Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Chương 35: Đốt lửa



Văn nghệ xong, trao giải xong, cô cùng tất cả mọi người đi đến đống củi to đã được chuẩn bị sẵn ở dưới sân. Bọn họ ai nấy đều hoang mang nhìn nhau. Yên Chi lại rất phấn khích mà bắt đầu nói lớn:

- Chúng ta sẽ cùng nhau nhảy múa xung quanh đống lửa này! Không phân biệt giai cấp, không phân biệt giới tính, già trẻ, giàu nghèo gì hết! Cứ vui chơi và tự nhiên như ở nhà thôi!

Các cung nữ và thái giám vẫn nhìn nhau không dám tham gia vào việc này. Còn hoàng tộc và quan lại thì khác, họ đã thoải mái đứng thành vòng tròn xung quanh đống lửa từ bao giờ rồi.

Nữ đế cao cao tại thượng bước xuống khán đài, tiến từng bước về phía đóng củi, dáng vẻ đầy quyền lực kia khiến ai nấy đều phải khiếp sợ mà tự động lùi hết sang một bên để nhường đường.

- Bệ hạ. - Tên thái giám đi theo gọi.

- Ta cho phép tất cả cùng nhau vui đùa! Thái giám hay cung nữ cũng đều là con người. Đều là con dân của ta. Vua thì lấy dân chúng đặt lên đầu. Như vậy đất nước mới phát triển thịnh vượng được!

Vừa dứt câu, tất cả đều quỳ xuống cung kính hành lễ tạ ơn thánh thượng.



- Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Miễn lễ!

- Tạ bệ hạ!

Mọi người vui vẻ đứng lên. Yên Chi nhìn bệ hạ, môi nở nụ cười thật tươi. Không ngờ làm nữ chính sung sướng đến vậy. Hào quang nhân vật chính có khác, chỉ cần cô muốn thì đều sẽ làm được thôi.

Cứ ngỡ khi Yên Chi đề nghị một việc như bỏ qua tất cả các phân biệt tầng lớp trong hoàng cung thì bệ hạ sẽ nổi giận mà đòi đem cô ra xử lí chứ. Thật không ngờ ngài lại dễ dàng đồng ý với cô.

Nếu đây là thế giới cổ trang thật thì còn lâu cô mới được vua cho phép. Lúc nào Yên Chi cũng tự nhủ nơi này là thế giới truyện tranh harem ngược 18+, lấy bối cảnh thời xưa, không drama, và nữ chính là nhất trong đây. Nhưng cô không vì thế mà cho phép mình được làm chuyện gì có lỗi với mọi người. Đạo đức thì đi đâu đều hiển nhiên phải có.

Chỉ tiếc rằng cô cũng là con người, con người thì sẽ có lòng tham. Quan trọng là ít hay nhiều thôi.

Cung nữ, thái giám, thị vệ, các gia nhân trong phủ, quan văn, quan võ, hoàng tộc. Tất cả đều cười vui vẻ, bắt đầu vây quanh đống củi lớn đang dần cháy hừng hực này.

Giờ trời cũng tối muộn rồi, lại trở lạnh. Có đống lửa này ở đây, cứ như một lò sưởi khổng lồ giúp mọi người xích gần nhau hơn. Yên Chi một tay nắm lấy tay A Manh, tay còn lại nắm chặt tỷ tỷ Hoàng Ân của mình. Cả ba cùng nhau vui vẻ chạy một vòng quanh đống lửa lớn.

- Vui thật đấy! Lâu rồi mới có cảm giác này! Hội trại đúng là tuyệt cú mèo! Chị đây chả thèm nhà trường tổ chức cho đi nữa! Tự mình tổ chức cũng vui vậy!



Yên Chi vừa chạy, vừa hét lớn. Cô chẳng cần quan tâm cái gọi là mặt mũi gì nữa. Cứ buông xõa hết đi. Có lẽ sau hôm nay chấp niệm về "hội trại" của cô cũng biến mất rồi. Nghĩ lại ban sáng mình đi tham quan khắp nơi, ăn đủ thứ món, mua đủ thứ đồ, sau đó còn xem văn nghệ, giờ lại vui chơi quay quần cùng mọi người thế này, hạnh phúc quá đi mất.

Chạy được vài vòng quanh đống lửa này thôi cũng đủ mệt rồi. Sau một lúc, tất cả đều dừng lại, bắt đầu ngồi bệt xuống đất mặc kệ nhân sinh mà thở hổn hển vì mệt. Yên Chi và thái nữ là người đầu tiên làm thế, xong lần lượt là đến các chủ tử các cung và phủ khác.

Mọi người đã cùng nhau vui đùa, cùng nhau hát ca, cùng nhau nướng thịt uống rượu. Lúc này thứ như địa vị, thân phận khác nhau đều không còn tồn tại nữa rồi. Không có phép tắc, nhưng chỉ mỗi hôm nay thôi. Hôm nay, chúng ta đều là bạn bè chiến hữu của nhau.

- Cạn ly nào!

- Cạn ly!

- Hồ tiểu thư làm tại hạ nhớ đến những lần đi đánh giặc. Tất cả binh sĩ đều ngồi quanh đống lửa thế này, mặc kệ chức vị cao thấp, cứ uống cạn ly! - Quách tướng quân nói.

- Đa tạ! Đa tạ! Ta cũng rất thích chơi kiểu này! Giờ ta không còn vướng bận thứ gọi là "hội trại" nữa rồi! Hôm nay... Ực... Ta rất vui... - Yên Chi bắt đầu lèm bèm vì say khướt.

- Tướng quân thứ lỗi. Hồ tiểu thư hình như say rồi ạ. - Hoàng Ân lên tiếng.

- Vậy mau đưa tiểu thư về nghỉ đi. Ta vẫn còn uống tiếp được.

- Vâng.

- Mau đỡ người về phòng nghỉ đi. - Hoàng Ân kéo tay cô và A Manh.

- Được. - A Manh đỡ Yên Chi phụ Hoàng Ân.

Cả ba nhanh chóng rời đi. Yên Chi thì không biết đã ngủ từ bao giờ. Cô mơ mơ màng màng chả cảm nhận được gì cả. Hoàng Ân cùng A Manh sau khi đỡ cô về giường nằm nghỉ thì liền ra ngoài đóng cửa phòng lại. Họ cũng về phòng mình mà nghỉ ngơi.

Có khá nhiều vị chủ tử đã được gia nhân đưa về phòng rồi. Xung quanh còn nhiều lính gác như vậy, thích khách chắc chắn không thể lọt vào trong.

Trong khi vài người còn "trâu bò" trụ lại được thì Yên Chi đã ngủ say như chết, chả biết trời đất là gì nữa.

Trời càng về khuya, càng trở lạnh. Không khí bắt đầu trở nên yên tĩnh. Mọi người có lẽ đều đã về nơi mà mình được sắp xếp sẵn trong cung hết cả rồi.

Chỉ còn lại tiếng dế kêu, một âm thanh đầy êm tai quen thuộc. Cuộc vui cũng chính thức khép lại. Ngày mai chỉ cần dậy rồi gỡ trại xuống nữa là được.