“Lại nói nếu ngươi mà là luyện thể tu giả có khi ta cũng muốn hướng ngươi luận bàn. Hiện tại thì không sao, có Trác Phàm ở đây thì ta cũng không cần lo không có người chiến cái tay ngang.
“Ngươi chắc chứ. Hình như lúc nãy ngươi một quyền đều không lại thì phải.”
Nghe Triệu Nguyên Chỉ nói thế, sắc mặt Chu Trong có chút hồng. Quả thật hắn không thể hiểu nổi vì cớ chi Trác Phàm đột nhiên biến cường đến như vậy.
“Không thể nói như vậy, lúc nãy ta đánh thắng e rằng Chu sư huynh bị thương trước đó rồi.”
Trác Phàm lúc này mới mở miệng lên tiếng.
Triệu Nguyên Chỉ nghe thế kinh ngạc: “Phải không? Thì ra lúc nãy ngươi không muốn đấu với Thạch Song Anh là do bị thương sao?”
Chu Trọng thở dài lên tiếng xác nhận. Sau đó hắn bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra lúc đó.
Qua lời kể của Chu Trọng, hai người Trác Phàm mới biết hóa ra vài ngày trước một tinh anh đệ tử tên là Trần Hạo Nam đến tìm đệ đệ do lâu ngày không gặp.
Chu Trọng là người tiếp đón bảo rằng Trần Hạo Đông rời đi đã lâu chưa thấy trở về e rằng lành ít dữ nhiều.
Dưới cơn thịnh nộ, tên tinh anh đệ tử kia lập tức vung tay phát ra một đạo nguyên lực lập tức làm cho hắn thổ máu trọng thương.
Vì thế cho nên lần này luận bàn với Địa cơ phủ hắn không thể ra mặt vì thương thế chưa lành hẳn. Việc tỉ đấu với Trác Phàm chẳng qua là hắn đột nhiên ngứa tay lại không tin Trác Phàm dưới tình trạng sút giảm tu vi có thể mang lại tổn thương bao lớn.
Hoắc Vũ Cơ lấy trong người ra một cái chỉ giới đưa cho Trác Phàm nói
“Ngươi cầm lấy cái này đi. Đây là tài nguyên để tu luyện. Ta thấy ngươi tu vi còn kém e rằng không trụ được lâu trong Thiên Ma Tông này đâu. Nếu thấy không đủ lần sau ta lại đưa thêm. Dù sao tinh anh đệ tử nhận được rất nhiều tài nguyên.”
Trác Phàm nhìn chỉ vật trên tay có chút cảm động. Bên trong đều là lượng lớn linh thạch còn có cả thánh linh thạch.
Đối với Thiên Vũ đế quốc mà nói, linh thạch tuy có nhiều nhưng Thánh linh thạch thì không có nổi một viên. Như thế đủ để cho thấy cái này hiếm đến mức nào.
Cho dù là hạ tông tây châu số lượng thánh linh thạch có được cũng cực kỳ ít ỏi. Hoắc Vũ Cơ đem nó cho Trác Phàm đủ để chứng minh thành ý của nàng.
Hắn cầm chỉ giới trả lại cho nàng sau đó lên tiếng
“Đa tạ sư tỷ có lòng, nhưng lễ vật này quá lớn ta không nhận nổi. Hay là sau này ta tu luyện có chỗ nào khúc mắc lại hướng tỷ thỉnh giáo đi.”
Đôi mắt có chút ngạc nhiên nhìn Trác Phàm, nàng không ngờ tên sư đệ này vậy mà không nhận lấy. Tuy đây chỉ là một phần tài nguyên nàng có nhưng so với đệ tử bình thường phong phú hơn không biết bao nhiêu lần a.
Cũng không ép đối phương, nàng thu lại chỉ giới sau đó mở miệng nói
“Được rồi. Bất quá nếu thiếu tài nguyên cứ nói không cần ngại.”
“Nhất định.”
Trác Phàm lần nữa rời đi. Kỳ thực nếu là bình thường e rằng hắn không ngại nhận lấy. Có điều bây giờ trong lôi linh thánh giới của hắn phải nói là vô cùng vô tận tài nguyên cho nên không cần phiền phức nhận lấy ân tình này.
Tuy có nhiều Thánh linh thạch trong người nhưng Trác Phàm vẫn không hề lạm dụng, cơ bản nhất vẫn là tự thân thực lực từ từ tăng tiến. Nhờ vào ngoại lực chỉ tổ làm hắn hủy hoại căn cơ.