Thiên La

Chương 146



Lãnh Phi Dao nghĩ đến buổi giao lưu sắp tới liền bỉu môi.

- Biết làm sao được, người ta có đệ nhất thiên tài đan đạo tọa trấn, chúng ta sao có thể thắng được.

- Vậy thì chưa chắc.

Tuệ Vân đi tới bên cạnh sư muội.

- Mọi người đừng quên lần này giao lưu không phải là luyện đan.

- Đúng rồi, mỗi lần giao lưu chẳng phải đều bàn về đan đạo sao?

Lãnh Phi Dao vừa dứt lời toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào người Lâm Phong, kiến thức về đan đạo của lão đầu thật sự vô cùng khủng bố, ngay cả một tên gian manh như Phong Viêm, bình tĩnh như Tuệ Vân đều phải rung động.

Lâm Phong thấy vậy liền vỗ ngực đảm bảo.

- Đến bao nhiêu thì đệ cũng cân hết.

Mấy ngày tiếp theo đệ tử bên trong thánh cung chạy khắp nơi để chuẩn bị cho buổi giao lưu giữa nhị cung, không chỉ có Đan cung mà tất cả các cung còn lại đều tổ chức chỉ là Đan cung được chú ý nhiều hơn.

Đệ tử thánh cung nếu không có gì làm sẽ chạy tới Đan cung đi dạo, từ khi Nam Cung Như Mộng đến đây nàng thường đến Đan cung để tìm thư tịch, đan dược, mỗi lần nàng xuất hiện là nơi này lại bùng nổ dân số.

Lãnh Phi Dao hừ lạnh.

- Có gì đâu mà xem, đâu phải bọn họ chưa từng thấy mỹ nữ.

- Mỹ nữ không thiếu nhưng đạt đến cấp bậc như thế này thì đúng là thế gian hiếm có.

Lâm Phong nghe gian thương nói liền gật đầu.

- Đúng là hiếm thấy.

Phi Dao nhìn hai thanh niên mở to mắt nhìn nữ nhân phía trước mà bỏ qua đại mỹ nữ như nàng, ánh mắt tràn đầy tức giận, bản thân nàng có chỗ nào không bằng nữ nhân kia, chỉ là nàng còn nhỏ nên không phát dục bằng thôi.

Đột nhiên nàng quay qua hỏi nhỏ gian thương.

- Nữ nhân này so với Tuệ Vân sư tỷ thì như thế nào?

- Hình như là xinh hơn một chút nhưng mà trong lòng ta thì nàng vẫn không thể so với Tuệ Vân.

Phong Viêm đắt ý nhìn Phi Dao, mấy trò này sao có thể làm khó hắn.

Lãnh Phi Dao lấy ra một khối lưu ảnh thạch sau đó truyền linh lực vào lập tức xuất hiện hình ảnh của Phong Viêm đang đắm đuối nhìn Như Mộng.

- Nữ nhân này so với Tuệ Vân sư tỷ thì như thế nào?

- Hình như là xinh hơn một chút…

Lưu ảnh thạch chỉ phát đến đây là kết thúc, Phi Dao đắt ý thu lại vào túi trữ vật.

- Cuối cùng cũng tìm được quà tặng cho sư tỷ.

Nàng nói xong liền rời đi, hai thanh niên há miệng trợn mắt nhìn theo.

- Lãnh sư tỷ đợi ta với.

Lâm Phong thấy gian thương chạy đi liền đuổi theo, tuy hắn không bị chơi nhưng vẫn sợ nha đầu này đi tố cáo với băng nữ.

Vài ngày sau, đại hội giao lưu lần thứ 257 giữa hai thánh cung chuẩn bị bắt đầu, bên trong Đan cung các vị trưởng lão và đệ tử đều có mặt đầy đủ, nơi tổ chức giao lưu là một căn phòng rộng lớn có sức chứa lên đến 1000 đệ tử.

Bình thường đệ tử Đan cung chỉ có vài trăm nhưng chưa bắt đầu thì căn phòng đã kín người, nguyên nhân là do đệ tử của các cung khác sớm tới đây chờ đợi.

Lâm Phong đứng phía sau sư phụ, bên cạnh là gian thương, cả hai đều bày ra bộ dáng nghiêm túc khác với thường ngày.

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh cố nhịn cười, hai thanh niên này sao khi bị sư phụ nàng chỉnh vài lần thì đã không còn manh động như lúc trước.

- Cuối cùng cũng tới, làm lão tử đứng mỗi cả chân.

