“Nếu mày còn không chịu nhả ra, cơm chiều hôm nay chính là dê nướng nguyên con.”
Mục Tinh Thần đang ganh đua với một con dê, con dê đánh số 48 trên sừng đang liều mạng cắn góc áo Mục Tinh Thần, mặc kệ Mục Tinh Thần uy hiếp như thế nào, nhất quyết không chịu nhả ra.
Mục Tinh Thần giật hai cái, sợ giật hỏng răng của dê con nên cũng không dám giật nữa, dứt khoát ngồi xuống, “Được rồi, hai ta cứ chờ ở đây. Tao không tin mày không mỏi miệng.”
Dê con số 48 mở đôi mắt to trong suốt nhìn Mục Tinh Thần, một người một dê mắt to trừng mắt nhỏ.
Một giờ trước, Mục Tinh Thần và Mục Xuyên dùng chìa khóa mở cửa nông trường, Mục Tinh Thần điều tra khu vực trung tâm của nông trường đầu tiên. Mà kỳ quái là Mục Tinh Thần cũng không phát hiện gì cả.
Không có số liệu thực nghiệm, không có rác thực nghiệm, thậm chí không có tầng hầm ngầm hay nhà kho.
Hai cái trước còn chưa tính, dù sao những thứ đó đều là đối tượng trọng điểm cần được rửa sạch, nhưng vì sao không có tầng hầm ngầm? Không có tầng hầm ngầm hay nhà kho, Tiểu Hoài Ân tiến hành thực nghiệm ở đâu?
Là thật sự không có hay là cô không tìm được?
Nông trường này không lớn, tổng cộng 160 mẫu, có một cái biệt thự rộng 564 mét vuông, 6 bãi săn nhỏ, một cái lều chứa máy móc, một cái lều chứa cỏ khô, một phòng nuôi giống, còn có một cái hồ nhỏ xinh đẹp, hoàn cảnh vô cùng xinh đẹp.
Có thể nói, Mục Tinh Thần dùng 500 vạn tinh tệ mua nông trường này quá đáng giá.
Để đuổi hết công nhân đi, Tiểu Hoài Ân mua một số lượng lớn thiết bị điện tử, lắp đặt quản gia thông minh tiên tiến nhất, Mục Tinh Thần tính nhẩm một lần, giá cả những thiết bị này chỉ sợ phải hơn hai trăm vạn tinh tệ.
Đàn bò và dê Tiểu Hoài Ân nuôi để giấu tai mắt người khác còn chưa kịp xử lý, giờ tất cả đều lợi cho cô, chỉ tính riêng những thiết bị điện tử và đàn dê bò này đã đến hơn 500 vạn tinh tệ, huống chi còn có một cái nông trường rộng 60 mẫu.
Mục Tinh Thần quả thực kiếm lời, cho dù hiện tại cô trực tiếp bán đi, trả nợ ngân hàng xong còn có thể kiếm không thêm 500 vạn tinh tệ nữa.
Nếu không biết thân phận phía sau của Tiểu Hoài Ân còn tưởng anh ta là kẻ từ thiện ấy chứ.
Mục Tinh Thần điều tra biệt thự, máy móc, xung quanh lều cỏ khô, hiện tại chỉ còn phòng nuôi giống và sáu bãi săn là chưa đi xem.
Mục Tinh Thần đoán quân bộ sẽ nhanh chóng phái người tới điều tra nông trường, muốn tự mình lục soát hết một lần trước khi quân bộ tới, nhưng hiển nhiên là không còn kịp rồi, Mục Tinh Thần chỉ có thể dựa vào mức độ quan trọng mà quyết định đi kiểm tra phòng nuôi giống trước.
Dựa vào thuyết minh của quản gia thông minh trong nông trường, phòng nuôi giống này chủ yếu là dùng để bồi dưỡng mầm chất lượng tốt, hiện tại bên trong đều là dê bò con mấy tháng tuổi.
Khu vực nuôi giống của bãi săn số 3 có đầy đủ những con cừu con, bò con cao tới cẳng chân cao. Những con vật này mới sinh ra không bao lâu, bốn chân như những linh kiện mới vừa lắp đặt xong, còn chưa dùng được thuần thục, đi đường ngã trái ngã phải, phát ra tiếng kêu be be non nớt, ồn muốn chết.
Đám thú con cũng không sợ người lạ, mắt to trong vắt nhìn chằm chằm Mục Tinh Thần một hồi, bốn chân đến bước còn chưa thuần đi về phía Mục Tinh Thần.
Mấy thứ đáng yêu là trí mạng nhất, Mục Tinh Thần không nhịn được, tùy tay sờ đầu con dê đang dựa vào mình gần nhất một cái, con dê con thoải mái nheo mắt, mềm mềm kêu “beehee” một tiếng, ngửi qua ngửi lại bàn tay không mang găng tay của Mục Tinh Thần.
