Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 409: Thiên long-giáo chủ đại nhân, chú ý thanh danh!



Từ trên núi Tiêu Dao đi xuống vào trong thành để dạo chơi cũng hết mất cả vài tiếng đồng hồ. Thạch Thanh Lộ trên vai cõng một cái Diệp Tiểu Y cứ thế đi xuống dưới thực sự là mệt chết nàng. Chưởng môn đại nhân của ta, giáo chủ đại nhân của ta ngươi quả thực biết cách hành xác người mà. (Giáo chủ cùng chưởng môn đều như nhau, lên thi thoảng thay đổi cách xưng hô cho đỡ lặp nhàm chán)

Vào đến trong thành, Diệp Tiểu Y đều thật ngủ quên mất tiêu. Điều này khiến Thạch Thanh Lộ nhiều lần có cảm xúc ức chế, xém mấy lần muốn tìm cái vực ném cái tên trời đánh này xuống.

“Chưởng môn đại nhân, đã đến nơi rồi. Người mau thức dạy đi nha. Oái, nước dãi đều dây ra áo ta rồi.” Thạch Thanh Lộ có chút xúc động chết người nói. Phải biết, nàng là chuyên gia hoa thảo, rất thích những thứ xinh đẹp sạch sẽ. Việc dính chúi bẩn trên người khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

“Ưm… đã đến rồi sao? Chà, thật là mệt mỏi mà. Đều tại ngươi tốc độ quá chậm rồi.” Diệp Tiểu Y lười biếng vẫn tại trên nàng lưng không có ý định đi xuống nói.

“Chậm?... còn mệt? Lão nương mới là ngươi phải mệt được không? Ngươi chỉ ở trên lưng lão nương ngủ còn dám kêu mệt.” Thạch Thanh Lộ cả người đều mệt chảy mồ hôi sơ xác tức giận chỉ dám nghĩ không dám nói.

“Chưởng môn ngươi có thể xuống sao? Đều vào trong thành.” Thạch Thanh Lộ đều tức đến nổi gân xanh gằn từng chữ nói.

“Ta không xuống. Mặt đất bẩn lắm, đi bẩn giày ta. Ta đành chịu thiệt để ngươi cõng bổn giáo chủ, tiện nghi cho ngươi.” Diệp Tiểu Y lập tức bán cái manh trên lưng Thạch Thanh Lộ không xuống nói.

“Chưởng môn đại nhân bặt nạt ta ngươi rất vui sao?” Thạch Thanh Lộ lại hỏi lại câu này.

“Vui lắm luôn ý, ngươi tức giận nhìn rất thú vị.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.

“Chưởng môn, ta muốn từ chức lui ra khỏi phái được sao? Ngươi sẽ không giữ mà đúng không.” Thạch Thanh Lộ cười khổ nói.

“Muốn lui ra khỏi phái? Nghĩa địa dạo này chật lắm, Tô Tinh Hà nghe nói còn chưa có mua quan tài nữa. Sư huynh đệ ngươi hình như đều là độc tôn, đến giờ vẫn chưa thành gia lập thất thì phải. Các ngươi đòi chuyển ra nghĩa địa sống? Thật thú dị." Diệp Tiểu Y ngây thơ nói.

“Giáo chủ đại nhân của ta. Ngươi nói cái gì lạ vậy? Tên nào dám lui ra khỏi phái? Ngươi cưng chiều ta như vậy? Ta nào dám lui ra a.” Thạch Thanh Lộ lập tức mặt đều kém sắc nói.

“Không phải ngươi vừa nói sao? Yên tâm, Tiểu Lộ Lộ nếu ngươi thực muốn chuyển ra, ta liên hệ vài cái bất động sản chọn cho ngươi chỗ đẹp nhất, còn đào cho cái huyệt rộng nhất nữa. Thế nào hả? Ta thấy ngươi cõng ta cũng mệt vậy, thì ra đó nghỉ một hồi chứ?” Diệp Tiểu Y trêu trọc nói.

“Chưởng môn, ngươi coi như vừa rồi, ta sủa bậy đi. Đừng chú ý đến tiểu tiết. Ta không mệt, chưởng môn ngươi không cần lo lắng.” Thạch Thanh Lộ đều đầy khinh bỉ giáo chủ đại nhân nói. Chân của nàng đều mệt run.

