Thiên La Đại Lục

Chương 131: Thông thiên tam bảo



Bên trong hộp ngọc là linh dược nhưng đã biến thành hóa thạch, mấy chục vạn năm trôi qua chỉ sợ trên đời có thánh dược là chịu được.

- Tiểu Phong tử mau tới đây.

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh cổ đỉnh hưng phấn hét lên.

- Hình như cái đỉnh này còn dùng được.

- Thật hả ?

Lâm Phong lập tức chạy tới truyền linh lực vào bên trong cổ đỉnh, vẻ mặt hắn vô cùng cổ quái.

- Thứ này hình như không phải đan đỉnh.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Lãnh Phi Dao gật đầu phụ họa, hỏa lực của nàng không thể tiến vào bên trong nên cái đỉnh này chắc chắn không thể luyện đan.

Hai người cùng nhìn về người còn lại, đáng tiếc là Lãnh Hàn Băng cũng không biết đây là thứ gì, Lâm Phong hết cách lại phải hỏi lão đầu.

- Tiền bối có biết đây là thứ gì không ?

- Luyện linh đỉnh.

Công dụng chủ yếu của cái đỉnh này là dùng để luyện linh, bất kỳ thiên địa linh vật nào sao khi bỏ vào đỉnh đều sẽ biến thành thiên địa linh khí ở dạng tinh thuần nhất có thể.

- Có loại bảo vật như vậy sao ?

- Khi linh thạch chưa xuất hiện thì luyện linh đỉnh khá phổ biến, hầu như cường giả nào cũng mang theo một cái, bây giờ thì không cần nữa.

Mấy chục vạn năm trước tu sĩ dựa vào linh khí của linh mạch để tu luyện, khi tiến vào những nơi không có linh khí như tuyệt địa là khỏi tu luyện, cho nên người ta chế tạo luyện linh đỉnh để đề phòng nhưng bây giờ linh thạch đầy đường muốn tu luyện lúc nào chẳng được.

Tỷ muội Lãnh gia sau khi nghe Lâm Phong giải thích ít nhiều có chút thất vọng, nhất là Lãnh Phi Dao, thứ này mà là một cái thiên đỉnh thì nàng lại phát tài rồi.

Lâm Phong đột nhiên phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng, nơi này có cả đống bảo vật nhưng chẳng có thứ gì phù hợp với hắn.

- Không phải xui vậy chứ ?

- Yên tâm, nhân phẩm của tiểu tử ngươi hôm nay rất tốt.

Giọng nói của lão đầu giống như thần dược làm cho tinh thần Lâm Phong sống dậy, hắn đi tới gần chỗ tu luyện, trước mặt là một cái giường đá, bên trên khắc đầy hoa văn.

Lâm Phong ngồi lên giường nhắm mắt tu luyện, từng đường văn trên thạch sàng lóe sáng kết thành một cái trận đồ, hào quang ẩn hiện, một cái kim đỉnh từ bên trong thạch sàng từ từ nhô lên, bức tường phía sao Lâm Phong dần hiện ra từng dòng cổ văn.

Lâm Phong mở mắt, hắn nhìn kim đỉnh trước mặt, thứ này chính là một cái đan đỉnh hàng thật giá thật.

- Tiểu tử đừng nhìn nữa, mau mở cái đỉnh đó ra xem.

Bên trong đan đỉnh là một cái đồng bài, nhìn rất phổ thông không có gì đáng giá.

- Lão đầu đây là thứ gì vậy ?

- Thông thiên lệnh.

- Tên nghe kêu dữ, chắc lợi hại lắm đây.

- Đương nhiên.

Hoàng kim đỉnh gọi là thông thiên đỉnh cùng với thông thiên lệnh chính là hai kiện trong thông thiên tam bảo, dù là mấy chục vạn năm trước vào lúc thần khí xuất thế thì thông thiên tam bảo cũng được xem là tuyệt thế bảo vật.

- Nói như vậy vẫn còn một kiện thông thiên bảo vật ?

- Thứ còn lại gọi là thông thiên giới chỉ.

- Thì ra là vậy.

Lâm Phong gật đầu, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một suy đoán, lão đầu nói nơi này là của chủ nhân lúc trước của lão vậy cái cổ nhẫn trên tay hắn có khi nào là…

- Lão đầu cái thông thiên giới chỉ kia lão có biết hình dáng thế nào không ?

- Tiểu tử ngươi cũng không ngốc, thứ ngươi đang đeo chính là thông thiên giới chỉ, lão phu chính là thông thiên khí linh.

- Thật không đó, nếu lão là thông thiên khí linh sao lại không ở chung với đám bảo vật này, đừng nói là giận chủ nhân bỏ nhà đi bụi à nha.

- Chuyện kể dài lắm, hôm nào lão phu kể cho nghe.

Lâm Phong ném cho lão ánh mắt kinh bỉ.

