Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 746: Giờ chúng tôi sẽ đuổi ông ta đi



Trần Khiêm vừa nhìn, ông lão này chẳng phải là người lần trước đã dọa nạt mình lúc Tân Nhã mất tích đó sao.
Không ngờ bây giờ lại còn tìm đến tận cửa.
“Lại là ông?”
Trần Khiêm khẽ cau mày.
“Ôi chao! Cháu trai, cuối cùng cũng gặp được cháu rồi, hừ. Mấy người bảo vệ này không cho ông vào, cháu nói với bọn họ một tiếng, để ông vào đi!”
Ông lão tay chống eo nói.
“Ông vào đó làm gì? Tôi nói cho ông biết, chuyện lần trước là tôi giúp ông chữa lành vết thương ở chân. Lần này ông còn ỷ lại vào tôi, ông thật sự cho rằng tôi không biết tức giận là gì à?”
Trần Khiêm mất kiên nhẫn nói.
Thỉnh thoảng, thấy ai đáng thương, Trần Khiêm có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.
Nhưng cứ hết lần này đến lần khác thì quá đáng rồi!
“Cháu trai, sao cháu lại nói như vậy chứ, cái gì mà ông ỷ lại vào cháu chứ? Chỉ là ông thấy cháu rất giống với cháu trai đã thất lạc của ông, nếu như nó không chết, chắc là bây giờ đã lớn như cháu rồi!”
Bỗng nhiên sắc mặt ông lão buồn bã. Cúi thấp đầu.
“Ông lão này, thấy tôi không đánh là miệng toàn bịa đặt nhảm nhí!”
Bảo vệ muốn đánh ông ta.
Trần Khiêm cũng thấy ông lão này có hơi đáng thương.
Thế là giơ tay lên. “Vâng! Cậu Trần!” Bảo vệ lập tức lui sang bên cạnh.
Lúc này, ông lão ngồi xuống bậc thềm với vẻ mặt buồn bã.
Có lẽ Trần Khiêm không nhẫn tâm, nên rút ví tiền ra.
Móc một nghìn tệ cho ông ta.
“Được rồi, tôi cũng biết là ông muốn tiền đúng chứ, đây là lần cuối cùng, tiền này cho ông, ông đi đi.
Trần Khiêm cũng biết cứ cho tiền thì sẽ tạo thành một thói quen không tốt cho ông ta.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả, ông lão này đã lớn tuổi vậy rồi, thật sự không thể nào. gọi người đến đánh ông ta một trận được.
“Ông không cần tiền, cháu trai, ông chỉ muốn vào trong tắm chút thôi, cháu xem quần áo ông cũng rách cả rồi!”
Ông lão cười.
Trần Khiêm đưa ngón tay chỉ lên mũi ông ta: “Tôi cảnh cáo ông, đừng có gọi tôi là cháu trai nữa!”
“Còn chuyện ông muốn tắm thì bên cạnh có một phòng tắm đấy, ông qua đó mà tắm!”
Nói xong, Trần Khiêm đưa tiền cho bảo vệ, sau đó xoay người rời đi.
Đương nhiên bảo vệ biết đây là ý gì. “Mẹ kiếp lão già, cậu Trần của bọn tôi tốt bụng, để ông qua bên cạnh tắm, đệch, tôi đưa ông qua đói!”
Bảo vệ kéo ông lão đi.
“Cảm ơn nhé cháu trai lớn!”
“Đệch con mẹ còn gọi nữa à!”
Việc này chỉ là một khúc nhạc đệm.
Trần Khiêm trở về phòng, sau đó chuẩn bị tảm rửa nghỉ ngơi.
Vừa mới tắm xong không lâu thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Khiêm mở cửa ra xem.
Thì giật con mẹ nó mình.
Chính là ông lão kia.
“Ôi đệch, ông làm gì vậy? Sao ông lại lên đây?” Trần Khiêm bàng hoàng.
Thang máy của khách sạn này cần phải có thẻ phòng để quét mới đi được.
Mà tầng mình đang ở lại là tầng VỊP. Nếu muốn vào thì phải qua cửa an ninh trước. Ông lão này lại tìm được đến đây.
“Hi hi, ông đến tìm cháu đấy, cháu trai, cháu sắp xếp cho ông một chỗ ở đi?”
Ông lão cười hi hi: “Hơn nữa cháu trai à, cháu đừng quên, nói thế nào thì ông cũng từng giúp cháu mà. Lần trước cháu tìm bạn gái, là ông cho cháu manh mối mài”
“Hiện tại tôi muốn biết sao ông lại lên được trên này?”
Trần Khiêm cạn lời gãi đầu. Quả thật bây giờ ông lão đã sạch sẽ hơn nhiều.
Nhưng ông ta lại nhếch mép cười, làm cho Trần Khiêm có cảm giác không phải là người tốt.
“À à, cháu nói mấy cái cửa kính đó ấy à? He he đơn giản, ông lấy ngón tay chọc một cái là máy móc nó mất tác dụng ngay ấy mà, nên ông tìm được đến đây!"
Ông lão nói.
Vừa nói xong.
Rầm rầm.
Thì thấy cửa kính mở ra.
Mười mấy người bảo vệ cầm dùi cui điện xông thẳng vào.
Rõ ràng nhóm bảo vệ này tìm đến đây sau khi xem xong camera giám sát.
“Lão già chết tiệt, thì ra là ở đây!”
Mấy người bảo vệ bao vây lại: “Cậu Trần, sau khi lão già này tắm xong, thừa lúc bọn tôi không để ý thì lẻn vào đại sảnh, nghe cô gái lễ tân nói số phòng của cậu, sau đó phá hỏng máy móc của chúng tôi rồi tìm đến đây! Giờ chúng tôi sẽ đuổi ông ta đi!"
Lần này Trần Khiêm không nói gì, ông lão này cứ cho anh cảm giác kì kì.