Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Chương 11: Ngại ngùng



Yên Chi ngồi nghiệm trong phòng tắm đến tận khuya mới chịu ra. Cô còn khoác trên người một lớp áo mỏng rồi đi lang thang ngoài hành lang nữa chứ.

Mặc Uyên có chuẩn bị y phục mới cho cô thay thật, nhưng Yên Chi không biết mặc ba cái đó. Với lại, bình thường còn có cả áo yếm và quần trong mà nhỉ. Nhưng cô kiếm mãi chẳng thấy đâu. Không có hai thứ đó làm cô cứ thấy lấn cấn. Chắc do huynh ấy là nam nhân nên không biết nữ nhi cần phải mặc áo lót.

Yên Chi vừa đi, vừa dòm ngó khắp nơi xem phòng của A Manh nằm ở đâu. Giờ chỉ có A Manh biết áo lót và quần trong nằm ở đâu thôi. Dù không có ai ở đây nhưng cô vẫn cảm thấy mình thật biến thái, trên người chỉ diện duy nhất một chiếc áo choàng màu xanh, còn chả mặc quần nữa chứ. Vòng một thì khủng mà cứ thả rong thế này ngại chết mất.

Yên Chi dáng vẻ thấp thỏm, hai tay luôn giữ chặt chiếc áo choàng để che chắn cho bản thân. Cô cũng không thể đi nhanh quá, bởi làm vậy thì dễ lộ đùi ra lắm. Trời còn lạnh thế này, Yên Chi đúng là xui xẻo mà.

Đi một hồi lại vô tình bắt gặp bóng dáng ai đó đang đứng giữa sân. Cô chỉ mới vừa nhìn thấy người đó, thì người đó cũng vừa quay người lại. Hai người, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Nhận ra là Hạ Cầm nổi tiếng trầm tính ít nói trong truyện, Yên Chi bối rối định nhanh chân chuồn đi thì tên đó chẳng hiểu sao lại đi đến chặn đường cô rồi cúi thấp người hành lễ.

- Hồ tiểu thư, đêm khuya rồi sao người vẫn còn ở đây ạ?

- À... Ta...

Hạ Cầm ngẩng đầu lên nhìn cô, dáng đứng nghiêm nghị, mắt luôn nhìn trực diện không hề liếc ngang liếc dọc. Yên Chi thì ngược lại, chẳng dám nhìn thẳng, dáng vẻ khép nép, cố gắng che chắn hết mức có thể.

Thật may, trời đã tối muộn quá rồi, chỉ có mỗi ánh trăng soi rọi cho hai người thôi. Dẫu vậy, Yên Chi vẫn thấy ngượng lắm. Cô hít một hơi thật sâu rồi mới dám nhìn thẳng vào người đối diện.

- Ngươi đang làm gì ở đây vậy?

- Tiểu nhân không ngủ được nên ra ngoài đi dạo thôi ạ. Với lại, trăng hôm nay rất tròn và sáng, vì thế tiểu nhân mới có thể nhìn thấy rõ được tiểu thư.



Câu "nhìn thấy rõ tiểu thư" làm Yên Chi hết sức hoảng loạn. Hơn nữa, mây trên trời cũng vừa kịp di chuyển đi nơi khác, nhường chỗ cho ánh trăng toả sáng rực rỡ. Ban nãy đã đủ thấy rõ lắm rồi, giờ còn thấy rõ hơn nữa. Yên Chi cảm giác ngay cả ánh trăng cũng đang muốn trêu ghẹo mình. Tức chết mà.

- Hạ Cầm, ngươi... ta nghe nói ngươi là người rất kiệm lời.

- Tiểu nhân cũng từng nghe qua lời đồn đó. Nhưng sự thật thì là do tiểu nhân nhút nhát thôi ạ.

Hạ Cầm bỗng dưng nở một nụ cười thật tươi với cô. Chàng ta nói đúng, ánh trăng đêm nay thật rực rỡ và sáng chói. Nụ cười xinh đẹp ấy ở dưới ánh trăng khiến tim cô hẫng đi một nhịp.

Mà từ nãy đến giờ, Hạ Cầm không hề dùng ánh mắt biến thái hay kì quặc nhìn cô. Vẫn luôn giữ dáng vẻ hồn nhiên ấy. Là do cô đã quá đề phòng rồi.

- Vậy sao? Mà cũng muộn rồi, khó ngủ cũng phải ráng ngủ đi.

- Đa tạ tiểu thư đã quan tâm. Người cũng mau đi ngủ đi ạ.

- À, cho ta hỏi, phòng A Manh ở đâu thế?

- Dạ? - Hạ Cầm ngạc nhiên. - À ở dãy bên phải dành cho các nô tì ạ. Tiểu nhân cũng không rõ cụ thể nhưng chỉ biết vậy thôi. Cứ tưởng tiểu thư biết rồi chứ ạ?

- À, hoá ra nam bên trái, nữ bên phải à? Phải rồi, nam nữ thụ thụ bất thân mà sao ở gần nhau được. - Cô tự thì thầm.

- Tiểu thư, người muốn nói gì ạ?

- Không có gì, ta... Vì trời tối quá nên ta bị lạc đường rồi tìm mãi mà chẳng thấy đâu. Ha ha... Thôi ta đi đây.

- Tiểu thư ngủ ngon ạ.



Yên Chi cuống cuồng quay đi định nhanh chóng rời khỏi đây thì bất thình lình lại giẫm trúng áo choàng rồi mất đà té xuống. May mà Hạ Cầm phản ứng nhanh đỡ cô.

- Tiểu thư người không sao chứ ạ?

- À, ta không sao.

Bầu không khí bất chợt trở nên bối rối và ngượng ngùng sượng trân khi Hạ Cầm nhận ra vì tình thế cấp bách mà vô tình chạm vào vòng một đang thả rong của Yên Chi.

Cả hai luống cuống tách nhau ra. Hạ Cầm không còn giữ được dáng vẻ hồn nhiên ban nãy được nữa, vội vàng cúi đầu:

- Tiểu nhân đã mạo phạm tiểu thư! Tiểu nhân nguyện nhận tất cả mọi hình phạt!

- Không! Không! Ta... Ngươi về phòng ngủ trước đi. Ta đi trước đây.

Vừa dứt lời cô liền bỏ chạy. Yên Chi không quan tâm nhiều nữa cứ cầm áo choàng cho gọn lại rồi chạy về phòng càng nhanh càng tốt. Hôm nay điên mất thôi. Cái ngày gì thế không biết.

Yên Chi chẳng cần để tâm áo lót với cả quần trong gì nữa, để mai rồi tính. Về được đến phòng liền đóng cửa lại rồi leo lên giường trùm chăn kín mít.

- Điên thật mà! Vừa mới hôn Mặc Uyên xong, Hạ Cầm lại chạm vào ngực mình. Đã vậy... còn chẳng mặc áo lót nữa chứ. Đây có gọi là nghiệp quật không nhỉ? Kiểu quấy rối người ta xong bị quấy rối lại. Ahhh, không biết đâu!

Cô cứ lăn qua lăn lại trên giường mãi, trằn trọc một hồi lâu mới có thể bình tĩnh được.

- Nhưng nếu Mặc Uyên chuẩn bị luôn cả áo lót cho mình thì mình cũng đâu cần phải chạy đi tìm A Manh làm gì. Mà nếu huynh ấy chuẩn bị áo lót cho mình thật thì... Huynh ấy chẳng khác gì tên biến thái hết. Cái nào cũng không ổn mà!