- Ta đoán câu chuyện của lão chắc chắn không hơn 60 từ, có gì thì nói nhanh đê, đừng câu giờ nữa.

- Nếu tiểu tử ngươi đã thành tâm muốn biết thì lão phu sẵn lòng trả lời.

Chuyện là mấy chục năm trước chủ nhân Thông Thiên các trong một lần tiến vào di tích đã bị phục kích, thông thiên giới chỉ bị lấy đi nên chỉ còn lại thông thiên nhị bảo.

- Thấy ta đoán chuẩn không ?

Trong lúc Lâm Phong đang đắt ý thì giọng nói của Lãnh Phi Dao lại truyền đến.

- Cái đỉnh này quá lợi hại, có thể tinh thuần cả hỏa lực.

Hỏa linh thể của nàng so ra còn kém Vương Lăng một chút nhưng khi sử dụng thông thiên đỉnh thì hỏa lực tinh thuần hơn mấy lần, hoàn toàn vượt qua Vương Lăng.

- Ta muốn cái đỉnh này.

- Không được.

Lâm Phong lập tức phản đối, hắn chính là truyền nhân của Thông Thiên các sao có thể để thông thiên bảo vật lọt ra bên ngoài.

Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn sư đệ.

- Có gì không được ?

- Đỉnh này là đệ phát hiện trước tất nhiên phải là của đệ.

- Đỉnh này nằm trong tay ta thì là của ta.

Hai tỷ đệ trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhượng bộ, Lâm Phong nhìn số thư tịch phía sao liền nói.

- Toàn bộ thư tịch ở đây tỷ có thể lấy hết nhưng cái đỉnh này không được lấy.

- Đệ nói thật hả ?

Lãnh Phi Dao đảo mắt, vẻ mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt, cái đỉnh này thuộc về nàng hay hắn cuối cùng đều thuộc về Lãnh gia mà nàng cũng không thích luyện đan, nếu mang toàn bộ số thư tịch kia đưa cho gia gia nhất định sẽ lấy được không ít linh thạch.

- Đây là đệ nói không được nuốt lời đâu đó.

- Nhất ngôn cửu đỉnh.

- Trả lại cho đệ.

Lâm Phong tiếp nhận thông thiên đỉnh, đối với một tên có hỏa linh thể hỗn tạp như hắn thì thứ này chính là tuyệt thế bảo vật , có lão đầu bên cạnh thì đống thư tịch kia có hay không cũng được.

Đúng lúc hắn đang đắt ý vì lừa được muội muội thì tỷ tỷ của nàng lại lên tiếng.

- Ta muốn đồng bài bên trong kim đỉnh.

- Đồng bài ở bên trong kim đỉnh mà kim đỉnh là của đệ nên đồng bài cũng là của đệ.

- Vậy ta sẽ lấy kim đỉnh.

- Không thể a.

Lâm Phong liều mạng ôm chặc kim đỉnh, để băng nữ lấy được kim đỉnh thì lần này hắn chắc chắn tay không rời đi.

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh đột nhiên xen vào.

- Của hắn hay của tỷ đều chẳng phải của Lãnh gia sao, hai người còn giành nhau làm gì ?

- Im miệng.

Đôi gò má Hàn Băng ửng đỏ, bây giờ nàng chỉ muốn phong ấn cái miệng của tiêu muội ngay lập tức, nha đầu này vì mấy chục quyển thư tịch lại giúp người ngoài không giúp người nhà, đúng là tức chết.

Lâm Phong nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của băng nữ, xinh đẹp đến ngây người, khiến cho tên nào đó nhìn mê mẩn, không ngờ nữ tử lạnh lùng một khi e thẹn lại xinh đẹp như vậy.

- Hừ.

Hàn Băng xoay người rời đi, nếu còn đứng đây chỉ sợ nàng nhịn không được sẽ động thủ với hai tên lưu manh này.

Lãnh Phi Dao nhìn tỷ tỷ bị nàng chọc lui, ánh mắt tràn đầy đắt ý, từ nay về sao chỉ cần có Lâm Phong ở bên cạnh thì nàng không cần phải sợ tỷ tỷ.

- Tiểu Phong tử bây giờ chúng ta tiếp tục đi tầm bảo hay trở về ?

- Quân tử không tham tài, đệ nghĩ bao nhiêu đây đã đủ rồi.

Lâm Phong giơ tay thu phần lớn số thư tịch vào cổ nhẫn, chỉ để lại một ít thư tịch cùng với luyện linh đỉnh giao cho mấy lão chấp sự bên ngoài.

Trên đường rời đi, Lâm Phong tiện tay lấy thêm vài món bảo vật đến lúc chấp sự kiểm tra thì hắn hào phóng tặng hết cho thánh cung.

- Tiểu Phong tử số thư tịch kia đâu rồi ?

Lãnh Phi Dao đi bên cạnh tò mò hỏi, rõ ràng lúc kiểm tra nàng không nhìn thấy quyển thư tịch nào.