Diễn võ trường.
Ngọn lửa màu xanh xuất hiện trong nháy mắt, vậy xem nhóm người đều cảm giác một cỗ tim đập nhanh cảm giác.
Ở đây ai cũng cảm giác được ngọn lửa màu xanh này bất phàm, tuyệt đối mạnh hơn ngọn kia tử sắc hỏa diễm.
“Dị hỏa”
Xích Vân nhìn lấy lam sắc hỏa diễm, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Này đóa lam sắc hỏa diễm tản mát ra năng lượng mạnh hơn tử hỏa rất nhiều hiển nhiên là dị hỏa.
Xích Vân thật không ngờ nơi này địa phương nhỏ lại xuất hiện một ngọn dị hỏa, phải biết dị hỏa là thiên địa thai nghén hỏa diễm không phải loại được thai nghén bằng linh lực của linh thú như tử hỏa có thể so sánh.
Chỉ là dị hỏa vô cùng hiếm gặp, cho dù là bọn hắn Hồng Minh bên trong cũng không có lấy một đóa, Xích Vân thật không ngờ nơi đây lại gặp được một đóa dị hỏa.
Bên cạnh hắn Nam Cung Ngọc Phong cũng rất kinh ngạc, Nam Cung gia cũng có một đọa dị hỏa nhưng là đặt tại gia chủ cùng mấy vị lão tổ trong tay, được xem như Nam Cung gia nội tình chi nhất, hắn thật không ngờ nho nhỏ võ tông cảnh tiểu tử lại nắm giữ một đóa dị hỏa.
Càng là bọn hắn bất ngờ chính là Lưu Vân lấy võ tông cảnh giới tùy ý điều khiển đóa kia dị hỏa, phải biết dị hỏa năng lượng vô cùng to lớn là thiên địa chí dương linh vật một trong, bình thường tu sĩ muốn điều khiển dị hỏa cũng phải có võ tôn cực hạn cảnh giới tu tu vi.
Nhưng là Lưu Vân lại lấy võ tông cảnh giới liền có thể hoàn mĩ điều khiển dị hỏa, cái này sao không khiến bọn hắn kinh ngạc được cơ chứ.
Kinh ngạc qua đi, Xích Vân cùng Nam Cung Ngọc Phong ánh mắt nhìn Lưu Vân đều tràn đầy tham lam.
Nếu như chiếm được cái này dị hỏa, bọn hắn thế lực liền có thể phát triển càng mạnh, một đóa dị hỏa đem đến chỗ tốt tuyệt đối vô cùng to lớn, thế là hai người riêng phần mình phát ra truyền tin phù nhằm thông báo cho nhà mình cường giả.
Đối với Xích Vân cùng Nam Cung Ngọc Phong hai người lén lút đưa đi truyền âm phù, Lục Nam đều nhìn hết vào mắt nhưng hắn không có ngăn cản ý tứ.
Ngạo Thiên thành thành lập nhiều năm nhưng danh tiếng không được nhiều người biết đến rất dễ dẫn đến các phương đạo chích, Hắc Nguyên cung, Tống hoàng triều chính là ví dụ điển hình, nếu bọn hắn không phải khinh thị Ngạo Thiên thành thì làm sao sẽ xuất thủ.
Bởi vậy Lục Nam muốn nhân cơ hội này dương Ngạo Thiên thành uy phong, khiến các phương đạo trích không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn muốn chính là giết mấy người lập uy, Hồng Minh cùng Nam Cung thế gia hiển nhiên là lựa chọn hàng đầu.
Bởi vậy Lục Nam không hề ngăn cản Xích Vân cùng Nam Cung Ngọc Phong hành động ngược lại hắn càng muốn hai người này gọi thêm một chút cường giả tới như vậy càng tốt hơn.
Phải có đầy đủ huyết tinh mới có được khiến người khác e ngại lực trấn nhiếp, đạo lý này Lục Nam quá rõ ràng.