Lâm Phong nhìn ra phía ngoài đại môn có mấy chục thân ảnh đang bước vào, dẫn đầu là một lão già râu tóc bạc trắng, bộ dáng tiên phong đạo cốt, chắc là sắp gần đất xa trời rồi.

- Các vị đạo hữu thật ngại quá đã khiến các vị đợi lâu.

Sau một hồi đàm đạo giữa các bô lão, buổi giao lưu chính thức bắt đầu, hôm nay chỉ có đệ tử thánh cung tham gia, trưởng lão sẽ ở một bên âm thầm đánh giá.

Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào nữ nhân ngồi bên cạnh trưởng lãoTrường Hà thánh cung, hôm nay bọn chúng sẽ thấy được thiên phú của đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang.

Lâm Phong ngồi ở chỗ đệ tử chân truyền, khoảng cách với Nam Cung Như Mộng chỉ là vài bước chân, từ đây hắn có thể thấy rõ vẻ đẹp của nữ tử này.

Phải thừa nhận nàng rất xinh đẹp, dáng người và gương mặt đều đúng chuẩn, mâu hàm thu thủy không chút rung động dù cho trước mặt nàng là ngàn thiên tài của thánh cung, vẻ đẹp của nàng có vài phần giống với Tuệ Vân nhưng sáng hơn ở nét tự tin tràn đầy trí tuệ.

Lãnh Phi Dao đang ngồi quan sát thì thấy ánh mắt của Lâm Phong cứ dừng trên người Nam Cung Như Mộng trong lòng không hiểu sao có chút không vui, nàng trừng mắt nhìn hắn.

- Tiểu Phong tử mau thu cặp sắc nhãn của đệ lại, đừng làm mất mặt đệ tử Cửu Huyền.

- Đệ chỉ đang quan sát đối thủ chứ có làm gì đâu a.

- Vậy đệ nhìn thấy gì rồi ?

Lâm Phong bày ra bộ dáng nghiêm túc.

- Đối thủ rất lợi hại, công thủ song toàn.

Phi Dao nghe xong liền có chút không hiểu.

- Cái gì là công thủ song toàn?

- Chính xác là ngực công, mông thủ.

Phong Viêm tốt bụng giải thích, hai tên gian manh liếc nhìn nhau đều thấy được vẻ đắt ý trong mắt đối phương.

- Hai ngươi… các ngươi là một đám háo sắc.

- Trật tự.

Ánh mắt Lưu Vũ Đồng liếc nhìn qua đám đệ tử phía sau khiến cho tên nào cũng câm như hến, mấy tên đệ tử của nàng thiên phú khỏi bàn nhưng tính cách thì không khác gì một đám sửu nhi (trừ Tuệ Vân).

Buổi giao lưu đã bắt đầu được một lúc, chủ yếu là bàn luận về một số vấn đề khó giải quyết trong quá trình luyện đan, phối dược…

Lâm Phong vừa nghe vừa học hỏi, lâu lâu lại đưa ra những vấn đề trời ơi đất hỡi làm đối thủ câm lặng, cho dù là mấy chục vạn năm trước thì cũng không có được mấy người biết cách giải quyết.

Lãnh Phi Dao mỉm cười khích lệ.

- Tiểu Phong tử làm tốt lắm.

Nàng vừa nói xong thì một tên đệ tử Trường Hà đứng lên đặt vấn đề, từng câu từng chữ đều giống y lời của Lâm Phong, nói xong còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Lâm Phong.

- Nếu đạo hữu đã thành tâm muốn biết thì ta sẽ sẵn lòng trả lời…

Lâm Phong bắt đầu làm nhiệm vụ thông dịch viên, những lời hắn nói mang đậm tính chất trừu tượng chỉ có cấp bật như trưởng lão là có thể hiển được, đám đệ tử kia thì hên xui.

Đến khi hắn ngừng lại thì vẻ mặt đám đệ tử như vừa tỉnh ngủ, mặt tên nào cũng đần ra.

- Lão tử còn không hiểu mình đang nói cái gì thì sao các ngươi có thể hiểu được.

Đám đệ tử cái hiểu cái không nhìn về phía trưởng lão, mấy lão đầu này không phản đối chứng tỏ đối phương nói không sai.

Xuyên việt tu tiên thế giới, thu được trường sinh bất lão chi thân có thọ nguyên vô tận, nhưng là nhất giới phàm nhân dù là trường sinh bất lão, nhưng không có nghĩa là sẽ không bị người giết chết.

Chỉ có sống đến cuối cùng người, mới thật sự là người thắng.

Chỉ cần đầy đủ cẩu, sống đầy đủ lâu, người nào cũng đánh không lại hắn.