chuyện môn phái?

“Trưởng bối nói chuyện ngươi xen xen cái mặt lờ vào làm gì? Cút ra bên ngoài.” Diệp Tiểu Y đối với Tô Tinh Hà quát lớn nói.

“Ngươi xem ra còn nhỏ hơn ta… tính là cái gì trưởng bối.” Tô Tinh Hà khinh bỉ Diệp Tiểu Y mặt dày nói. Hắn đáng tuổi làm cha ông của nàng.

“Tuổi tác thì liên quan gì ở đây, ngươi hỏi một chút sư phụ ngươi xem, ta có phải ngươi trưởng bối hay không hả?” Diệp Tiểu Y nhìn Vô Nhai Tử mở miệng nói.

“Hừ, điều này còn cần hỏi sao? Ngươi một cái cô nhóc con...” Tô Tinh Hà chễ giễu nói.

“Tinh Hà câm miệng.” Vô Nhai Tử lập tức quát lớn.

“Sư phụ...” Tô Tinh Hà không biết mình làm sai cái gì để sư phụ giận.

“Chỗ trưởng bối nói chuyện ngươi xen vào làm cái gì chứ hả? Nghe rõ đây, nàng là chưởng môn đời thứ ba của Tiêu Dao phái, không phải là cái gì cô nhóc. Ngươi phải gọi nàng một tiếng cô cô. Rõ chưa hả?” Vô Nhai Tử lập tức răn rạy.

“Nàng… nàng… làm sao có thể là ta sư cô.” Tô Tinh Hà mặt có chút biến sắc nói. Sư phụ hôm nay không phải bị điên rồi chứ?

“Câm miệng, lời sư phụ nói ngươi còn không nghe? Có phải muốn học theo tên Đinh Xuân Thu nghiệt đồ, khi sư diệt tổ rồi phải không?” Vô Nhai Tử quát lớn, tiếc sắt không rèn thành thép nói. Diệp Tiểu Y sẽ là tương lai chưởng môn, ngươi còn muốn đối với nàng hống? Về sau còn có thể theo nàng lăn lộn sao?

“Đệ tử không dám, kính mon sư phụ bớt giận. Mong Tiểu Y cô nương… à không tiểu cô cô bỏ qua cho đệ tử.” Tô Tinh Hà lập tức sợ hãi quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

“Tiểu Y như vậy được sao?” Vô Nhai Tử nhìn Diệp Tiểu Y ý thăm dò nói.

“Đứng lên đi, ta không muốn có lần sau hiểu chứ? Tuổi tác ở đây chẳng là cái gì cả? Muốn làm chưởng bối trước tiên cần có cái gọi là thần thái của chưởng bối hiểu không? Thứ này cần phải được bồi dưỡng từ từ. Lui ra đi.” Diệp Tiểu Y phất phất tay tỏ vẻ không quan tâm nói.

“Vâng.” Tô Tinh Hà có chút không cam tâm chắp tay cúi mình cung kính hướng hai người chào một cái lập tức lui ra bên ngoài. Biết làm sao được, nơi này không thuộc về hắn, ở lâu Diệp Tiểu Y chắc muốn đem hắn lên bàn mổ quá.

“Ngươi muốn tự do ta không có ý kiến, nhưng mà việc của ta?” Vô Nhai Tử lập tức mở miệng nói.

“Điều ta đã nói ra, ta tất nhiên sẽ làm được. Đưa môn phái vang danh giang hồ, còn đem đệ tử ngươi cần thanh lý môn hộ. Ta rất công bằng. Nhận lời thì làm việc. Nhưng sẽ làm theo cách của ta.” Diệp Tiểu Y không có chút nào cảm thấy có gì khó khăn nói.

“Vậy thì đa tạ rồi.” Vô Nhai Tử liền vui vẻ nói. Chỉ cần nàng làm được điều nàng nói, dù nàng có muốn đi đâu, cũng chẳng mắc mớ gì đến hắn.

“Vấn đề ăn ở nha, ngươi rốt cuộc ăn ở thế nào để tên Đinh Xuân Thu đem ngươi hại thảm đến thế này.” Diệp Tiểu Y không khỏi thở dài một cái khinh bỉ nói.

“Bậy nào, ta ăn ở rất là tốt đâu.” Vô Nhai Tử ho khẽ nói.

