Thiên Kiêu

Chương 34: Chương 34





Lúc Hứa Thiên Kiêu đi tới cửa thì sau lưng vang lên thanh âm Tần Lộ.

"Ngài là công chúa, ta chỉ là hạ nhân, người rộng lượng, ta có thể tự xưng một tiếng ty chức.

Người không vừa ý, ta chỉ có thể tự xưng một tiếng tiểu nhân.

Tiểu nhân luận về thân phận địa vị, có tư cách gì đi nói đáng thương, nói đồng cảm.

Tiểu nhân bất quá là ghi nhớ chức trách của mình."
Dưới hoàng quyền đáng thương không chỉ là nữ nhân, người có thân phận thấp, bất luận nam nữ, đều đáng thương!
"Ngươi thật ra thông minh!" Hứa Thiên Kiêu hừ lạnh, thẳng lưng đi ra ngoài.

Mấy cái Đại cung nữ vội chào đón, một tả một hữu tới đây nâng ở nàng.

Hứa Thiên Kiêu buông lỏng thân thể, lại không ngờ tới Thanh Âm cùng Trúc Âm căn bản là không có khí lực lớn như vậy Thiên Kiêu liền ngã xuống hai cung nữ cũng mất khí lực ngã xuống theo.

Tần Lộ thở dài, bước nhanh đi qua từ phía sau.

"Công chúa, ty chức đỡ người." Nàng nói ra, dừng một chút, cố ý thanh âm thấp một ít nói: "Nếu là người không dám, trước hết nghỉ ngơi một chút, ty chức đi tìm kiệu mềm tới đây."
Ai không dám?
Hứa Thiên Kiêu thân thể cứng ngắc lại.

Quay đầu trừng mắt nhìn Tần Lộ, nuốt lại chán ghét trực tiếp đưa tay cánh tay đặt trên vai Tần Lộ.

Ngụy trang cho dù tốt tới đâu, đến cùng hay vẫn là để bị lộ cõi lòng!
Tần Lộ tuy rằng không biết Hứa Thiên Kiêu này chán ghét việc
gì, trong lòng lại không nhịn không được nữa liền bật cười.

Chẳng qua chỉ có thế! Hứa Thiên Kiêu năm nay mới mười tám, tuy rằng so với Tần Lộ cổ đại lớn hơn một tuổi nhưng cuối cùng chính là tiểu hài tử sao?
Tần Lộ một tay ôm sau lưng Hứa Thiên Kiêu tay kia ôm lấy hai chân.

Vững vàng bước ra Di Tình tiểu viên.

Hứa Thiên Kiêu xinh xắn lanh lợi, tuy rằng phủ công chúa rất lớn, nhưng Tần Lộ vẫn duy trì sắc mặt bình lặng, hơi thở ổn định đem Hứa Thiên Kiêu ôm đưa trở về.

Trên đường đi Hứa Thiên Kiêu cũng khôi phục phong thái ngạo kiều Tần Lộ vừa mới buông tay nàng liền nhảy xuống.

" Lui xuống!" Chân vừa dính đất Hứa Thiên Kiêu liền ghét bỏ vẫy tay.


Tần Lộ hành lễ xác nhận sau liền lui ra ngoài.

Đi đến trong sân, lại nhìn thấy Vô Danh, hắn lại lần nữa mặc vào một thân kim giáp, uy phong lẫm lẫm đứng ở giữa sân.

Nghĩ đến tình cảnh lúc trước xông đi vào Tần Lộ liền dừng bước.

"Công chúa mệt mỏi, hôm nay sẽ không gặp ngươi rồi, ngươi về trước Hàm Tiếu quán" Trúc Âm đối với Vô Danh nói.

Vô Danh ngơ ngác một chút chẳng qua không có làm dây dưa, "Đúng, đa tạ cô nương thông truyền."
Trúc Âm lạnh lùng không nói chuyện.

Vô Danh xoay người đi ra ngoài, Tần Lộ là sợ Trúc Âm "Không bình thường" rồi, nghĩ đến vừa rồi lúc nàng ôm Hứa Thiên Kiêu một đường trở về, Trúc Âm liền làm mặt lạnh.

