Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Chương 30: Nhớ



Nhắc đến Bình Ngọc, cô lại nhớ đến chuyện ban nãy. Đúng là phiền muộn thật. Lỡ Bình Ngọc nói ra chuyện này với thiên hạ chắc Yên Chi sẽ không còn trốn dung thân nữa mất. Nhưng thiết nghĩ, Bình Ngọc sẽ không làm thế đâu. Sao hắn nỡ làm vậy được. Với cả, có bằng chứng gì mà hắn dám nói thế.

- Rồi rồi, chúng ta tiếp tục làm cổng trại thôi. Ta, Kiều Vũ, Hạ Cầm và tỷ tỷ Hoàng Ân cần phải đi tập văn nghệ nữa. Bye bye!

Nói xong cô liền kéo tay Hoàng Ân và Kiều Vũ rời đi. Hạ Cầm không được cô nắm tay, dù có hơi buồn nhưng vẫn lủi thủi đi theo.

Họ đến ngự hoa viên, nơi ong bướm vui đùa cùng muôn hoa đua nở, khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời. Cô nhốn nha nhốn nháo giơ tay múa chân, nói cái này rồi đến cái nọ để Hạ Cầm, Kiều Vũ và Hoàng Ân có thể phối hợp với nhau tốt nhất.

Nói một hồi, tự nhiên cô lại thấy Kiều Vũ và Hoàng Ân cũng đẹp đôi ấy chứ. Một người là đệ nhất vũ nam nổi tiếng của lầu Thanh Hương, một người là đệ nhất vũ nữ nổi tiếng của lầu Thanh Hoa. Quả là trai tài gái sắc!

Không chỉ gương mặt, sắc vóc nổi trội, mà tài năng của họ cũng tương đồng nhau. Yên Chi nghĩ, thay vì nạp Kiều Vũ thành thiếp sao không để người ta lấy người khác. Người mà có thể chung thủy một vợ một chồng với mình cả đời. Hoàng Ân bằng tuổi Kiều Vũ, vậy càng dễ nói chuyện với nhau hơn.

- E hèm! - Cô giả bộ ho một tiếng. - Mọi người đã hiểu hết ý của ta chưa?

- Vâng ạ. - Cả ba đồng thanh.

- Hay chúng ta rút lại còn hai tiết mục thôi. Cho Hoàng Ân và Kiều Vũ múa chung với nhau. Còn Hạ Cầm thì đánh đàn. Tưởng tượng cảnh ba người đệ nhất ca kỹ ở kinh thành này phối hợp với nhau, chắc chắn sẽ tạo ra hiệu ứng bùng nổ cho coi! - Yên Chi phấn khích.



- Hiệu ứng bùng nổ là gì ạ? - Kiều Vũ hỏi.

- À... là kiểu... một ai đó làm cái gì đó thu hút đám đông. Khiến cho nhiều người ghi nhớ cái việc mình làm ý. Ờm... Nói chung là huynh không cần hiểu đâu. Cứ như kế hoạch là được. Hai người sẽ múa chung với nhau nha!

- Vâng, tiểu nhân sẽ dốc hết sức lấy phần thưởng cho tiểu thư. - Cả ba đồng thanh.

- Không cần phải nói thế đâu. Tham gia vui là chính mà. - Yên Chi xua tay. - Mà Nhị công chúa gì đó có tham gia không vậy? - Cô bất chợt cảm thấy lo lắng.

Kiều Vũ và Hạ Cầm nhìn nhau thắc mắc. Hoàng Ân suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lại.

- Bẩm, có thể ạ. Có vẻ như thái nữ, nhị công chúa và tam hoàng tử đều tham gia.

- Ba đội khác nhau sao? Đồng đội của họ là phu thiếp đồ à?

- Vâng.

- Ta hiểu rồi. Thế thì phải nhất định thắng họ. Đặc biệt là tam hoàng tử và nhị công chúa.

- Tiểu nhân hiểu rồi ạ.

Cô mỉm cười nhìn ba nhân tài mà mình chẳng tốn chút công sức nào để rèn luyện. Yên Chi tin tưởng họ. Mà cô vẫn chưa biết phần thưởng cụ thể là gì hết, chỉ nghe thông báo từ triều đình rằng bệ hạ sẽ thưởng hậu hĩnh thôi.

...