“Ăn ở tốt? Ăn ở tốt liền đem cái môn phái không quản? Ăn ở tốt liền muốn đem môn phái cho cái tiểu cô nương, ngươi sống tốt quá mà.” Diệp Tiểu Y khinh thường nói.

“E hèm, ngươi hiện tại đã là chưởng môn, hiểu không? Chưởng môn cần có thần thái của chưởng môn.” Vô Nhai Tử nhắc nhở.

“Đối với ta nhắc thần thái, ngươi học rất nhanh.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ nói.

“Còn là ngươi dạy tốt.” Vô Nhai Tử càng không chịu kém cạnh một chút nào nói.

“Vậy ngươi đem cái băng đảng đâm thuê chém mướn này cho ta? Có phải hay không có cái gì đó chưởng môn lệnh? Cũng đem cho ta nốt?” Diệp Tiểu Y có chút động động nói. Nghe nói các bang phái chưởng môn lệnh đều làm bằng vàng rồng, giá trị thiên kim nha. Đối với mê tiền như chết nàng, quả thực hấp dẫn lớn.

Ngẫm thấy cái tên Vô Nhai Tử này thật có chút ngu ngốc, đợi hắn về sau tìm cái chưởng môn đời kế tiếp. Đem chưởng môn lệnh cấp cho đấu giá hội, tên nào muốn làm chưởng môn cho hắn xì tiền ra. Vừa có tiền lại vừa làm tròn trọng trách.

“Chưởng môn lệnh? Được cho ngươi. Dù sao ta giữ cũng chẳng để làm gì. Mà về sau bên ngoài là muốn nói môn phái, đừng nói cái gì băng đảng. Cái gì nó thật thì nói nhỏ thôi, vì khi nói nhỏ cái gì nó cũng nhỏ lại.” Vô Nhai Tử thò tay vào trong ngực lục lục nói.

“Nhỏ cái gì mà nhỏ? Tiêu Dao phái nói cho sang, chứ chỉ là cái băng xã hội đen cao cấp. Chết vì sĩ diện? Này, lão lục lâu quá đó, có phải không muốn đưa?” Diệp Tiểu Y mở miệng thúc giục.

“Cái gì muốn nhanh cũng phải từ từ nó mới nhanh được chứ?” Vô Nhai Tử có chút chán nản nói. Lâu lâu không động đến món đồ này, chẳng biết ném ở đâu nữa.

“Ngươi quả là chưởng môn vô dụng nhất trong lịch sử, cái gì cũng không biết, chưởng môn lệnh đều chẳng nhớ cất đâu.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ.

“E hèm… đây là bệnh tuổi già. Đó, đây cho ngươi cầm lấy, ta làm sao quên được chứ. Chẳng qua cất kỹ quá kiếm không ra.” Vô Nhai Tử mặt dày ho nhẹ một tiếng đưa đến cho Diệp Tiểu Y một tấm lệnh bài chưởng môn nói.

“Ngươi xác định không đùa ta đó chứ?” Diệp Tiểu Y có chút mắt giật giật nhìn chưởng môn lệnh nói.

“Đùa ngươi? Đùa làm cái gì? Không lấy? Ta cất đi.” Vô Nhai Tử chán nản nói. Tiêu Dao phái chẳng dùng đến Chưởng Môn lệnh là mấy. Nếu mất thì đi làm cái mới cũng được. Dù sao hàng này giá cũng không đắt.

“Một cái tấm gỗ liền nói chưởng môn lệnh. Không phải các môn phái trí bảo sao? Trạm vàng… hoa văn… ba la… ba la… Ngươi xác định không nhầm chứ?” Diệp Tiểu Y có chút đính chính lại nói.

“Không có nhầm, cái lệnh bài này chính là năm đó sư phụ ta tự mình khắc ra. Có giá trị tình cảm rất sâu sắc.” Vô Nhai Tử có chút tưởng nhớ nói.

“Sâu cái con khỉ. Nghèo cứ nói là nghèo đi, bày đặt làm quá.” Diệp Tiểu Y khinh thường.