“Vậy sao, chào ngươi tiểu cẩu cẩu, chà Lộ Lộ ngươi từ giờ sẽ làm bổn giáo chủ vật nuôi thấy thế nào? Ban cho ngươi ngày ăn ba bữa, tối ngủ với chủ. Lần trước ta đọc được quyển sách có cái động tác doggy gì đó nữa nha. Chúng ta có thể cùng tập." Diệp Tiểu Y xoa xoa đầu nàng như xoa sủng vật nói.

“Ta nghĩ ta vẫn làm người nha hoàn tốt.” Thạch Thanh Lộ đều tức giận cười khổ nói. Chưởng môn đại nhân, ngươi thật biết cách nói chuyện, thật khó hiểu tại sao ngươi vẫn còn sống đến bây giờ. Ông trời thật sự không có mắt mà.

“Vậy thì làm ấm giường nha hoàn.” Diệp Tiểu Y nhún vai nói.

“...” Thạch Thanh Lộ im lặng, thực càng nói càng tức chết. Đúng vậy nàng là Thạch Thanh Lộ bên ngoài là đệ tử Tiêu Dao phái, còn kiêm chức nha hoàn phục thị chuyên môn cho giáo chủ đại nhân (do sư phụ tiến cử làm) xảo quyệt, vô sỉ, mặt dày, chó cắn không lủng, tùy hứng ngang ngược.

“Nè, nha đầu ngươi đang nói ai xảo quyệt, vô sỉ, mặt dày, chó cắn không lủng, tùy hứng ngang ngược. Đẹp trai nhất vố đối vô địch thủ vậy hả?” Diệp Tiểu Y hóng hóng chuyện nói.

“Giáo chủ đại nhân! nô gia chỉ nghĩ trong lòng sao ngươi nghe thấy được chứ? Với lại ngươi rõ ràng ta không có nói người đẹp trai vô địch thủ.” Thạch Thanh Lộ lập tức ngạc nhiên nói. Nhưng trong lòng lại nhổ một cái, rõ ràng câu sau không có.

Bốp… Diệp Tiểu Y cầm cây quạt đập nhẹ vào nàng cái đầu cười trách mắng. ”Ngươi nghĩ gì bổn chưởng môn còn không biết? Về sau làm sao làm giáo chủ của ngươi, nếu chuyện này còn không biết, thì ngươi làm giáo chủ đi cho rồi.

“Chí lý. Ta cũng nghĩ để ta làm cho… á không lộn… ta là muốn cả đời này đều làm nha hoàn cho giáo chủ ngươi nha.” Thạch Thanh Lộ gật đầu lỡ miệng nói.

“Một lát về môn phái, nhà xí ngươi cũng cho bổn chưởng môn đi dọn.” Diệp Tiểu Y gõ nhẹ lên đầu nàng bằng quạt cái nữa nói.

“Chưởng môn đại nhân đừng đánh đầu ta sẽ ngu đi. Với lại ngươi có thể thu lại lệnh được không hả. Nhà xí môn phái rất sạch sẽ và thơm tho nha, không cần dọn.”Thạch Thanh Lộ đều cảm giác cuộc đời đen lại nói.

“Ngươi còn ngu hơn được sao?” Diệp Tiểu Y ở trên lưng nàng vô cùng ngạc nhiên nói.

“Chưởng môn đại nhân, ngươi thu hồi hình phạt đi. Ta có làm gì sai đâu?” Thạch Thanh Lộ cầu xin nói.

“Ngươi vừa nói bổn giáo chủ không đẹp trai vô địch thủ. Còn nói ta xảo quyệt mặt dày.” Diệp Tiểu Y mặt dày nói.

“Đó là nghĩ trong lòng nha, không có nói. Chết… cái miệng…mình ngủ quá.” Thạch Thanh Lộ đều ngu ngốc nói.

“Nghĩ? Cả nghĩ cũng không cho nghĩ như vậy. Về sau phải nghĩ bổn giáo chủ đẹp trai nhất, ta muốn gả cho bổn giáo chủ. Nghe rõ chưa hả?” Diệp Tiểu Y nhìn Thạch Thanh Lộ nói.