Tần Lộ cảm thấy, chỉ sợ Trúc Âm thật sự không bình thường.

Đối với Hứa Thiên Kiêu có cảm tình, không bình thường!
____________________________________
Hiển Tông đế vừa vào thư phòng an tọa tiểu thái giám liền vội vàng diện kiến.

Nhìn thấy Hiển Tông đế sắc mặt không tốt Vương Toàn vội đi tới.

"Chuyện gì?" Hắn giảm thấp xuống thanh âm hỏi tiểu thái giám.

Tiểu thái giám nói: "Vương công công, Hoàng hậu nương nương đã đến, thỉnh cầu gặp mặt Hoàng thượng."
Hoàng hậu nương nương làm sao tới đây?
Tuy rằng Hoàng hậu nương nương không được sủng ái, nhưng rút cuộc là chủ nhân của hậu cung.

Vương Toàn do dự một chút, liền đánh bạo tiến lên bẩm báo rồi Hiển Tông đế.

"Để cho nàng vào." Hiển Tông đế lạnh lùng nói ra.

Vu Thi Lam không mang cung nhân, chính mình bưng đến mấy cuốn họa quyển.

"Nô tì tham kiến Hoàng thượng." Nàng bưng lấy họa quyển cong đầu gối hành lễ.

Hiển Tông đế phất phất tay.

Vu Thi Lam đem họa quyển trải dài trước mặt Hiển Tông đế nói: " Cách ba năm một lần chọn, năm nay đã là năm thứ ba, Hoàng thượng lo lắng quốc khố trống rỗng nên đã miễn đi, Hoàng thượng làm như vậy tất nhiên có đạo lý của ngài, tuy rằng nô tì là nhất quốc chi mẫu, vẫn nên tuân theo thánh ý của hoàng thượng.


Nhưng đến cùng nô tì cũng là một phụ nhân muốn cùng phu quân phân ưu." Nàng linh hoạt đem cột họa quyển dây nhỏ cởi bỏ, "Này có mấy cái nhân tuyển nô tì trước sau đều nhìn xem tốt, Hoàng thượng người nhìn một lần nếu chọn được người nô tì liền đem người đưa vào cung."
Hiển Tông đế tiếp nhận họa quyển cũng không mở ra, "Ngươi thực rộng lượng."
"Không phải nô tì rộng lượng, chẳng qua là bổn phận của nô tì." Vu Thi Lam thấp đầu, thanh âm thoáng có chút nghẹn ngào.

Hiển Tông đế không thèm để ý, khẽ hừ một tiếng sau đó mở ra họa quyển.

Người được đưa lên trước mặt hắn tự nhiên là nữ tử tướng mạo không tầm thường họa sĩ tài nghệ lại không kém.

Họa quyển mở ra, chính là một cái mỹ nhân yểu điệu ở hướng về phía hắn cười.

Hiển Tông đế thần sắc nhàn nhạt, nhìn thoáng qua đã đánh rơi.

Vu Thi Lam liền trợ thủ giúp đỡ mở họa quyển.

Bức họa cuối cùng đã mở hết Hiển Tông đế ngây ngẩn cả người.

"Này, đây là?" Hắn chỉ vào họa quyển họa mỹ nhân trên nằm vào trong vườn hoa hỏi.

Vu Thi Lam hé miệng cười cười, nói: "Vị này chính là Vĩnh Bình người của Hầu phủ đưa tới, nghe nói là nữ nhi của Mộ gia Bàng Chi.

Nguyên lai là đi theo phụ mẫu ở tại Sơn Tây đảm nhiệm chức vụ năm nay mới trở về Kinh thành.

Mẫu hậu còn nói sẽ triệu kiến Mộ tiểu thư vào cung gọi người một tiếng biểu ca đấy."
Hiện tại Vĩnh Bình Hầu gia là ngoại tổ phụ của Hiển Tông đế, cũng chính là phụ thân của Thái hậu.