“Hầy, biết làm sao được, năm đó sư phụ ta hai bàn tay trắng tự thân khởi nghiệp lên môn phái này. Tiền đâu làm chưởng môn lệnh. Năm đó phải gọi Tiêu Dao phái còn không phải là nói cho sang, nói thẳng ra là vô gia cư mai chỗ này mai chỗ khác, sáng ra bờ suối, tối vào hang.” Vô Nhai Tử thở dài nói.

“Khởi nghiệp? Tự thân?... tiểu bạch kiểm? Trai bao? Kỹ nam? Hóa ra Tiêu Dao phái nguồn gốc lại như vậy.” Diệp Tiểu Y giả bộ ngạc nhiên nói.

“Có ngươi mới làm kỹ nữ. Cả nhà ngươi đều là kỹ nữ. “ Vô Nhai Tử cười mắng, dù sao sắp chết người cũng chẳng còn sức để mà giận dỗi.

“Nè, ngươi vừa mới đem lão bà cùng với cả con cháu đều cấp bán lên giường ta, giờ ngươi chửi ta khác gì chửi cả nhà ngươi.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ.

“Đủ, đủ, hiện tại ta muốn hỏi ngươi… ngươi tu là cái gì đạo?” Vô Nhai Tử mở miệng dò hỏi.

“Tu đạo?” Diệp Tiểu Y không hiểu rõ.

“Tu luyện con đường rất dài, giang hồ chia ra làm hai con đường. Một là vô tình đạo, hai là hữu tình đạo. Ngươi tu là cái nào đạo?” Vô Nhai Tử bắt đầu giảng giải nói. Còn người luyện võ cuối cùng thì đều sẽ phải chọn một trong hai, xác định càng sớm, thành tựu sẽ càng rộng.

“Ngươi là tu cái gì đạo?” Diệp Tiểu Y không có trả lời mà hỏi ngược lại.

“Không là cái gì đạo, vừa là vô tình lại vừa là hữu tình. Nhưng ta nghĩ ngươi đừng có muốn đi lại vết xe đổ của ta. Nhìn ta mà xem, hữu tình không dám làm tổn thương một ai, nhưng lại vô tình đánh rơi họ. Để rồi sống cô độc chết cũng cô độc. Bi thương thay, cũng đơn đau thay. Nói tóm lại, giờ chỉ là một cái lão già đáng thương.” Vô Nhai Tử lắc đầu tự trách nói.

Hắn nhớ lại những ngày tháng trước đây, nếu hắn tuyệt tình đi theo vô tình đạo, giờ sư muội cùng sư tỷ cũng không người sống người chết. Nếu hắn quyết đi hữu tình đạo, giờ có lẽ đã vui vẻ xum bầy. Tất cả nói chung đều tại nhất niệm mà sinh, cũng từ nhất niệm mà diệt. Không có thuốc hối hận, biết làm sao?

“Ngươi không chỉ đáng thương mà còn là một lão già khốn nạn. Bỏ rơi người khác dù vô tình hay cố ý thì đều là tên khốn nạn cả.” Diệp Tiểu Y khinh thường cười nói.

“Vậy ngươi muốn đi cái nào đạo? Cắt đứt tư tình đường đi, hay hữu tình mà đi. Theo ta vẫn là hữu tình đi, ngươi vốn dĩ là người hữu tình. Thế nào?” Vô Nhai Tử cười cợt nói.

“Ta cóc thèm chọn.” Diệp Tiểu Y lười biếng đáp.

“Hả?” Vô Nhai Tử mở miệng có chút ngạc nhiên.

“Kẻ yếu thì có con đường họ phải đi, phải chọn đường đi lại quá nhiều. Còn kẻ mạnh thì khác, họ chẳng cần phải bước đi, vì từ lúc bắt đầu đã ở vạch đích rồi. Ngươi… là kẻ yếu. Ta với ngươi khác biệt.” Diệp Tiểu Y nhún nhẹ vai nói.

“Khác biệt?” Vô Nhai Tử có chút ngoài ý muốn với câu trả lời.

“Thực tại là một ví dụ điển hình, ngươi không bằng ta mới phải cầu đến ta.” Diệp Tiểu Y tiếp tục điều hiển nhiên nói.

“Ha… ha… ngươi nói đúng, ta yếu… ta quả thực yếu…” Vô Nhai Tử lập tức cười lớn kéo lấy nàng cánh tay bắt đầu truyền vào cơ thể nàng nội lực trăm năm của mình.