“Rõ. Chưởng môn còn hình phạt.” Thạch Thanh Lộ mở miệng hỏi.

“Ngươi nói nhà xí trong môn phái rất thơm tho, sạch sẽ sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.

“Đúng vậy nha.” Thạch Thanh Lộ đều hi vọng nói.

“Vậy ngươi không cần dọn dẹp, một lát về môn phái, ta bảo ngươi chuyển ngươi đến đó sống. Vừa sạch sẽ lại vừa thơm tho. Sướng nhất ngươi.” Diệp Tiểu Y cười cợt trêu trọc nói.

“Giáo chủ đại nhân ngươi chuyển đến đó ở đi, cái gì tốt để chưởng môn trước.” Thạch Thanh Lộ mặt đều đen lại nói.

“Món này mặn quá, bổn giáo chủ, nhai không được. Trứng mà đòi khôn hơn vịt sao?” Diệp Tiểu Y khinh bỉ nói.

“Chưởng môn, ta nghĩ ta đi dọn nhà vệ sinh tốt.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.

Bốp… Diệp Tiểu Y Lại gõ cây quạt vào đầu nàng nói. “Lần sau còn dám lừa gạt ta, ta cho ngươi ra đó ở một thể.”

“Hu hu, đừng đánh đầu thần thiếp nữa mà.” Thạch Thanh Lộ đều muốn khóc cảm giác nói. Người ngồi trên vai nàng là xảo quyệt, mặt dày, tùy hứng ngang ngược giáo chủ, còn nàng thì chỉ là một cái thấp cổ bé họng, khổ sai nha hoàn của chưởng môn đại nhân. Thực sự là bất công mà.

“Nhìn kìa, hai bọn họ cõng nhau… đó… thật là… sao lại như vậy chứ? Người nam nhân kia không đi được sao? Tội nghiệp vị công tử kia. Oa hai cái soái công tử...” Hai người dọc đường đi mọi người đều bàn luận nói.

“Chưởng môn đại nhân, ngươi có thể hay không xuống được chứ? Mọi người đều đang nhìn kìa.” Thạch Thanh Lộ đều mệt bở hơi tai nói. Trên đường giáo chủ thích cái gì đều mua mua và mua, giờ người nàng đều vừa phải cõng cái đáng chết nam nhân này, cổ cũng tay đều muốn cầm theo giỏ đồ. Mệt cực kỳ.

“Họ nhìn kệ họ, mình đẹp thì họ nhìn thôi. Ta chưa vội, ngươi vội cái gì?” Diệp Tiểu Y tùy hứng nói.

Thạch Thanh Lộ đều im lặng. Giáo chủ mặt ngươi giàu, nhưng ta không có được như vậy nha. Hiện tại bên ngoài họ đang nhìn là hai cái nam nhân cõng nhau, thì thoảng ngươi còn sờ sờ vài cái, họ đều hiểu lầm được chứ. Thật không hiểu được tại sao cái người cực kỳ lười biếng đến cả tự đi còn không muốn này lại có thể là cao cao tại thượng chưởng môn, giáo chủ Tiêu Dao phái được chứ?

“Tửu lâu này có vẻ tốt, vào đó ăn uống chút gì lại về môn phái đi.” Diệp Tiểu Y nhìn phái trước trà lầu cuối cùng cũng chịu xuống dưới đất đi bộ nói.

“Mệt chết ta rồi.” Thạch Thanh Lộ được giải thoát đều mặc kệ nằm trên mặt đất nói.

“Hừ vô dụng thật đấy, đi có một tý đoạn đường, bổn giáo chủ còn chưa mệt ngươi mệt cái gì hả? Đừng nằm nữa. Người ta nhìn ngươi chằm chằm kia, không khéo lại hiểu lầm, mang tiếng bổn chưởng môn bóc lọt sức lao động.” Diệp Tiểu Y không biết ngượng nói.

“Rõ ràng là bóc lột được không?” Thạch Thanh Lộ đều lẩm bẩm.

“Hình như ở đây nhiều người nhìn chúng ta thật nhỉ?” Diệp Tiểu Y để ý xung quanh mọi người đều nhìn về hướng hai người nói.