Quan trọng là Hồng Minh cùng Nam Cung gia đến thêm nhiều cường giả hắn cũng không sợ, có khôi lỗi thú Long Quy tại hắn đối đầu hai ba vị bán thánh cũng tuyệt không rơi vào thế hạ phong.
...
Trên diễn võ trường.
Lưu Vân gọi ra Băng Liên hỏa khiến trên sân nhiệt độ không ngừng được kéo lên hắn trên thân khí tức cũng càng lúc càng mạnh.
“Dung hỏa thuật” đây là Lục Nam đặc biệt truyền cho hắn bí thuật có thể mượn nhờ một bộ phận dị hỏa lực lượng cho mình dùng.
Lưu Vân thi triển băng hỏa thuật, tu vi khí tức ngày càng mạnh đã đạt đến võ tông bát trọng cấp bậc.
Đối diện Xích Tiêu con mắt đã sớm trừng lồi ra rồi, tại Lưu Vân gọi ra Băng Liên hỏa trong nháy mắt hắn liền cảm nhận được bản thân tử hỏa không ngừng run rẩy, như một cái bình thường thần dân gặp nhà mình đế vương vậy, đây là thiên sinh lực lượng.
Xích Tiêu biết đối phương gọi ra chính là trong truyền thuyết dị hỏa, bởi vì chỉ có dị hỏa mới có thể khiến hắn tử hỏa sợ hãi đến vậy.
Xích Tiêu đến lúc này mới thật sâu cảm nhận được bản thân cùng Lưu Vân chênh lệch lớn bao nhiêu, đối mặt nắm giữ dị hỏa Lưu Vân hắn căn bản không có sức phản kháng.
“Ta, ta nhận thua”
Xích Tiêu run rẩy nói, hắn không nhận thua không được bởi có được dị hỏa Lưu Vân chỉ sợ một đao bổ xuống hắn liền không tiếp nổi.
Đối diện Lưu Vân nghe được Xích Tiêu nhận thua thì liền thu hồi Băng Liên hỏa, hắn mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt sau đó chắp tay nói
“Cảm ơn đã nhường”
Nói rồi Lưu Vân quay người chuẩn bị đi xuống dưới.
Nhưng khi Lưu Vân vừa quay người đi, Xích Tiêu trong mắt đã ánh lên vẻ ngoan độc hắn đột nhiên xuất động công kích đánh thẳng về phía Lưu Vân.
Lưu Vân thật không ngờ đối phương lại vô sỉ đến vậy, vội vàng không kịp chuẩn bị hắn chỉ có thể nâng lên trọng đao đón đỡ.
“Oanh”
Xích Tiêu công kích đánh thẳng lên Lưu Vân trọng đao, đem cả đao cả người đánh bay ra xa, Lưu Vân thân thể cày dài trên mặt đất.
“Khụ khụ”
Lưu Vân không ngừng ho ra máu tươi hiển nhiên Xích Tiêu công kích vừa rồi khiến hắn bị thương không nhẹ.
“Sư đệ”
“Lưu Vân công tử”
“Công tử”
Kiếm Sinh nháy mắt đã đến Lưu Vân trước người, hắn nhanh chóng nâng Lưu Vân lên sau đó đút cho cái sau một viên cực phẩm chữa thương đan dược, Ngạo Thiên thành cường giả cũng nhao nhao đến xem Lưu Vân tình huống.
Tây Vực liên mình người cũng đi qua, bọn hắn ánh mắt nhìn Xích Tiêu tràn đầy lãnh ý.
“Hừ, Xích đạo hữu ngươi tiểu bối này dám không thủ quy cũ ra tay với chúng ta Tây Vực liên minh thiên kiêu ngươi nói xem nên sử lý thế nào đây”
Võ Huyền tôn giả nhìn Xích Tiêu sau đó tức giận nói, hắn thật không ngờ đối phương lại vô sĩ như thế, đánh không lại liền dùng âm kế đánh lén Lưu Vân.