“Ngươi làm cái gì chứ?” Diệp Tiểu Y cảm nhận được một nguồn nội lực hùng hậu truyền vào mình thất kinh nói.

“Yên lặng một chút. Đừng kháng cự, thoải mái tiếp nhận.” Vô Nhai Tử nhắm mắt lại từ tốn nói.

“Ta nói rồi ta không cần nội lực của ngươi. Còn truyền tiếp ngươi chết chắc.” Diệp Tiểu Y có chút ngoài ý muốn nói.

“Đó là công việc của ta. Mỗi người đều có nghĩa vụ riêng của mình từ khi sinh ra. Ngươi nói đúng ngươi là kẻ mạnh, kẻ yếu làm đá kê chân cho kẻ mạnh đó là điểu hiển nhiên.” Vô Nhai Tử cắn răng nói. Trời cũng bắt đầu tối đi, Vô Nhai Tử cũng cạn dần nội lực, hắn lập tức ngã ra đằng sau, suy yếu cực kỳ.

“Đồ ngu ngốc.” Diệp Tiểu Y khẽ mắng lập tức điểm huyệt của Vô Nhai Tử giúp hắn duy trì hơi tàn. Tuy ngu ngốc nhưng hắn lại thích những kẻ ngu ngốc.

“Hà hà... khụ khụ… ta sắp không còn thời gian nữa rồi. Giúp ta một việc nữa được không?” Vô Nhai Tử vừa cười vừa ho nói.

“Coi như khuyến mại cho ngươi nói.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.

“Bức tranh này mang đến cho sư tỷ và sư muội của ta. Tránh đi họ tiếp tục chém chém giết giết, coi như giải đi mối ân hận trong lòng của ta. Nói với sư muội ta, ta nợ nàng quá nhiều, nói với sư tỷ ta, ta cả đời này có lỗi nhất là nàng. Giúp ta chăm sóc họ, các nàng đều là các cô gái tốt, xứng đáng hạnh phúc, nhưng ta không làm được, ngươi hay giúp ta được chứ?” Vô Nhai Tử xuy yếu nói.

“Được, ta giúp ngươi đem nó đến. Còn chăm sóc họ, vẫn là xem duyên phận đi.” Diệp Tiểu Y cần lấy bức tranh đảm bảo nói.

“Đa tạ.” Vô Nhai Tử ho khẽ nói.

“Đừng nói nhiều, nói càng nhiều chết càng sớm.” Diệp Tiểu Y nhắc nhở.

“Sống chết có số.” Vô Nhai Tử cười nhạt.

“Muốn uống một chút sao?” Diệp Tiểu Y làm động tác uống tửu nói.

“Ha ha, thật tưởng niệm, ta nghĩ uống.” Vô Nhai Tử có chút tưởng niệm nói. Hắn không còn nhiều thời gian, uống một chút thì đã làm sao.

“Tiểu Tinh Hà mang rượu vào. Mười bình, hôm tay chúng ta phải say.” Diệp Tiểu Y cười sảng khoái nói.

Tô Tinh Hà mang rượu vào bên trong, mắt đều có chút ướt nhìn sư phụ.

“Ngươi khóc cái gì khóc? Nam nhân lý nào lại rơi lệ? Ta còn chưa có chết đâu.” Vô Nhai Tử cười cợt nói.

“Đúng vậy, ngươi làm cái gì đâu? Nhìn sư phụ ngươi xem, rất có thần thái.” Diệp Tiểu Y cũng cười cợt nói.

“Đúng rất có thần thái.” Tô Tinh Hà cũng gật gật đầu lau đi nước cười nói.

“Uống.” Vô Nhai Tử sảng khoái uống, đã lâu lắm rồi vì kéo dài cái mạng tàn này hắn không có uống rượu.

“Sảng khoái.” Ba người khẽ cười một cái kêu lên.

“Ha ha… hôm nay là ngày ta thấy vui nhất trong đời mình. Hai người các ngươi muốn nghe một chút truyện xưa chứ?” Vô Nhai Tử cười cợt.

“Kể một chút xem sao?” Diệp Tiểu Y sảng khoái nói.

“Giở ngươi cầm bức tranh ra.” Vô Nhai Tử chỉ bức tranh nói. Diệp Tiểu Y lập tức đem bức tranh treo lên, bên trong họa một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Với mái tóc dài đôi mắt linh hoạt, xinh đẹp vô cùng.

