Sáng sớm hôm sau, Yên Chi đã dậy rất sớm, chỉ trễ hơn phụ thân nữ chính và các người hầu trong phủ thôi. Ý là vẫn dậy trễ nhất phủ thừa tướng, nhưng dậy sớm hơn hôm qua.
Cô cùng Mặc Uyên và Đình Uyển lo chuẩn bị vài cái bánh bao lá dứa nhân khoai môn ở nhà bếp để dâng lên bệ hạ. Vì là lễ vật tặng vua nên phải tạo hình đẹp mắt, không thể sơ sài được.
- Tỷ tỷ Hoàng Ân đang thêu một tấm khăn để đạy bánh bao. Chắc tầm chiều mới xong. Ủ bột đợi bánh chín cũng tốn kha khá thời gian. Tầm chiều mát ta mới vào hoàng cung được rồi.
- Tiểu nhân hiểu rồi ạ.
- Chúng ta sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi sau đó mới đi. Kế hoạch thật hoàn mĩ.
- Tiểu thư có vẻ rất vui ạ.
- Dĩ nhiên rồi. Ta sẽ dẫn theo bốn người đi. A Manh, Hoàng Ân tỷ và hai người.
Nhắc đến Hoàng Ân, Mặc Uyên bỗng trở nên biến sắc, tay đang nhào bột tự nhiên dừng lại. Đình Uyển cũng nhìn cô đầy lo sợ.
- Tiểu thư định dẫn theo Hoàng Ân cùng vào hoàng cung sao ạ? - Mặc Uyên nói khẽ.
- Sao? Có vấn đề gì à?
- Nếu như người để Hoàng Ân thêu khăn trang trí dâng lên bệ hạ thì còn du di được vì bệ hạ không biết là do ai làm. Nhưng nếu mang theo một kỹ nữ vào cung thì...
- Tỷ ấy bán nghệ chứ đâu bán thân. Bọn người ở lầu Thanh Hương cũng vậy. - Chất giọng Yên Chi thay đổi.
- Tiểu thư lấy gì chắc chắn chứ ạ?
- Ta...
Yên Chi lúng túng. Cô đâu thể bảo mình đọc truyện rồi nên biết rõ. Dù họ làm ở đó tầm hai, ba năm, nhưng chỉ nhảy múa bưng trà rót rượu thôi chứ không bán thân. Tuy nghe hơi ảo ma thật, nhưng tác giả đã viết như thế mà. Còn nhấn mạnh chỗ đó, dù đã gần ba mươi tuổi và làm việc ở kỹ viện nhưng vẫn còn là xử nam, xử nữ.
Mà nói ra chắc chắn Mặc Uyên và Đình Uyển sẽ không tin đâu. Ngay cả nữ chính Hồ Tiểu Điệp còn chả tin nổi khi nghe bọn người ở lầu Thanh Hương nói vậy mà. Nhưng may là nữ chính và cả Yên Chi đều không quan trọng chuyện lần đầu đó.
Đã là người hiện đại, còn mang tư tưởng bình đẳng giới như cô, hiển nhiên phải giải thích theo cách khác rồi.
- Mặc Uyên à, theo huynh thì ai chưa thành thân mất lần đầu đều là kẻ tệ hại hết sao?
- Tiểu nhân không có ý đó. Có những người bị cưỡng bức nên mới không giữ được trong sạch. Bọn họ đáng thương chứ không đáng bị chỉ trích.
- Phải. Hoàng Ân cùng Kiều Vũ, Hạ Cầm và Hoàng Dĩ đều là những người đáng thương. Họ là trẻ mồ côi bị bán vào thanh lâu từ nhỏ. Số phận éo le như vậy, đâu phải do họ muốn thế? Ta biết huynh lo lắng cho ta, nhưng cũng đừng vô tình làm tổn thương người khác. Kẻ đáng ghét không phải người làm việc ở kỹ viện, mà là những tên buôn lậu, bắt cóc, ép buộc người khác làm việc ở đó.