Trong lòng Mục Tinh Thần vừa động, ánh sáng trong lòng bàn tay hơi lóe, dùng dị năng biến ra một Tinh Vân Thảo non xanh cho nó ăn.
Dê con ngửi ngửi hai cái trước, sau đó vùi vào trong lòng bàn tay Mục Tinh Thần ăn đến ngon lành, đám thú con xung quanh cũng ngửi được mùi mà chạy lại đây, tiến đến trong tầm tay Mục Tinh Thần ngậm lấy ngọn Tinh Vân Thảo.
Niềm hạnh phúc khi được đám thú con mềm mại lông xù xù vây quanh khiến người ta say mê, nhưng Mục Tinh Thần đang chạy đua thời gian, cần nhanh chóng vào phòng nuôi giống đi tìm manh mối. Bởi vậy lúc sau khi đám thú con vây lại, cô chỉ tùy tay nắm một nắm Tinh Vân Thảo đút cho đám thú con bên người, thế nhưng bị ghét bỏ. Mấy đứa nhỏ này không thèm ăn Tinh Vân Thảo mọc trên mặt đất, chỉ đòi ăn Tinh Vân Thảo mà Mục Tinh Thần dùng dị năng ngưng kết thành.
Mục Tinh Thần hơi kinh ngạc nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, đang muốn mặc kệ đám thú nhỏ phía sau đi phòng nuôi giống, đúng lúc này bị dê con số 48 ăn vạ. Dê con số 48 cắn chặt lấy góc áo Mục Tinh Thần, nhất quyết không cho cô rời đi.
Mục Tinh Thần không có cách nào, đành phải dùng dị năng chế tạo Tinh Vân Thảo cho nó, nhưng nó cũng không ăn, chỉ cắn quần áo Mục Tinh Thần giằng co.
Một lát sau, dê con số 48 lôi kéo góc áo Mục Tinh Thần, khó khăn lùi về phía sau một chút, sau đó lại thêm một chút.
Mục Tinh Thần đột nhiên nhanh trí, “Mày muốn tao đi theo mày?”
Dê con “be” một tiếng, buông Mục Tinh Thần.
Mục Tinh Thần thật sự tò mò, con dê con này dẫn Mục Tinh Thần đi xuyên qua bụi cây và cỏ dại cao đến nửa người, đi đến phía sau phòng nuôi giống, lúc này Mục Tinh Thần mới phát hiện nơi đây có một không gian khác.
Bụi cây và cỏ dại cao đến hai mét che đậy tầm mắt bên ngoài, như là cố ý ngăn ra một không gian bí mật.
Nơi này cũng không có thứ gì khác, chủ yếu là một bể phân hủy sinh học 2 mét x 1 mét gắn liền với bức tường phòng chăn nuôi. Vốn đây cũng không phải điều gì không phù hợp, rất nhiều nông trường đều sẽ kiến tạo bể phân hủy sinh học như vậy để xử lý thi thể động vật chết bệnh.
Thả sinh vật vào trong cái ao này, thân thể nó sẽ nhanh chóng bị phân giải thành chất hữu cơ. Những chất hữu cơ này thông qua ống dẫn ngầm, được đưa trực tiếp vào đất đai để bảo trì độ phì nhiêu.
Mà điều khiến cho Mục Tinh Thần ngoài ý muốn chính là, lúc cô đến đây, bể phân hủy sinh học này thế nhưng vẫn đang chạy, dịch phân hủy đen nhánh, có nửa cái mông và chân của một con bò nhỏ vẫn còn lộ ra ngoài.
Bể phân hủy sinh học thường chỉ cần chưa đến hai phút để phân hủy một con thú chưa đến một trăm cân. Con bò trong hồ này nhìn qua như thể mới sinh ra không lâu, hẳn là vừa bị ném vào.
Mục Tinh Thần hơi ngạc nhiên, ai đã nhân lúc cô bị đám thú con bên ngoài cuốn lấy để ném một con bò nhỏ vào đây? Cô thế nhưng không phát hiện nơi này còn có những người khác?
Mục Tinh Thần cảnh giác mà quan sát bốn phía, cũng không phát hiện dấu chân người nào lưu lại dấu vết.
Mục Tinh Thần không thu hoạch được gì, chuẩn bị rời khỏi nơi này đi phòng nuôi giống xem có manh mối nào khác hay không.
Cô đang chuẩn bị rời đi, bên phía vách tường của bể phân hủy sinh học lại vang lên một tiếng cạch rất nhỏ, Mục Tinh Thần giương mắt nhìn tới, tầng ngoài của vách tường trượt xuống dưới, để lộ ra một đường hầm cao chừng nửa thước, một con nghé con được băng chuyền vận chuyển ra.