“Giờ chưởng môn mới chú ý sao? Họ đều nhìn chúng ta suốt đoạn đường đó.” Thạch Thanh Lộ đều khóc không ra nước mắt nói. Đứng lên một đoạn đều chân đều run muốn ngã ra, lập tức được Diệp Tiểu Y đỡ lại.

“Chân đều đứng không vững. Hừ, vô dụng quá đó.” Diệp Tiểu Y cười trêu trọc nói.

“Hô hô, còn không phải tại ai đâu?” Thạch Thanh Lộ oán trách nói.

“Nếu vậy ta phải bồi thường cho ngươi chứ nhỉ? Tiểu Lộ Lộ đã cố gắng thế cơ mà?” Diệp Tiểu Y cười cợt lập tức bế lên nàng trên tay nói.

“Á, giáo chủ đại nhân ngươi làm gì vậy? Người ta… còn đang nhìn kìa.” Thạch Thanh Lộ bị hắn ôm vào trong lòng bé lên đỏ mặt khẽ nói níu nhíu.

“Họ muốn nhìn? Vậy cứ để họ nhìn?” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.

“Nô gia ngại mà… đừng như vậy, thả ta xuống ta đi được mà.” Thạch Thanh Lộ đỏ mặt nói.

“Ở yên đó cho bổn giáo chủ. Để ta giải quyết… e hèm… mấy người các ngươi nhìn cái quái gì hả? Chưa thấy nam nhân ôm ấp nam nhân bao giờ sao?” Diệp Tiểu Y kéo nàng không cho thoát nhìn xung quanh lớn tiếng nói.

“A...” Mọi người đều thất kinh trong lòng không khỏi có chút khâm phục cái này nam nhân mặt dày, nam nhân như vậy ân ái nam nhân, hai các ngươi là lần đầu không che giấu chút nào trên đường.

“Giáo chủ đại nhân chú ý thần thái… thần thái...” Thạch Thanh Lộ đều hận không có cái lỗ cho mình chui vào trốn.

“Vẫn muốn nhìn? Được cho các ngươi nhìn đủ.” Diệp Tiểu Y kéo lên Thạch Thanh Lộ cằm cạ vào nàng cái mũi nói.

“A… chưởng môn...” Thạch Thanh Lộ sững sờ cúi đầu muốn chốn tránh. Tay muốn đẩy ra nhưng liền bị Diệp Tiểu Y dùng tay cầm quạt đầy lại. Mọi người xung quanh xem hai cái tiểu bạch kiểm mỹ nam tử không khỏi đỏ mặt. Ánh măt không rời.

“Nhìn cho kỹ vào.” Diệp Tiểu Y lập tức đưa môi tới chỗ nàng bắt đầu hôn lên nàng môi, mọi người cũng đều mở to mắt muốn nhìn. Nhưng Diệp Tiểu Y nhanh tay phất lên cái quạt ra chê đi hai người động tác.

“ưm… giáo chủ đại nhân… chú ý thanh danh.” Thạch Thanh Lộ bị cưỡng hôn đều mở tròn mắt nhìn.

“Nhắm mắt lại.” Diệp Tiểu Y khẽ nói. Thạch Thanh Lộ liền nghe lời nhắm lại mắt.

Mấy cái nam nhân thấy cảnh này lập tức đều có cảm giác buồn nôn, xong lại đều hứng thú nhìn, mỗi tội Diệp Tiểu Y phất ra cái quạt che đi, người xung quanh không nhìn thấy. Chỉ có một số người may mắn ở góc đẹp mới xem được chọn vẹn cảnh này.

Những cái nữ nhân đi qua đường đều một mặt tiếc hận, hai cái như vậy xinh đẹp nam tử đều không còn. Thật sự đáng tiếc. Còn các hủ đam mỹ của chúng ta, lập tức máu mũi bắn phun ba vạn chín ngàn dặm.

Diệp Tiểu Y thu lại quạt trong tay cũng nhả ra mỹ nhân đôi môi thơm tiếp tục bế lên nàng rời đi vào trong quán trà.

“Chưởng môn đại nhân… làm ơn chú ý thanh danh của ngươi đi mà.” Thạch Thanh Lộ cảm giác muốn chết giọng lí nhí nói.