“Haha, Võ Huyền đạo hữu ngươi bớt giận, bớt giận, ta tử tôn này quả thật không được xin các vị bỏ qua cho, quay đầu lại ta nhất định sẽ nghiêm khắc dạy bảo nó, đây là một viên chữa thương đan dược xem như ta bồi thường cho Lưu Vân tiểu hữu”
Xích Vân cười nói, tuy lời nó thể hiện vẻ áy náy nhưng hắn giọng điều căn bản không có chút áy náy nào, cái này khiến Tây Vực liên minh chúng tu sĩ đều tức giận không thôi.
“Haha, Võ Huyền đạo hữu, ngươi đừng nóng giận, tiểu bối tỉ thí mà thôi có chút nóng giận làm trái quy cũ cũng là chuyện bình thường, với lại đối chiến ai sẽ chắc chắn đối phương sẽ không dùng mưu kế, đã giao đấu sinh tử do trời a”
Nam Cung Ngọc Phong cũng lên tiếng nói đỡ cho Xích Vân, hai người bọn hắn cùng một duộc hiển nhiên là phải giúp đỡ cho nhau.
“Ha, các ngươi tìm lý do thì hay lắm, đây chính là khi dễ chúng ta Ngạo Thiên thành không người hay sao, được đã các ngươi nói tỉ thí sinh tử do trời vậy ta Ngạo Thiên thành Kiếm Sinh tu võ một trăm chín mươi tư năm võ tông lục trọng cảnh xin được tỉ thí với Hồng Minh cùng Nam Cung gia đệ nhất thiên kiêu”
Đang lúc đám người căng thẳng, một giọng nói đột nhiên vang lên, người nói không phải ai khác chính là Kiếm Sinh.
Kiếm Sinh giọng nói khiến đang căng thẳng đám người đều ghé mắt nhìn sang tất cả đều vô cùng kinh ngạc mà đánh giá Kiếm Sinh nhất là Hồng Minh cùng Nam Cung gia đám người.
“Hai trăm tuổi chưa đến, võ tông lục trọng cực hạn cảnh giới, cái này thiên phú?”
Hồng Minh cùng Nam Cung gia đám người đều kinh ngạc không thôi, cái này thiên phú so Lưu Vân còn mạnh hơn.
“Tiểu bối ngươi có biết ngươi đang nói gì không”
Nam Cung Ngọc Phong nói, hắn rất muốn nhân cơ hội này giết chết Kiếm Sinh nhưng lý trí nói cho hắn biết Kiếm Sinh dám lúc này đứng ra hiển nhiên có dựa vào.
“Ta tự biết bản thân muốn gì, chỉ là không biết các ngươi Hồng Minh cùng Nam Cung gia thiên kiêu có hay không dám đứng ra, hay là như tên phế vật Xích Tiêu đó không đánh được liền chơi trò âm bỉ”
Kiếm Sinh khinh thường nói một tiếng sau đó đi lên diễn võ trường.
“Ngươi?”
Nam Cung Ngọc Phong bị Kiếm Sinh lời nói tức đến không nhẹ, bên cạnh Xích Vân cũng sắc mặt âm trầm mà nhìn Kiếm Sinh, nhưng khi bọn hắn định động thủ đột nhiên một cảm giác rét lạnh tràn đến khiến hai người bọn hắn không khỏi run một cái.
Hai người nhìn lại, trên chủ vị Lục Nam đôi mắt âm trầm nhìn lấy hai người bọn hắn.
Nam Cung Ngọc Phong cùng Xích Vân hiểu chỉ cần bản thân dám động thủ, Lục Nam cũng sẽ xuất thủ.
Không hiểu tại sao nhưng Lục Nam đem đến cho bọn hắn không hiểu sợ hãi, hai người đều kiêng kỵ mà nhìn Lục Nam.
“Được đã ngươi muốn vậy thành toàn ngươi, Thuần Dương ngươi cùng hắn đối chiến đi”
Nam Cung Ngọc Phong âm trầm nói.
Nghe được Nam Cung Ngọc Phong lời nói, phía sau một cái tuấn dật nam tử đi lên diễn võ trường, cùng Kiếm Sinh đứng đối diện.