Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 66: Kẻ thứ ba



Ngày hôm sau, Đoàn Nam Phong tỉnh lại nhưng cơ thể cử động vẫn còn khó khăn. Anh khẽ mở mắt nhìn thấy Trần Khải Nam và Lâm Thanh đang mỉm cười nhìn anh. Đoàn Nam Phong liền hỏi: “Lưu Uyển Linh thế nào rồi?”

“Đã an bài cho thiếu phu nhân quay về Lưu gia và phái người bảo vệ.” Trần Khải Nam trả lời. Đoàn Nam Phong khẽ chớp mắt tỏ ý hài lòng.

Tinh Vân đứng ở cửa phòng đang định bước vào nhưng nghe vậy liền quay đi. Đoàn Nam Phong đã quên cô, quên thật rồi. Cõi lòng đau xót khó chịu. Cảm giác không rõ ràng.

Những ngày sau Tinh Vân cũng không đến phòng Đoàn Nam Phong nữa. Chỉ có rất sớm hoặc là rất muộn khi anh đã ngủ,Tinh Vân sẽ đến nhìn anh từ xa, một lúc lâu sẽ cụp mắt quay đi. Mỗi lần như vậy cô luôn tự nhủ bản thân mình phải mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ rời xa anh và chúc phúc cho anh.

Lần này Đoàn Nam Phong bị thương thật sự không nhẹ. Suốt cả tuần vẫn không thể xuống giường. Mỗi bữa ăn, Tinh Vân đều tự tay chuẩn bị cho anh nhưng chưa lần nào cô bê cơm vào cho anh cả. Đoàn Nam Phong không nhìn thấy Tinh Vân liền hỏi nhưng lần nào cũng là không có nhà. Đoàn Nam Phong nóng ruột đến mức chống nạn ra khỏi phòng bệnh tư nhân trong nhà, lê từng bước đến phòng ngủ của hai người tìm cô. Nhưng lần nào cũng là một căn phòng trống. Đoàn Nam Phong biết Tinh Vân đang giận việc anh rời nhà quá lâu, vẫn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với cô nhưng kết quả đến sau cùng vẫn là bỏ lỡ.

Hơn một tháng sau, Đoàn Nam Phong mới hoàn toàn bình phục lại sức khỏe. Họ vẫn sống cùng nhau. Nhưng Tinh Vân cố tình trốn tránh, Đoàn Nam Phong vẫn bị Lưu Uyển Linh bám sát. Công việc đình trệ trong lúc anh bị thương cho nên anh thường xuyên về trễ và vắng nhà. Tinh Vân không hỏi, cũng không nói bất cứ điều gì. Chỉ lẳng lặng thu xếp cho mình một con đường rời đi.

Nhiều lúc Đoàn Nam Phong về nhà đã là nửa đêm. Tinh Vân hơi thở đều đều ngủ say. Anh ôm cô, khẽ vuốt ve bụng cô, rồi mỉm cười khi thấy sinh linh bé nhỏ trồi đạp. “Tinh Vân, cho anh một chút thời gian, sau khi những lùm xùm này đi qua, chúng ta sẽ lại là một gia đình.” Anh nghĩ thầm. Đầu óc bắt đầu mơ tưởng về hình ảnh anh và cô cùng dắt tay con đi dạo trên con đường ngập nắng và ngan ngát hương hoa. Sau đó mỉm cười mãn nguyện, nhắm mắt lại và tự thấy bất ngờ về chính mình. Từ lúc nào Đoàn Nam Phong anh lại thích mơ mộng và tưởng tượng? Gia đình hạnh phúc ư? Anh không có được cho nên anh nhất định phải cho con của anh và Tinh Vân có được cảm giác ấm áp của gia đình.

Tinh Vân cô gái này là món quà lớn mà Thượng đế ban tặng cho anh. Từ lúc gặp cô anh đã thấy cõi lòng ấm áp. Ánh mắt của cô dịu dàng, tình cảm của cô nhẹ nhàng cứ thế khắc sâu vào lòng anh. Tinh Vân không hớp hồn cũng không nồng nhiệt nhưng càng ở cạnh nàng càng thấy yêu thương.

Sáng hôm sau khi Đoàn Nam Phong thức giấc thì Tinh Vân đã đến công ty. Anh vốn muốn nói chuyện với cô nhưng lần nào cũng lệch pha. Trưa hôm ấy, Đoàn Nam Phong tạm gác vài công việc trên tay lại để đến đón đi ăn trưa.