Những ngày tiếp theo, tất cả các phủ của quan lại gần kinh thành đều tất bật chuẩn bị cho hội trại mà Hồ tiểu thư đã đề ra. Nghe bảo đây là trò ở dân gian, chỉ có dân thường mới rảnh rỗi tổ chức cái này. Nhưng Yên Chi chính là người đầu tiên phá lệ, xin bệ hạ tổ chức ở hoàng cung.

Bởi vậy mới thấy, bệ hạ thương yêu cô đến mức nào. Dù còn chẳng phải con gái ruột thịt cơ.

Yên Chi ngày nào cũng ra nhìn cổng trại của mình được chuẩn bị đến đâu rồi. Tre bắt đầu vàng đi, nhưng chẳng sao, sơn màu xanh lên là được chứ gì.

Thừa Lãng sau một thời gian ở phủ đã dần thích nghi được với mọi thứ. Bệnh tình của ông cậu cũng chuyển biến tốt hơn. Thừa Lãng nhẹ nhàng đi đến phía sau Yên Chi rồi hành lễ. Giọng nói nhẹ nhàng từ tốn vang lên làm cô giật mình.

- Tiểu thư.

- Hả? À... Là huynh sao? - Yên Chi quay người lại.

- Vâng. Đến giờ dùng thiện rồi ạ.

- Ta biết rồi. - Cô quay sang những người đang làm cổng trại. - Mọi người nghỉ ngơi chút, kiếm gì bỏ bụng cái đã!

- Vâng! - Những người đang làm lều trại đồng thanh.

Nhìn thấy dáng vẻ cô lúc nào cũng tươi cười như vậy, tự dưng Thừa Lãng lại thấy ghen tị. Cậu không thể thoải mái cười như vậy khi ông mình đang đau ốm bệnh tật.

Hai người, kẻ đi trước, người theo sau. Yên Chi đi đến cửa thì bỗng dừng lại quay sang hỏi Thừa Lãng.

- Ông huynh sao rồi? Đỡ hơn chưa?

Tự dưng cô hỏi thế làm Thừa Lãng hơi ngạc nhiên. Dù biết đây chỉ là lời hỏi thăm đơn giản thôi, nhưng vì đúng lúc cậu cũng đang nghĩ đến ông mình nên mới bất ngờ đến bối rối.

- Dạ... Ông tiểu nhân đỡ hơn rồi ạ. Đa tạ tiểu thư đã quan tâm.

- Huynh có vẻ thân thiết với ông mình nhỉ?

- Vâng. Tiểu nhân mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chính ông là người đã nuôi lớn tiểu nhân nên người. Giờ chăm sóc ông là điều hiển nhiên thôi ạ.

- Huynh thật hiếu thảo. - Vẻ mặt cô trông buồn hẳn ra. - Ta và ông ta không thân thiết với nhau đến vậy. Ngay cả khi ông mất, ta còn không khóc vì ông, mà lại đi khóc vì chẳng được đi chơi hội trại. Đáng lẽ ta nên ăn năn sám hối vì chuyện này. Nhưng giờ ta lại vui vẻ đi chơi hội trại. - Hai mắt cô đỏ hoe như sắp khóc.

- Tiểu thư... - Thừa Lãng bối rối.

Cô hít thở đều lại rồi lau đi vệt nước mắt. Tự dưng nhắc đến chuyện này làm gì không biết, làm cô nhớ đến gia đình mình. Gia đình cô vốn dĩ cũng đâu có thân thiết gì. Yên Chi ngay từ nhỏ đã có ý định tự lập, muốn sống riêng rồi.

Mẹ là người gần gũi với cô nhất. Nhưng khi đi chơi xa mấy ngày mới về, cô chỉ toàn ham mê những thú vui bên ngoài, nào có nhớ đến người mẹ đơn độc đang chờ đợi mình. Huống hồ chi, ông cô và cô gặp nhau chẳng được mấy lần. Có gặp cũng thoáng qua y như người lạ. Yên Chi chỉ xem ông ruột mình giống như bao ông cụ khác ở ngoài kia.

Vì là người lớn tuổi nên cô cần phải lễ phép và tôn trọng thôi. Chứ tình cảm ông cháu, nó thật nhạt nhoà làm sao. Với cả, ông cô cũng có nhiều người cháu. Ai biết ông có nhớ đến nhỏ cháu ngoại phá phách này không chứ? Chắc chỉ toàn nhớ đến cháu nội đích tôn đích tử gì đó. Người lớn ai cũng giống nhau, ai cũng giữ cho mình cái tư tưởng phân biệt giới tính đó. Thật phiền phức mà.