“Nàng là ta cả đời này chỉ thích một người. Tiểu sư muội của ta.” Vô Nhai Tử chỉ vào bức tranh lại uống nói.

“Thật đẹp.” Diệp Tiểu Y cũng cảm thán.

“Ngày hôm đó, nàng múa cho chúng ta xem, lụa sa cẩm bào khẽ tung bay phiêu dật phiêu trong gió, xuân tới hoa đua nở. Rủ xuống theo bước người lay động, giọng nói nàng như tiếng hoàng tước cười. Cho dù khúc tấu lúc đó có dừng lại, dù điệu vũ có mê người hơn. Ta vân chỉ đắm mê nhất nụ cười lạnh đạm kia.” Vô Nhai Tử chỉ sờ vào nàng trên bức tranh nụ cười nói.

“Sư phụ cẩn thận một chút.” Tô TInh Hà vội vàng đỡ.

“Hàng mi mỏng như họa người ngượng ngùng, phiến hoạt hoa che nửa vòng eo. Tỳ bà ngọc tiêu vấn vương, trêu đùa trái tim này. Lúc đó ta tự hỏi, muốn ở bên người phải bỏ ra bao nhiêu, để có thể mãi mãi nhìn thấy đôi mi ngày xuân ngày ấy?” Vô Nhai Tử khẽ hồi ức lại nói.

“Gặp gỡ rồi lại chia ly.” Diệp Tiểu Y thở dài nói.

“Đúng vậy, là bỏ lỡ, ta không bỏ ra đủ để ở bên nàng đến trăm năm.” Vô Nhai Tử cất bước ngồi lại buồn bã.

“Uống đi, quên đi, say đi, tỉnh lại chỉ còn hơi men nồng.” Diệp Tiểu Y nhấc vò rượu uống.

“Uống một chung rượu nồng, say cũng chỉ hôm nay thôi, nỗi ưu sầu này mượn rượu khó mà tiêu giải, mong một đời tiêu dao, nhưng địch không lại nỗi phiền não. Tiêu Dao phái? Có thực sẽ có thể TIêu Dao?” Vô Nhai Tử vấn đời thở dài nói.

“Khổ sở nhất có lẽ là đêm đêm khó ngủ, ngày ngày mong nhớ tâm bất an đi.” Diệp Tiểu Y cười nhạt, tình thật khéo đùa cợt nhau.

“Đúng vậy, thật không biết rượu này phải rót ra bao nhiêu mới khiến ta say một giấc nồng? Để có thể mộng thấy dáng người uyển chuyển múa vung tay áo trong giấc mộng xưa?” Vô Nhai Tử sờ sờ bình rượu nói.

“Tất cả đều là chẳng qua cũng bởi vì hiểu rõ mà lại chẳng thể kìm lòng.” Diệp Tiểu Y cười cợt uống, nhìn sang Tô Tinh Hà đã say mèn nằm một bên không biết sống chết.

“Vẻ đẹp của nàng, chẳng tâm hồn nào được tương xứng. Ta với nàng ta ước gì duyên tác hợp một đôi, nhưng chẳng tâm hồn mới thực thành đôi. Hiện giờ, ta héo món, người vẫn thật đẹp tươi.” Vô Nhai Tử nước mắt đều rơi ra.

“Ngươi yêu nàng qua một khúc nhạc?” Diệp Tiểu Y có chút say rượu nói.

“Ngươi không hiểu? Theo khúc ca cất lên, muôn trạng kia đều chẳng sai ý, cung kính cùng khiêm tốn đều, tuyệt nhiên. Tay múa Lan Hoa, thế gian tựa nước… Thế thái nhân thường diễn trong ba thước đài. Kịch buồn nhưng hát chẳng mang nỗi buồn, sắc son rồi cũng sẽ úa tàn, nhưng lại khiến ta mãi nhớ về những phút giây đẹp nhất.”

“Lan chỉ se hồng trần như nước, hồng đài ba thước vạn sự theo tiếng người, hát cửu biệt bi thương lại chẳng thành bi thương, nơi lửa hồng hóa thành tro tàn, chỉ xin nhớ về những phút giây đẹp nhất. Nói rất hay, không nghĩ tới lão nói hay như vậy. Nhưng cuối cùng lại đem nàng tỷ tỷ sinh đôi cho ngủ, nói thật hay.” Diệp Tiểu Y cười đểu nói.

