Sáng sớm hôm sau, Yên Chi ngủ đến tận gần trưa mới dậy. Do tối hôm qua tắm lâu quá nên bị cảm. Mà bộ y phục mặc trên người cũng trở nên nặng nề hơn, áo lót và quần trong, ai đó đã mặc giúp cô rồi. Cô lười biếng trèo xuống giường, mắt thì mở nhưng tay chân vẫn chưa chịu động đậy gì.
- Mấy giờ rồi nhỉ?
- Tiểu thư, người dậy rồi sao ạ? - A Manh đứng bên cạnh giường cô từ bao giờ, trên tay còn cầm sẵn chiếc khăn màu trắng.
- Giờ là mấy giờ rồi Manh Manh? - Yên Chi lười nhắc đảo mắt nhìn sang A Manh.
- Sắp qua giờ ngọ rồi ạ.
- Ngọ? Tí sửu dần,... Ủa... Là mấy giờ? - Yên Chi mơ hồ nhớ lại. - Mình có nhớ thứ tự của mười hai con giáp đâu? Ý em là đã trưa rồi hả?
- Vâng, đã trưa rồi ạ. Mặt trời lên đến đỉnh rồi.
- Vậy sao? Ta không cần phải dậy sớm nên em không đánh thức ta dậy à? Mà, em thay y phục cho ta sao?
- Vâng. Tiểu thư, người bị sốt rồi. Lúc sáng nô tì có thử sờ trán người thấy nóng lắm. Nên người cứ an tâm nghỉ ngơi đi ạ.
- Sốt rồi? Hèn gì trưa nắng thế này ta vẫn còn thấy lạnh. Mặc Uyên đâu?
- Huynh ấy... bị phạt quỳ ở bên ngoài rồi ạ?
Yên Chi dù có mệt cỡ nào cũng cố ngồi dậy hỏi lại. Làm sao cô có thể bình tĩnh khi nghe tin huynh ấy bị phạt được.
- Hả? Sao lại bị phạt quỳ?
- Tiểu thư! Người đừng ngồi dậy! - A Manh hoảng hốt tính đi đến.
- Trả lời ta trước đi.
- Vì... vì hôm qua huynh ấy là người hầu hạ tiểu thư tắm rửa, nhưng lại để tiểu thư tắm tối muộn rồi bị sốt nên...
- Ta không sao hết mà! Ta chỉ thấy lạnh với hơi mệt trong người thôi. Bảo huynh ấy đứng dậy đi! Còn Đình Uyển với mấy người kia thì sao? Họ có bị gì không?
- Đình Uyển huynh vẫn làm việc lặt vặt trong phủ như bình thường. Tỷ tỷ Hoàng Ân thì được Hồ thừa tướng sắp xếp đến xưởng thêu của tiểu thư. Còn Hoàng Dĩ và Hạ Cầm huynh được tổng quản phân phó công việc vặt khác. Kiều Vũ thì xuống nhà bếp nấu ăn ạ.
- Mọi người ai cũng làm việc, chỉ có ta là ngồi chơi thôi sao? - Yên Chi khó chịu chống tay xuống giường để tự đỡ bản thân.
- Nếu như người nạp họ làm thiếp thì họ chỉ cần ở trong khuê phòng đợi thị tẩm thôi! À... nô tì nhiều lời rồi. - A Manh vội vàng che miệng lại.
Yên Chi nheo mày nhìn A Manh. Tiểu cô nương này cũng thật là... Dáng vẻ nàng ta nhỏ nhắn dễ thương, ăn mặc giản dị, đầu búi hai bên nhưng chỉ cài một cây trâm bạc. Nàng vận bộ đồ xanh ngọc làm cô sực nhớ ra vài chuyện.
- A Manh, áo lót và quần trong của ta để ở đâu vậy?
- Nô tì luôn để nó ở trong ngăn nhỏ tủ quần áo của người. Có vấn đề gì sao ạ?
- Hôm qua Mặc Uyên chuẩn bị y phục thay cho ta nên không có áo lót với quần trong.
Vừa nghe xong A Manh đã hoảng loạn vội cúi đầu, dáng vẻ ấy cứ như sợ bị ai ăn thịt.
- Là lỗi của nô tì. Chuyện này phải để cho hầu nữ chuẩn bị mới đúng. Chắc huynh ấy biết chỗ để y phục, nhưng không biết chỗ để hai thứ nhạy cảm đó.