Yên Chi nhìn Mặc Uyên và Đình Uyển bằng ánh mắt kiên định đó. Cô nói đúng, kẻ đáng bị chỉ trích không phải họ. Mà là mấy tên buôn người.
- Tiểu nhân sai rồi ạ.
- Chúng ta bỏ qua chuyện đó đi. Tiếp tục làm bánh bao nào.
- Vâng.
Bọn họ lại chìm đắm vào việc làm bánh. Còn Yên Chi bắt đầu suy nghĩ. Ở đây đa thê, đa phu đều hợp pháp. Nhưng điều kiện cần có là phải giàu và có quyền lực. Như vậy vấn đề không nằm ở giới tính mà là ở tầng lớp tư sản và giai cấp thống trị.
Cô từng nghe nói đất nước mệnh danh là hạnh phúc nhất thế giới Bhutan cũng cho phép đa thê đa phu. Nhưng phụ nữ lấy hai chồng, đàn ông lấy bốn vợ. Nghĩa là có giới hạn của nó chứ chả phải muốn nhiêu được nhiêu như ở đây. Với cả, tục lệ đàn ông lấy bốn vợ là có thời hạn, còn phụ nữ lấy hai chồng thì không biết bao giờ nhà nước mới cấm.
Có cái chuyện kết hôn thôi mà cũng tùm lum đủ thứ. Thôi khỏi kết hôn cho khỏe.
Mặt trời đã dần di chuyển xuống phía tây. Trời chiều mát mẻ, cây cối xanh tốt. Một cỗ xe ngựa sang trọng đã được chuẩn bị sẵn cho tiểu thư.
Bọn họ, ba người nữ nhi thì ngồi trong xe, hai nam nhân ở bên ngoài cưỡi ngựa, đem theo vài tên thị vệ để bảo vệ dọc đường.
Vì diện kiến vua nên y phục Yên Chi ăn mặc sang trọng hơn mọi khi. Trâm cài tóc cũng nặng đầu hơn. Dù chỉ là một màu trắng giản dị, nhưng hoạ tiết thêu trên y phục vô cùng tinh xảo. Vừa nhìn qua bộ này, Yên Chi đã thích thú rồi. Hai tay cô lo giữ chặt hộp đừng bánh bao, sợ đi trên đường bị hư hỏng bánh hết.
Còn Hoàng Ân và A Manh, dù chỉ mặc y phục màu hồng nhạt dành cho nữ hầu, cài trên đầu một cây trâm vàng, nhưng vẫn không làm phai mờ vẻ đẹp mỹ miều của cả hai.
Mặc Uyên cùng Đình Uyển cũng diện một bộ y phục xanh lam, vải vóc đẹp hơn mọi khi. Thay vì dùng dây ruy băng buộc tóc, hai người lại cài trâm vàng do Yên Chi đích thân tặng cho.
Còn các thị vệ vẫn diện một bộ đồ đen như mực. Mặt lạnh cầm kiếm hộ tống mọi người dọc đường đi đến hoàng cung.
Dựa vào màu sắc trên y phục, có vẻ Yên Chi không được nổi bật cho lắm. Nhưng vì chất liệu vải và cách trang điểm ăn diện, thêm hào quang nhân vật chính và nhan sắc khuynh thành này, làm sao cô có thể bị lấn át bởi các nhân vật phụ được. Hơn nữa, trên đầu cô cài nhiều trâm vàng nhất. Không nổi bật mới lạ.
Ngồi trên xe ngựa một hồi, cuối cùng cũng đến nơi. Mặc Uyên cùng Đình Uyển đỡ một mình tiểu thư xuống thôi. Còn A Manh và Hoàng Ân là do Yên Chi đỡ xuống. Quả nhiên, con gái tự giúp đỡ nhau vẫn tốt hơn.
- Đa tạ tiểu thư. - Hoàng Ân cùng A Manh lên tiếng.