“Nếu có thể ta đều muốn đem tất cả thanh danh của mình đổi lấy chút hơi ấm của ngươi. Môi của ngươi rất ngọt đó. Ngươi xem họ đều ngưỡng mộ nhìn chúng ta.” Diệp Tiểu Y cười chỉ xung quanh nói.

“Họ là đang nhìn chúng ta lập dị thì đúng hơn.” Thạch Thanh Lộ khinh bỉ nói.

“Được rồi, tiểu nhị đem hết đồ ăn lên đây đi. Có món gì lấy hết ra.” Diệp Tiểu Y mở miệng phân phó nói.

“Tiểu Lộ rót trà.” Diệp Tiểu Y mở miệng hạ lệnh.

“Chưởng môn chú ý thanh danh, ngươi cũng không phải tàn phế?” Thạch Thanh Lộ đỏ mặt nhìn xung quanh như cái cô dâu nhỏ khẽ nói.

“Ngươi đang là muốn chống đối?” Diệp Tiểu Y nhướng mày nói.

“Chưởng môn mời dùng trà.” Thạch Thanh Lộ rót ra ly trà để trước mặt Diệp Tiểu Y nói.

“Ta có chút mỏi, Tiểu Lộ.” Diệp Tiểu Y lười biếng nhìn chén trà xong nhìn sang Thạch Thanh Lộ nói.

“Chưởng môn…. thanh danh… thanh danh a.” Thạch Thanh Lộ đều muốn chết nói.

“A...” Diệp Tiểu Y mặc kệ nhẹ nhếnh lên miệng đợi uống.

“Chưởng môn, uống trà nha.” Thạch Thanh Lộ đều cắn răng cầm ly trà đưa lên cho Diệp Tiểu Y đút uống. Giáo chủ đại nhân, ngươi quả thực lười tự thiên cổ trí kim mà.

“Ực...” Diệp Tiểu Y uống vào chén trà liền nuốt vào.

“Giáo chủ đại nhân, nô tì cảm thấy mình thật vô dụng.” Thạch Thanh Lộ thở dài nói.

“Coi nào, lại có gì vậy? Vui vẻ lên nào. Ai dám khi dễ ngươi, bổn giáo chủ cho ngươi dỡ nhà hắn chuyển ra nghĩa địa.” Diệp Tiểu Y ném cây quạt cho Thạch Thanh Lộ bắt nàng cho mình quạt mát nói.

“Còn có thể có ai dám khi dễ ta ngoài ngươi sao? Ngươi chuyển ra nghĩa địa đi.” Thạch Thanh Lộ đều tức giận nghĩ nhưng tất nhiên nha hoàn thấp cổ bé họng khổ sai không dám nói ra rồi.

“Chưởng môn ta thấy hôm nay mọi người đều bận rộn luyện tập, chuẩn bị đồ nghề để có thể mai đi tiêu diệt Đinh Xuân Thu phản đồ.chỉ có ta chẳng biết làm cái gì? Có phải là quá vô dụng không. Võ công trong các sư huynh đệ đều kém nhất, chỉ biết trồng hoa, và thảo dược. Làm vườn. Giờ sư phụ còn không cho đi ra tiêu diệt phản đồ, mà lại làm ngươi thị nữ nha hoàn.” Thạch Thanh Lộ đều mở miệng chán nản nói.

“Ờ, ngươi vô dụng thật đấy, sống lâu như vậy chỉ để hít thở là nhiều. Sư phụ ngươi dạy ra đệ tử đều chật đất, vô dụng, ngươi là vô dụng nhất.” Diệp Tiểu Y không chút nào che giấu nói.

“Giáo chủ đại nhân, ngươi an ủi nô tì một chút thì sẽ mất miếng thịt nào sao?” Thạch Thanh Lộ mở miệng tức giận nói.

“Thực ra thì, là bổn giáo chủ cố ý để ngươi làm bổn giáo chủ nha hoàn, không cho ngươi đi ra ngoài tiêu diệt phản đồ đó.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.

“Ngài cuối cùng cũng chịu thừa nhận.” Thạch Thanh Lộ đều nhìn Diệp Tiểu Y nói.

“Ta cũng có bao giờ chốn tránh sao, chẳng qua ngươi không hỏi.” Diệp Tiểu Y nhún vai nói.