Năm cũng chính là đại công thần nâng đỡ hắn đăng cơ.

Chỉ có điều những năm gần đại công thần cầm quyền cao hôm nay chỉ có kỳ danh mà thôi.

Xuất từ Bàng Chi.....Mộ tiểu thư.
Hiển Tông đế hứng thú lại nhìn một lầm nữa "Khó có được Vĩnh Bình Hầu có thể dâng tới mỹ nhân như vậy.

Hoàng hậu, ngươi cảm thấy trẫm có nên hay không tiếp vị Mộ tiểu thư này tiến vào cung?" Hiển Tông đế nói ra, ngẩng đầu nhìn về phía Vu Thi Lam, một đôi mắt lạnh như băng vô tình, rồi lại mang theo tia thật sâu thăm dò.

"Hoàng thượng nếu là nhìn trúng, nô tì liền sắp xếp.


Vị Mộ tiểu thư, hôm nay sẽ ngụ ở bên trong phủ Vĩnh Bình Hầu, Mộ tiểu thư, không chỉ xinh đẹp, tính tình càng ôn nhu, cầm kỳ thư họa cũng mọi thứ tinh thông.

Nếu là nàng tiến cung, nô tì tin tưởng, nàng nhất định có thể hầu hạ tốt hoàng thượng."
Hiển Tông đế nhìn chằm chằm vào họa không nháy cả con ngươi.

"Hoàng hậu cảm thấy, trẫm sẽ thích nàng sao?" Hơn nửa ngày, mới tựa hồ là kịp phản ứng, nhàn nhạt mà hỏi.

Vu Thi Lam trầm mặc một khắc, nói ra: "Nô tì làm sao có thể biết rõ.

Chẳng qua nô tì lại biết nếu là người ưa thích chính là Mộ tiểu thư kia mấy đời đã tu luyện phúc khí."
"A." Hiển Tông đế nói: "Đã như vậy, Hoàng hậu liền đi xử lý a!"
___________________________________
Sự tình phát sinh hôm nay giống như khối hòn đá nhỏ khuấy động giữa hồ, cũng không khiến cho cho mọi chuyện nổi lên sóng gió.

Bên Hiển Tông đế lúc này là sấm to mưa nhỏ, còn trong phủ Hứa Thiên Kiêu gió êm sóng lặng hết thảy sự việc ngày ấy đám quý nữ đám cũng không nói ra chuyện gì.

Nhưng nơi này.....Tần Lộ đã xảy ra một đại sự.

Sau bao nhiêu ngày yên lặng Tần Đại Bảo hùng hổ xông tới trước phòng Tần Lộ, lúc này trời đã là buổi tối.

"Tần Lộ, ngươi đến cùng có xem ta là cha của ngươi hay không!" Hắn một cước đạp ra cửa, rống lớn nói.

Lúc trước Tần Đại Bảo ỷ vào Tần Lộ đắc thế ra vẻ ta đây không ít trước mặt hạ nhân nhưng mấy qua Hứa Thiên Kiêu mặt lạnh với Tần Lộ, quan hệ phụ tử quan hệ lại căng thẳng.

Lúc trước hắn còn kiêng kị Tần Lộ lần này là tìm được cơ hội giẫm Tần Lộ.

Hôm nay, có người đem việc hắn nuốt bạc riêng bẩm báo tới tai Đại quản gia Trương.

Cái họ Trương này rõ ràng không nói hai lời trực tiếp đuổi hắn ra khỏi phủ, gọi một tên xú tiểu tử thay hắn làm việc.

Ai ai cũng biết nhi tử của hắn không còn được sủng ái, hắn còn cùng nhi tử triệt để cãi nhau mà trở mặt.

Hắn cũng không thể để sự tình như vậy tùy ý phát triển tiếp được.

Tần Lộ nằm bất động trên giường, mặt lạnh đuổi người, " Ra ngoài!"
Tần Đại Bảo tức giận càng lớn, "Ta là cha của ngươi!"
"Sớm đã không phải." Tần Lộ nói ra.