“Ta có lỗi với nàng tỷ tỷ, nàng lại vì nàng tỷ tỷ mà có lỗi với ta. Ta thật sự nợ tỷ tỷ nàng nhiều lắm. Dù có muốn trả cũng trả không hết.” Vô Nhai Tử lắc đầu nói.

“Ngươi nên cảm ơn nàng. Nàng đã giúp đỡ ngươi rất nhiều, từ một thằng khốn nạn, trở thành thẳng khốn nạn thứ thiệt.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.

“Ngươi nói đúng, nàng để cho ta trở lên triệt để khốn nạn.” Vô Nhai Tử gật gật đầu nói.

“Uống vì những thằng khốn nạn trên đời.” Diệp Tiểu Y cạn chén nói. Nhưng chẳng thấy Vô Nhai Tử giơ bầu rượu nên, khi quay sang thấy hắn đã nắm mắt lại, bình rượu đã lăn trên mặt đất.

“Có chút thần thái rồi đó.”Diệp Tiểu Y nhặt lên bình rượu đặt vào tay hắn nói.

“Nhưng vẫn thật bất lịch sự, khi người khác đang nói chuyện đừng ngủ quên chứ?” Diệp Tiểu Y tự uống cười nói nhìn lên bức tranh.

“Uống một chung rượu nồng, say cũng chỉ hôm nay thôi, nỗi buồn này mượn rượu khó tiêu. Mong một đời tiêu dao, nhưng có thực tiêu dao, vì hồng nhan cúi mình, lại vì hồng nhan mà xiêu lòng… nhưng ít ra ngươi cũng có thể một lần… không oán, không hối.” Diệp Tiểu Y cầm chai rượu cạn lấy Vô Nhai Tử bên trong trai tự uống lại tự cười nhìn qua khe núi hang ánh trăng sáng vằng vặc.

Tối hôm nay một kẻ đa tình say bước, một kẻ si tình ra đi, tiệc tàn, chẳng còn lại gì ngoài ta.

Lúc này tại một nơi nào đó ngoài kia.

“Uyển Thanh ngươi cho ta tỉnh lại, ngươi còn uống sẽ thực chết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho sư phụ biết.” Tần Hồng Miên nhìn mình đệ tử Mộc Uyển Thanh cứ uống rồi lại uống nói. Nàng còn uống sẽ chết thật đó.

“Sư phụ, trả cho ta. Làm ơn trả cho ta. Ta không muốn tỉnh. Đừng hỏi ta, trả cho ta đi.” Mộc Uyển Thanh cả người đều đầy mùi rượu nói.

“Vô dụng, rốt cuộc là vì cái gì? Cho ta tỉnh lại, nếu không phải ta tìm được ngươi, ngươi muốn chết trong men rượu sao?” Tần Hồng Miên tức giận tát Mộc Uyển Thanh một cái nói.

“Ha ha… ha ha… hu hu… sư phụ, cứu ta… ta không muốn nghĩ… rõ ràng trái tim của ta đã bị hắn lấy đi rồi, sao vẫn cứ đau như vậy… ta thực không quên được.” Mộc Uyển Thanh mở miệng cười lớn sau đó lại khóc rất thê thảm.

“Vì tình sao? Ngươi động tâm với ai?” Tần Hồng Miên có chút lạnh nói.

“Con đã yêu… trước khi kịp nhận ra người đó quan trọng thế nào. Còn lại tự tay đánh mất người đó...” Mộc Uyển Thanh tự đập vào ngực mình nói.

“Hắn là ai?” Tần Hồng Miên cắn răng.

“Không phải hắn… là nàng...” Mộc Uyển Thanh cầm lấy vò rượu uống nói.

“Uyển Thanh ngươi...” Tần Hồng Miên có chút bất ngờ. Sau đó lại tự trách, đều là nàng nuôi dạy không đúng.

“Sư phụ giết ta đi được chứ? Mỗi khi ta muốn tự mình tự sát đều thấy nàng hiện về… ngăn ta lại… giúp ta…” Mộc Uyển Thanh cầm lấy con dao đưa cho sư phụ mình kề lên cổ nói.