Tầng trên cùng của nhà hàng Pháp Le petit sang trọng nằm trên trục đường chính của đại lộ danh vọng bậc nhất Los Angeles được Đoàn Nam Phong bao trọn để dùng cơm. Anh nắm tay cô vui vẻ bước đến bàn ăn được bày biện cẩn thận.

“Chỉ là một bữa trưa, anh hà tất phải phô trương như vậy.” Tinh Vân cảm thán.



Đoàn Nam Phong mỉm cười: “Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em cho nên như vậy cũng không được gọi là phô trương.”

Tinh Vân đáy mắt phức tạp. “Chuyện quan trọng sao? Đoàn Nam Phong muốn nói cho cô biết anh sẽ quay lại với vợ sao? Họ sẽ lấy đi đứa bé của cô sao?”

“Nhưng sao, ánh mắt anh lại dịu dàng thế kia? Cô không tin anh tuyệt tình với cô như vậy. Cô không tin anh sẽ xử lý cô như với Băng Thanh hay những người khác.”

Sau khi món ăn được dọn lên bàn, ánh mắt Tinh Vân vẫn không nhẹ đi chút nào. Đoàn Nam Phong tâm trạng vẫn rất thư thái. Chậm rãi rót rượu cho Tinh Vân, khóe môi anh cong lên một đường mê hoặc. Tiếng rót rược rơi vào ly pha lê tạo nên âm thanh “choạt..choạt…” đầy hân hoan.

Hai người khẽ chạm ly vào nhau, đưa ly rượu lên miệng uống. Nuốt xuống một ngụm rượu nho không cồn nhưng vẫn chát ngắt, Tinh Vân khẽ cau mày. Đoàn Nam Phong thấy Tinh Vân như vậy liền nói: “Rượu này anh đặc biệt sai người làm riêng cho em, sáng nay vừa mang từ xưởng rượu nho của chúng ta ở Pháp đến, không ảnh hưởng đến bé cưng của mình đâu. Bởi vì không chứa cồn, chỉ như cider(nước trái cây lên men có vị giống rượu nhưng ngọt hơn) thôi.

Tinh Vân khẽ mỉm cười, tránh né ánh nhìn của Đoàn Nam Phong, uống thêm một ngụm nữa. Đoàn Nam Phong nhìn gương mặt xinh đẹp của cô đang cúi xuống chuyên tâm ăn, khóe miệng anh nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên mê luyến.

Đoàn Nam Phong sờ tay vào bên trong túi áo vest, lấy ra một hộp trang sức sang trọng bọc sa-tin trắng tinh tế. Ngay lúc định lấy nó ra thì điện thoại trên bàn rung lên. Tinh Vân đang cúi mặt ăn, ánh mắt vô tình chạm vào tên người gọi trên màn hình. Tay cô dừng lại một giây nhưng vẫn không ngẩng mặt lên. Đoàn Nam Phong rút tay khỏi túi áo, chiếc hộp lại im ỉm nằm vào vị trí cũ.

Anh đưa tay cầm điện thoại, đi ra ngoài nghe. Năm phút, rồi mười phút, mười lăm phút trôi qua anh vẫn chưa quay lại. Tinh Vân ăn xong, uống một ngụm nước lọc, đẩy ghế đứng lên rời đi. Lúc bước ra ngoài, cô cứ như vậy đi lướt qua anh.

Đoàn Nam Phong chạy theo giữ tay Tinh Vân nhưng vẫn chưa thể buông điện thoại của Lưu Uyển Linh ra. Tình huống này, khiến Tinh Vân liên tưởng đến hoàn cảnh và quan hệ tình cảm của bọn họ bây giờ. Nếu cô không mạnh mẽ đưa ra quyết định chỉ sợ người khác không hiểu sẽ nghĩ anh bắt cá hai tay hoặc sẽ nghĩ cô là kẻ thứ ba. Thậm chí bản thân mình cũng sẽ hoài nghi mình đang nhúng tay vào hạnh phúc gia đình người khác.

Tinh Vân ánh mắt lạnh lùng, gạt tay Đoàn Nam Phong ra, một tay nâng bụng bầu gần chín tháng, một tay giữ quai giỏ xách trên vai, kiên định bước đi.