Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 119: Tìm một cuộc sống mới (11)



Cũng vào ngày hôm đó, Lưu Uyển Linh biếng lười nằm dài ra giường. Phía bên tòa án đã tạm dừng việc xử lý vụ ly hôn của cô và Đoàn Nam Phong. Vả lại phía bên Đoàn Nam Phong cũng không còn gắt gao nhất quyết ly hôn như dạo trước nữa khiến Lưu Uyển Linh cũng an tâm vì mình còn thêm cơ hội và thời gian khiến anh thay đổi. Chỉ là nửa năm nay kể từ “lễ tình nhân” hôm đó thì cô chưa từng có cơ hội gặp lại anh. Cô đã nhiều lần đến công ty tìm anh nhưng lần nào bảo vệ cũng chặn lại từ dưới lầu. Nhiều khi cô nản đến mức nghĩ sẽ buông tay vì không còn một chút hy vọng gì với anh ta nhưng mẹ cô cứ nói làm việc gì cũng phải kiên trì. Cô là người có lỗi trước cho nên càng phải nhẫn nhịn thể hiện thành ý.

Bản thân Lưu Uyển Linh biết cô đã làm sai nhưng mà cô cũng đã thành tâm thay đổi, cũng không có dây dưa với anh hai nữa. Tại sao Đoàn Nam Phong không tha thứ cho cô? Anh ta từng nói anh ta yêu cô mà. Không lẽ mới vài tháng đã thay đổi. “Chắc chắn là vì cô ta. Cô ta đã mê hoặc Đoàn Nam Phong cho nên anh mới từ bỏ tình cảm suốt ba năm với mình.” Lưu Uyển Linh nghĩ vậy cho nên càng tức giận, cô cắn môi thật mạnh tự hạ quyết tâm đấu với Tinh Vân.

Lấy oán hận làm ý chí để tăng thêm sức mạnh, Lưu Uyển Linh tung chăn bước xuống giường đi một mạch vào phòng tắm sang trọng tắm rửa và trang điểm. Chỉ một lúc sau, cô gái mười chín tuổi xinh như hoa như mộng hài lòng soi mình trước gương. Cô xách giỏ đi xuống lầu đúng lúc Lưu Viễn vừa bước vào nhà. Ông cất giọng hỏi: “Con không ăn tối sao?”

Lưu Uyển Linh nhõng nhẽo nói lại: “Con có hẹn bạn ra ngoài ăn.”

Lưu Viễn không vui nhưng vẫn gật đầu dặn dò: “Con đi chơi về sớm một chút.”



Lưu Uyển Linh ôm hôn vào má ông rồi nhanh phóng ra chiếc xe hơi đẹp đẽ mới mua của mình, mở cửa leo lên, khởi động máy lao đi. Lưu Viễn nhìn Theo một đống khói bụi cô để lại phía sau bất giác lại lắc đầu tự nhủ: “Không biết bao giờ mới biết nghĩ cho tương lai đây?”

Bà Fancy thấy chồng về liền vội chạy ra vui vẻ chào đón. Bà vừa định tiến lại cởi áo khoát cho ông thì Lưu Viễn đã bước lùi lại lảng tránh.

“Không có tụi nhỏ ở đây, bà không cần làm vậy.” Giọng Lưu Viễn nhẹ nhàng nhưng chắc nịch phân rõ ranh giới.

Bà Fancy hiểu ý ông nên cũng không muốn nói thêm gì nữa. Chuyện cũng không phải ngày một ngày hai mà đã là hai mươi mấy năm rồi. Trước sau Lưu Viễn đối với bà vẫn là bề ngoài như vậy. Hoàn toàn không có chút rung động. Bà đã hơn trăm lần vạn lần hỏi vì sao ông lại cứng lòng như vậy. Bà đã làm gì không tốt với ông? Nhưng trước sau Lưu Viễn cũng chỉ im lặng. Trong lòng một người đàn ông cố chấp như Lưu Viễn thì tình cảm nam nữ đã nhận định là cả đời thì sẽ là cả đời. Không bao giờ thay đổi. Dù cho đời này không gặp nữa thì vẫn là tình cảm vẹn nguyên.

Bà Fancy cũng hơn tỉ lần có lẻ hỏi xem bản thân mình yêu thích người đàn ông gỗ đá này chỗ nào. Câu trả lời vẫn là chỗ nào cũng thấy yêu thích. Dù ông ta không phải là người “đàn ông thực sự” thì bà vẫn thích ông và muốn ở bên cạnh ông. Thế gian này, nếu có thể rạch ròi viết ra ưu khuyết điểm của một người để yêu thích hay chê bai thì đã không có cái gọi là “tình yêu mù quáng”. Hơn hai mươi năm mối quan hệ vợ chồng “hữu danh vô thực” này không hề có chút biến chuyển. Lưu Viễn vẫn làm tròn trách nhiệm một người chồng, một người cha, là trụ cột trong gia đình cho nên bà cũng không phải sống quá khổ sở hay uất ức. Chỉ cần được sống cùng ông, nhìn thấy ông mỗi ngày bà đã mãn nguyện. Có bắt bà cả đời như vậy bà cũng nguyện ý.