“Tại sao chứ?” Thạch Thanh Lộ đều nhắm mắt lại hét lên đứng dạy nói. Tiểu Lộ Lộ phải dùng cảm chất vấn, A Lộ không được sợ hãi.

“Vì ngươi rất đần, cũng rất yếu nữa, đi ra đó làm đệm thịt chất quan tài chắc.” Diệp Tiểu Y nhún vai phũ phàng nói.

“Giáo chủ… ta hận ngươi... hu hu, có cần nói ra sự thật vậy không chứ?” Thạch Thanh Lộ đều muốn khóc nói.

“Đồ ăn lên rồi, Tiểu A Lộ cho ta nào a...” Diệp Tiểu Y há miệng đợi ăn nói.

“Giáo chủ đại nhân… làm ơn chú ý thanh danh giùm.” Thạch Thanh Lộ đều quát lên nói.

“Thanh danh? Có méo đâu? A… đút đút…” Diệp Tiểu Y không biết xấu hổ chỉ vào miệng nói.

“Thật sai lầm khi cùng người giảng đạo lý.” Thạch Thanh Lộ trong phút chốc bỗng nhiên ngộ đạo.

Lúc này ở bên ngoài ngoại ô bên ngoài, Mộc Uyển Thanh đang bị nhốt trong một căn nhà gỗ.

“Sư phụ… làm ơn thả con ra đi. Đừng để con hận người… con phải đi tìm nàng… thả con ra….” Mộc Uyển Thanh tay đều chảy máu liên tục đập vào cánh cửa gỗ nói.

“Ngươi đang bệnh còn muốn đi tìm nàng? Cả cái mạng đều không muốn? Thực tức chết ta. Đừng mong sư phụ thả ngươi ra. Ngôi nhà hoang này, không có người lui tới, cho ta nghỉ ngơi tốt. Ta đi vào thành mua cho ngươi chút đồ ăn.” Tần Hồng Miên đau lòng mở miệng nói.

“Sư phụ thả con ra…. đừng đi… mau thả con ra… khụ khụ… ” Mộc Uyển Thanh đều cầu xin nói.

“Ngươi giống ta cái gì không giống, lại giống ta quá si tình như vậy chứ?” Tần Hồng Miên đau lòng nhưng vẫn không có mở cửa quay người rời đi.

“Sư phụ… ta hận người… sư phụ...” Mộc Uyển Thanh đều nói phệt xuống khóc. Tỉnh rượu sau khi, nỗi đau cũng ùa về, đau lòng nối tiếp đau lòng. Chẳng mấy chốc nàng liền tại trên mặt đất ngất đi. Cơ thể cũng mệt nhoài nóng nên. Toát ra mồ hôi lạnh. Tần Hồng Miên lúc này đều sớm rời đi, không biết được Mộc Uyển Thanh nguy kịch tình hình.

Từ hướng xa hướng đến đi đến gần căn nhà nhỏ….

“Chưởng môn, ngươi ăn no rồi, ta còn chưa được ăn nha. Ngươi xem ta cõng ngươi như vậy, cho ta nghỉ một chút được sao?” Thạch Thanh Lộ đều mệt mỏi nói.

“Hừ,... ngươi đó là không chịu ăn đó chứ?” Diệp Tiểu Y cười nói.

“ Hai tay ta đều cho giáo chủ đút cơm, ta ăn kiểu gì. Một mình ngươi nhỉ như vậy, đều có thể đem cả bàn ăn hết. Ta một miếng còn chưa ăn được.” Thạch Thanh Lộ đều lẩm bẩm nói.

“Phía trước có một căn nhà vào đó nghỉ đi.” Diệp Tiểu Y phất nhẹ quạt tại trên nàng lưng khẽ quạt nói.

“Chưởng môn cảm ơn ngươi.” Thạch Thanh Lộ đều cảm động rơi nước mắt nói.

“Đừng cảm ơn ta, lấy thân báo đáp bổn giáo chủ là được rồi.” Diệp Tiểu Y cười nói.

“...” Thạch Thanh Lộ bỗng nhiên cảm thấy hối hận khi cảm ơn.

Hai người tiếp tục đi về phía căn nhà nhỏ phía trước.