Lúc này Mục Tinh Thần mới phản ứng lại, hóa ra cũng không còn ai khác, hẳn là trình tự tự động thiêu hủy mà Tiểu Hoài Ân thiết lập trước khi rời đi.
Mắt thấy con nghé nhỏ kia sắp bị ném vào bể phân hủy, Mục Tinh Thần còn chưa có động tác, dê con đột nhiên be be mà kêu lên, cắn ống quần của Mục Tinh Thần kéo sang bên cạnh bể phân giải sinh học.
Mục Tinh Thần ngạc nhiên: “Mày muốn tao cứu nó? Nhưng mà nó đã chết.”
Mục Tinh Thần nghĩ nghĩ, vẫn nhanh chóng tiến lên, ôm nghé con đến bãi cỏ bên ngoài rồi mới buông.
Thân thể nghé con vẫn còn ấm áp, mạch máu trên cổ cũng đang nhẹ nhàng nhảy lên, còn sống, nhưng cũng chỉ đang hơi thở thoi thóp.
Mục Tinh Thần thấy trên người nghé con không có miệng vết thương, cũng không biết sinh bệnh hay là phát dục không đầy đủ, nhìn qua giống như giây tiếp theo sẽ tắt thở.
Bốn cái chân ngắn của dê con lộc cộc bước tới, ngửi ngửi người nghé con, lại “beehee” một tiếng dài, sau đó ngậm tay áo Mục Tinh Thần, đưa tay trái mà cô vừa đút Tinh Vân Thảo cho nó kéo đến bên miệng nghé con.
Mục Tinh Thần cũng nhàn, cảm thấy này con dê con này ngu ngốc đến đáng yêu, “Mày muốn tao đút cho nó ăn?”
Mục Tinh Thần dùng dị năng ngưng kết một ngọn Tinh Vân Thảo, đưa đến bên miệng nghé con.
Nghé con nhắm mắt, toàn thân đều không thể động đậy, đương nhiên cũng không thể ăn được Tinh Vân Thảo bên miệng.
Dê con gấp đến mức đi vòng vòng.
Mục Tinh Thần cũng ôm tâm lý may mắn, bẻ miệng nghé con ra, nắm chặt Tinh Vân Thảo trong lòng bàn tay, nước ép Tinh Vân Thảo chảy từng giọt xuống theo bàn tay Mục Tinh Thần nhỏ vào trong miệng nghé con.
Nướp ép màu xanh lục tí tách nhỏ vào trong miệng.
Một người một dê, hai đôi mắt to đồng thời nhìn chằm chằm nghé con. Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, nghé con vẫn không hề biến hóa chút nào.
Mục Tinh Thần đứng lên, vỗ đầu của dê con, “Cỏ của tao không phải thuốc cứu mạng, chưa từng nghe nói Tinh Vân Thảo còn có thể chữa bệnh, mày còn chờ mong cái gì, đi thôi.”
Mục Tinh Thần bế dê con lên, mới vừa đi hai bước, đột nhiên nghe thấy một tiếng động rất nhỏ phía sau.
Chỉ thấy con nghé con vừa rồi con thoi thóp, giờ đang lảo đảo đứng lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn qua, suy yếu mà “mu” một tiếng, thật sự tỉnh lại.
Dê con số 48 vui sướng kêu một tiếng, chạy đến trước mặt nghé con, thân mật cọ cọ.
Mục Tinh Thần kinh ngạc, cỏ của cô còn có công năng này sao?
Mục Tinh Thần lại đợi một hồi, không thấy máy móc chạy tiếp, chắc con nghé con này đã là con cuối cùng. Mục Tinh Thần bế nghé con rời khỏi nơi này, đi đến phòng nuôi giống.
Thiết bị trong phòng gây giống vô cùng đầy đủ, một loạt dụng cụ nghiên cứu mà Mục Tinh Thần cũng không rõ tên đặt cạnh nhau, còn có mười mấy gian trồng trọt, chỉ là giờ phút này, tất cả các gian trồng trọt đều trống không, các loại dụng cụ cũng đều tắt máy.
Mục Tinh Thần truy cập vào hệ thống nuôi giống của quản gia, không phát hiện số liệu gì hữu dụng.
Thật ra phòng nuôi giống này cũng là do lão Hoài Ân xây dựng.
Thời đại tinh tế khác với thời trước, năm đó khi tai họa ô nhiễm bùng nổ không lâu, đất đai và nguồn nước bị ô nhiễm, thực vật và thú chăn nuôi đều phát sinh nhiễu sóng, dẫn đến tình trạng tử vong do đồ ăn trên quy mô lớn.
Bất đắc dĩ, ủy ban an toàn thực phẩm tinh tế phải tiến hành cải cách toàn diện đồ ăn, dùng dịch dinh dưỡng thay thế hoàn toàn đồ ăn truyền thống.