- Không sao, ta hiểu mà. Ta biết chỗ để thì sẽ tự biết mà mặc. Vả lại em cũng thay đồ cho ta rồi. Em... À muội về nghỉ ngơi đi. Bảo Mặc Uyên đứng dậy giúp ta. Huynh ấy mà không chịu đứng dậy cứ bảo ta sẽ không thèm nhìn mặt nữa. Vậy đi. Ta hơi buồn ngủ.
- Vâng. Tiểu thư nghỉ ngơi ạ. Lát Kiều Vũ huynh nấu cháo xong sẽ dâng lên cho người.
- Ừm.
Cô chậm rãi nằm xuống rồi đắp chăn trùm kín người chỉ chừa mỗi phần đầu. A Manh lo lắng cho sức khỏe của tiểu thư, nhưng ban nãy thấy cô còn ngồi dậy được chắc là không sao đâu.
- Vậy nô tì cáo lui trước.
- Đi đi.
A Manh rón rén lui ra ngoài. Nàng theo lời của tiểu thư mà đi đến gần chỗ Mặc Uyên đang quỳ. Trưa nắng chang chang thế này mà phải ra giữa sân chịu đựng, dù cho có khỏe mạnh đến cỡ nào sau vài canh giờ thì cũng gục xuống thôi.
Vừa thấy A Manh đi ra, Mặc Uyên đã vội hỏi, dù bản thân trông còn không ổn hơn tiểu thư nữa.
- Là lỗi của ta mà! Vả lại Hồ thừa tướng không cho phép đâu!
- Huynh cứ yên tâm, tiểu thư sẽ nói giúp huynh. Tiểu thư còn dặn huynh mà không đứng lên thì người sẽ không nạp huynh làm thiếp nữa!
- Tiểu thư... thật sự nói vậy sao? - Mặc Uyên kinh ngạc.
- Vâng. - A Manh mặt không biểu cảm gì mà trả lời.
Dù cho có vài chỗ không giống lời Yên Chi nói thật, nhưng A Manh nghĩ cả hai đều như nhau thôi. Vả lại, nàng ta còn biết chơi trò đánh đòn tâm lí.
Mặc Uyên ngẫm nghĩ một lúc, bỗng chắp hai tay ra đằng trước, rồi quỳ lạy trước phòng tiểu thư một cái, sau đó mới chịu đứng lên.
- Tiểu nhân cảm tạ ơn đức của tiểu thư. Nếu người đã nói như thế, ta đành nghe theo vậy.
- Huynh làm vậy là đúng rồi.
Hai người chào nhau một cái rồi mới mạnh ai nấy đi. A Manh sau khi khuyên nhủ Mặc Uyên xong liền quay trở lại phòng Hồ tiểu thư. Chủ tử bị bệnh, phải có người túc trực bên cạnh.
A Manh vừa mới đi vào đóng cửa lại thôi, đã nghe cô nói mớ:
- Lạnh quá...
Dáng vẻ cuộn tròn mình trong chăn đó của Yên Chi khiến A Manh lo lắng không thôi. Chẳng suy nghĩ nhiều liền đi đến thủ thỉ bên tai cô.
- Tiểu thư, người lạnh sao? Để nô tì lấy thêm chăn cho người nhé?
- Ở đây không có gối ôm sao? - Yên Chi cố mở mắt ra nói.
- Gối ôm ạ?
- Cái thứ dài dài, mềm mềm làm bằng bông gòn để ôm ấy.
- Làm bằng bông gòn? Hình như trong phủ không có thứ đó đâu ạ. Có mỗi nệm gác đầu.
- Thứ đó ngắn cũn cỡn không đủ ôm. Hay muội nằm xuống bên cạnh ta một lát đi.
- Nô tì không dám! - A Manh hoảng.
- Ta lạnh...
Yên Chi bày ra vẻ mặt nũng nịu ấy với A Manh. Đôi mắt long lanh lấp la lấp lánh cứ như sắp khóc đến nơi rồi, khiến nàng ta lay động. Đành vậy, phận là hạ nhân thì phải chiều theo ý chủ tử.
- Vâng.
A Manh ngại ngùng leo lên giường. Vừa mới ngồi xuống đã bị cô kéo nằm ngay bên cạnh mình. Yên Chi sẵn đắp chăn cho nàng ta luôn.