"Tiểu súc sinh!" Tần Đại Bảo quát mắng một tiếng, hổn hển tiến lên một chút giật chăn mỏng đang yên vị trên người Tần Lộ.

Tần Lộ vốn không phòng bị nên hoảng hốt kêu lên một tiếng sau đó vội lại chăn mỏng che khuất chính mình.

Mặc dù Tần Lộ động tác rất nhanh, Tần Đại Bảo vẫn là giật mình.


"Ngươi, ngươi, ngươi là ai?"
Nhi tử của hắn đây?
Này, này rõ ràng là nữ nhân!
Tuy rằng cùng tiểu Lộ lớn lên giống hắn như đúc, cũng làm nam nhân, từ cách ăn mặc, nhưng....!nhưng hắn không thể nhìn lầm.

Người trước mặt là quấn ngực!
Tần Lộ ảo não mắng thầm.
Là nàng chủ quan, buổi tối phát hiện nguyệt sự đã đến liền đem mọi chuyện xử lý thật tốt.

Nhưng cái kia.....bởi vì bộ ngực trướng đau khó chịu nên dứt khoát cởi bỏ buộc ngực.

Lúc trước Tần Lộ vốn bị thiếu nữ Tần Lộ trêu chọc, tại hiện đại Tần Lộ chính là cái sân bay.....Kết quả đã đến cổ đại lại trở thành đồi núi.

Không nghĩ tới chính là chỗ này hại nàng!
"Như ngươi đã thấy, ta chính là Tần Lộ." Nàng nói với Tần Đại Bảo.

Tần Đại Bảo lắc đầu, "Không, ngươi không phải!"
Hắn tuy rằng không thích Mai thị, cũng không quan tâm quá nhiều đến Tần Khuê....Nhưng Tần Lộ là trưởng tử.

Là Tần Đại Bảo nhìn nàng lớn lên....là nhi tử mà hắn trút tâm hy vọng.

Đứa nhỏ này cũng không làm hắn thất vọng một ngày càng thêm ưu tú, còn từng chiếm được cảm tình của Thiên Kiêu công chúa.

Tuy rằng, có đôi lúc không nghe lời....Nhưng.....Nhưng đó là nhi tử của hắn a!
Là người nối dõi tông đường cho hắn Tần gia!
"Tiểu Lộ ở đâu? Tiểu Lộ đi nơi nào?" Tần Đại Bảo kêu lên, bổ nhào qua kéo cánh tay Tần Lộ "Nói cho ta biết, ngươi đem nhi tử của ta giấu đi chỗ nào rồi! Ngươi đem tiểu Lộ giấu đi chỗ nào rồi!"
"Tên điên!" Tần Lộ nhấc chân trực tiếp hướng về phía ngực Tần Đại Bảo đạp tới.

Bên trong động tĩnh quá lớn, người bên ngoài rất nhanh nghe đã thấy.

Mai thị cùng Tần Cầm, Tần Nhã, cùng một đám người vội vàng chạy tới.

Tần Đại Bảo mặt mũi bầm dập, co ro ngồi một bên, Tần Lộ tức thì mặc xong xiêm y, tay nâng chén trà ngồi trên giường.

Mai thị nhìn Tần Đại Bảo thê thảm liền khóc, "Này, đây là có chuyện gì a? Tiểu Lộ, ngươi sao có thể đánh cha ngươi, đó là cha ngươi a!"
Tần Lộ nói: "Đại tỷ tiểu muội, hai ngươi đi giữ trước cửa, ta cùng bọn họ nói vài lời.

Sau khi quay đầu lại, ta lại giải thích với các ngươi."
Tần Nhã cùng Tần Cầm mặc dù gấp gáp, nhưng lại hướng về gật đầu Tần Lộ lập tức ra cửa.

Mai thị không để ý những thứ này, thấy Tần Lộ không để ý tới nàng, liền loay hoay đỡ dậy Tần Đại Bảo.

Nhưng Tần Đại Bảo lại hung hăng đẩy ra Mai thị, mắng: "Ngươi! tiện nhân kia, ngươi lừa ta thật thê thảm!".