Sau lại chiến tranh kết thúc, các nhà khoa học nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh ô nhiễm cho chăn nuôi và cách bồi dưỡng cây nông nghiệp không cần đất, đồ ăn truyền thống lại xuất hiện trên thị trường, nhưng giá cả cực kỳ đắt đỏ.
So với đồ ăn truyền thống, dịch dinh dưỡng ăn nhanh, hiệu suất cao và giá rẻ vẫn là lựa chọn hàng đầu của mọi người. Còn thịt, rau quả, món chính hay đồ ăn vặt truyền thống đều trở thành xa xỉ phẩm của giai cấp thượng lưu.
Vì thế, giai cấp thượng lưu đã trở thành người tiêu thụ chủ yếu của đồ ăn truyền thống.
Giai cấp thượng lưu cực độ xa hoa, coi việc bắt bẻ đối với đồ ăn như một cách để phô trương thân phận. Loại thịt có chất lượng tối ưu được cung ứng cho người có quyền thế địa vị lớn nhất, mà thịt bình thường chỉ có thể cung ứng cho những gia tộc nhỏ hay người bình thường ở giai cấp trung lưu.
Đồng nghĩa với việc, những chủ nông trường có thể cung cấp thịt chất lượng tốt, sẽ có thể kết nối đến những mối quan hệ và tài nguyên của người trên tầng cao nhất, ăn miếng bánh kem lớn nhất của ngành sản xuất này.
Lão Hoài Ân cũng có dã tâm, cũng muốn kết nối đến mối quan hệ và tài nguyên, đáng tiếc cách làm ra thịt chất lượng tốt đều bị các tập đoàn lớn lũng đoạn, không có quan hệ rộng khắp và vô cùng nhiều tinh tệ không thể tìm được cách làm.
Lão Hoài Ân muốn thay đổi tình hình trước mắt, chỉ có thể tự mình tìm hiểu và bồi dưỡng con giống có chất lượng tốt, sau đó nhận được giấy chứng nhận cấp A tại Cuộc thi Bình xét cấp bậc con giống ở tinh tế, qua đó mà tiếp xúc được thị trường càng cao cấp hơn, bởi vậy mới thiết kế phòng nuôi giống này.
Đương nhiên ông ta không thành công, mỗi năm, các tập đoàn lớn chi tới hơn 1 tỷ tinh tệ cho việc bồi dưỡng con giống chất lượng tốt, ý tưởng này của lão Hoài Ân có chút lý tưởng hóa, về sau, dự án phòng nuôi giống này đành gác lại.
Mà Tiểu Hoài Ân lại bí mật khởi động lại căn phòng này, anh ta đã làm gì ở đây?
Mục Tinh Thần chỉ tìm được một đoạn mệnh lệnh tiêu hủy trong cơ sở dữ liệu, không tìm được tin tức hữu dụng nào khác.
Mục Tinh Thần chưa từ bỏ, rời khỏi cơ sở dữ liệu, cẩn thận điều tra toàn bộ phòng nuôi giống, đột nhiên tìm được một mảnh nhãn dán bị xé nửa trên mặt đất dưới tủ cạnh thùng rác.
Trên phần còn lại của nhãn ghi: —— 5 Gugalanna Ⅶ.
Cái gì đây?
Mục Tinh Thần nhìn một hồi, đột nhiên trong đầu có tia sáng chợt lóe, không phải là nói đến trâu Gugalanna chứ? “Con bò của bầu trời” Gugalanna, từng khiêu chiến Gilgamesh thất bại trong thần thoại.
Mục Tinh Thần chớp chớp mắt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía con nghé con đang quấn quít với dê con ở một bên.
Trước khi đi, mệnh lệnh cuối cùng mà Tiểu Hoài Ân để lại là tiêu hủy một đống đồ vật, mà con thú nhỏ này chính là một trong số những thứ phải bị tiêu hủy.
Cho nên không phải cô không tìm được cái gì dị thường, chỉ là thực nghiệm mà Tiểu Hoài Ân làm ở nông trường có khả năng chính là một con trâu, cho nên đương nhiên sẽ không xuất hiện thứ gì mâu thuẫn với nông trường cả?
Con nghé con này có đôi mắt màu hổ phách cực kỳ xinh đẹp, cả người đều là lông mềm màu nâu nhạt, bông xù xù như là con gấu bông vậy, vô cùng đáng yêu.
Mục Tinh Thần đi qua sờ sờ cái sừng nhỏ của nó, “Mày sẽ không phải là cái thứ Gugalanna kia đấy chứ?”
Nghé con lắc lắc đầu, còn giật giật lỗ tai, ngốc nghếch.
Mục Tinh Thần còn đang nghĩ ngợi, trí não đã truyền đến tin tức của Mục Xuyên, “Thần Thần, quân đội tới, nói muốn kiểm tra nông trường.”