Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1918: Sao lại ra nông nỗi này



Bến cảng Cảng Đảo, Nam Dương.
Lúc này ở đây rất náo nhiệt. Rất nhiều người tụ lại.
Hóa ra là có một người đang bò trên mặt đất, thu hút rất nhiều người vây xem.
Mọi người ồn ào chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng lại không ai chịu bước lên một bước để giúp đỡ.
“Ôi đệch, đây chẳng phải Tổng giám đốc Lý, Lý Chấn 3 Quốc đó sao?”
Cuối cùng cũng có người nhận ra người ở trước mắt.
Đúng vậy, người này chẳng phải ai xa lạ mà chính là 'Tổng giám đốc Lý tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh khi đó.
Ôi trời ơi, Tổng giám đốc Lý là ai, sao hôm nay lại ra nông nỗi này chứ?
Ông ta kinh hãi.
Ông ta nói như vậy cho nên rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Bởi vì lúc này đây, cả người Tổng giám đốc Lý chằng chịt vết thương, hơn nữa gân tay gân chân còn bị người khác chặt đứt.
Rất khó để khiến người ta không bàn tán. “Tổng giám đốc Lý, sao ông lại thế này, tôi nghe nói hiện tại ông ở Kim Lăng, sao đột nhiên lại quay về bến cảng?”
Rõ ràng người đàn ông trung niên kia có qua lại với 'Tổng giám đốc Lý, lúc này mới buồn bã đi qua.
Đồng thời còn vội vàng lấy nước của mình, muốn cho Lý Chấn Quốc đang miệng đắng lưỡi khô uống.
Thế mà còn chưa đến được miệng thì đã bị người khác đá đi mất.
Là mấy tên vệ sĩ mặc áo đen lạnh lùng cười đi đến.
“Mẹ nó, ông mập, không muốn chết thì mau cút đi cho tôi, đừng có lo chuyện bao đồng, nếu không mạng của ông sẽ ở luôn đây đấy!”
Tên vệ sĩ áo đen lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên muốn phản bác nhưng thấy mấy người này không tầm thường nên cũng không dám ngăn cản.
Lúc này ông ta đành phải miễn cưỡng rời đi.
Lý Chấn Quốc muốn lấy nước để uống một ngụm.
Cuối cùng bị tên vệ sĩ áo đen giãm mạnh lên hai tay.
Mu bàn tay rướm máu nhưng hẳn vẫn nghiền mạnh.
“Chẳng phải đã nói rồi sao, bảy ngày không được uống nước, mới có ba ngày mà đã chịu không nổi rồi à? Mẹ nó, còn tưởng ông là nhân vật nổi tiếng của nhà họ Trần chứ, lại còn có người mang nước cho ông uống nữa cơ đấy. Nói cho ông biết, từ bây giờ nhà họ Trần đổi †ên thành nhà Tây Môn rồi, các người đều là chó nhà Tây Môn mà thôi!"
Tên vệ sĩ lạnh lùng nói.
Mà Lý Chấn Quốc khát đến mức phải uống mấy giọt nước rơi vãi trên mặt đất.
“Ôi đệch, ông rất muốn uống nước nhỉ? Ha ha ha, các anh em, ném ông ta xuống sông đi, nếu ông ta có thể sống để bơi lên được thì xem như mạng ông ta lớn, có được không?”
Mấy tên vệ sĩ cười găn.
“Được!”
Bọn họ đồng thanh đáp lại.
Lại nói đến Trần Khiêm, sau khi rời khỏi đảo ở phía Đông Nam.
Đi qua Cảng Đảo, chuẩn bị quay về đảo nhà họ Trần.
Đúng lúc anh gặp được cảnh tượng trước mắt.
Chỉ là lúc này anh không muốn đi lo chuyện bao. đồng.
Đang chuẩn bị phớt lờ đi qua.
Thì nghe thấy tiếng nói đau đớn của Lý Chấn Quốc, anh còn tưởng là mình nghe nhầm.
Cuối cùng quay lại nhìn thì thật sự là Lý Chấn Quốc! Sao có thể chứ?
Mí mắt Trần Khiêm giật mạnh.
Lúc này mới xuất hiện trước mặt mấy người này. “Chấn Quốc!”
Trần Khiêm khó tin hét lên.
Mấy ngày trước gặp nhau mọi chuyện vẫn ổn, hơn nữa Lý Chấn Quốc vẫn luôn ở Kim Lăng giải quyết chuyện chuyển đổi tài sản, chuyện gì thế này?
Lý Chấn Quốc nghe thấy tiếng hét của Trần Khiêm, cả người run rẩy ngẩng đầu lên.
“Cậu... cậu Trần?” Lý Chấn Quốc lập tức bật khóc.
Như thể cuối cùng cũng thấy được cọng rơm cứu mạng trong bóng tối vậy.