“Uyển Thanh ngươi...” Tần Hồng Miên không nỡ nhìn nàng. Giống như nhớ lại trước đây chính mình. Nhưng người con gái đó lại khiến Uyển Thanh thế này, thực sự khó tin.

“Sư phụ ra tay đi, không có nàng, ta còn sống làm gì? Ra tay đi...” Mộc Uyển Thanh nhắm mắt lại nói.

“Vậy nếu nàng còn chưa chết? Ngươi chẳng phải chết uổng?” Tần Hồng Miên căn răng nói.

“Ta…” Mộc Uyển Thanh có chút không nói gì.

“Biết đâu nàng còn đang đợi ngươi đến cứu?” Tần Hồng Miên tức giận nói.

“Ta… ta đã tìm khắp nơi, nàng đều như chưa từng tồn tại vậy… ta đã đi khắp nơi… ta...” Mộc Uyển Thanh đều nấc khó nói lên lời, có vẻ như mấy ngày qua khiến nàng lâm vào tuyệt vọng mất rồi.

“Vậy ngươi để xác của nàng phơi bên ngoài, để nàng chịu lạnh chịu rét?” Tần Hồng Miên lớn giọng chỉ ra ngoài.

“Đợi ngươi tìm được xác của nàng, ta sẽ đích thân giết ngươi và nàng, trôn hai các ngươi cùng một chỗ.” Tần Hồng Miên quay người sang một bên nói.

“Ta lập tức đi tìm… không thể để nàng bị lạnh được… không thể… dù có xác ta cũng không thể để nàng phơi bên ngoài.” Mộc Uyển Thanh thất thểu đi ra bên ngoài chẳng chuẩn bị gì bước đi sau đó liền vấc ngã trên mặt đất.

“Không sao… vô dụng… ngươi cả đi đều không vững còn muốn tìm ai? Cho ta về phòng nghỉ ngơi.” Tần Hồng Miên đau lòng xong vẫn mạnh miệng mắng.

“Ta không có thời gian nghỉ ngơi… sư phụ để con đi… làm ơn để con đi...” Mộc Uyển Thanh đứng dậy từng bước lết ra ngoài bước đi. Liền bị Tần Hồng Miên cản lại.

“Ngươi điên rồi, vì nàng như vậy xứng sao?” Tần Hồng Miên giữ nàng lại đau lòng nói.

“Ta là không xứng, là ta… không xứng… mọi thứ đều là ta sai, là ta đuổi nàng ta ra ngoài… nếu không... đều là ta sai…” Mộc Uyển Thanh tự trách.

“Ngươi yêu nàng như vây sao? Đó là sai trái? Sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ?” Tần Hồng Miên giữ nàng nói.

“Trong cuộc đời ta… thích nàng… yêu nàng… là việc duy nhất trong đời… khiến ta không oán… không hối… sư phụ để ta đi đi… cho dù ta có chết cũng đừng quan tâm tới… ta không muốn hận ngươi… thả ta đi đi.” Mộc Uyển Thanh cúi đầu khóc bám lấy Tần Hồng Miên cánh tay nói.

Tần Hồng Miên cắn răng đem nàng đánh ngắt đỡ vào lòng. Đắng chát cười.

“Đồ nhi nữ ngốc nhà ngươi… đều ốm nặng như vậy còn uống rượu, còn muốn đi tìm nàng? Ngươi thật sự là kẻ ngốc nhất mà…” Tần Hồng Miên sờ người nàng lạnh toát đau lòng nói, đưa nàng vào trong giường giúp nàng lau người thay quần áo.

Lần đầu tiên nàng thấy Uyển Thanh suy sụp như vậy, tình yêu quả là con dao hai lưỡi. Số phận của nữ nhi nàng thật trớ trêu thay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong chuyến đi này. Hắc Mai Quế chết, Mộc Uyển Thanh thì biến thành như vậy điên điên dại dại, thất tha thất thểu… Nếu nàng không tìm ra Uyển Thanh, có lẽ nàng đã sớm chết trong men say rồi, cô gái khiến nữ nhi nàng trở thành như vậy rốt cuộc là ai? Thực quan trọng vậy sao? Để ngươi không oán lại không hối?