Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 308: Trà đạo của mỗi người



Tầng Vô thức thứ 4. Trà Hội thường niên giữa các Chí Tôn, lần này Hà Chí Thương tổ chức. Khung cảnh nơi đây tái hiện lại Thủy Hành Kinh của hắn. Vẫn cây cầu ấy, dòng sông ấy, trà lâu ấy, và cơn mưa ấy.

Tiệc trà lần này, thật sự đặc biệt, vừa là giã biệt một người bạn cũ, vừa chào đón một tên lính mới.

Vương Lập Đế, kẻ mạnh đến khó hiểu khiến bất cứ ai cũng phải dè chừng, qua đời đột ngột khi còn chưa bước vào tuổi 60. Vương Bá Thế, tuyệt thế thiên tài nghìn năm có một, con trưởng của ông ta, cũng là bạn thân của Hà Chí Thương từ rất lâu rồi, rốt cuộc chết trước khi kịp chạm tới cái ngai vàng đáng lẽ thuộc về hắn.

Kẻ lên ngôi Nam Đế, lại là kẻ ít ai ngờ nhất.

Vương Vũ Hoành.

Thậm chí khi tổ chức Trà Hội, Kumo Sasaki còn sốt sắng lo xem, liệu Vương Vũ Hoành có đủ khả năng để bước xuống tầng 4 Vô Thức để mà dự họp hay không. Vì nghe nói, mà chả phải nghe nói, mà là ai cũng biết, khi lên ngôi, hắn ta còn mới chỉ có 1 bằng Thạc sĩ.

Lần Trà Hội này, vì biến động của Đại Nam mà đình trệ lại tới gần 2 năm, nay đột ngột tổ chức, cũng không chỉ là một bữa tiệc chào mừng. Dựa vào biểu hiện của Vương Vũ Hoành, mà 4 vị Chí Tôn kia sẽ đưa ra quyết định có “chấp nhận” hắn nhập hội hay không.

Trà Hội của Chí Tôn, không phải chỉ là tiệc gặp mặt của những kẻ sở hữu Đại Thư viện, đây là một Hội nghị cấp cao của những kẻ phân chia và kiểm soát thế giới.

Không được chấp nhận tham gia Trà Hội, thì mặc kệ ngươi có Đại Thư viện, hay 10 cái Đại Thư viện, Đại Nam của ngươi từ giờ sẽ hoàn toàn bị loại khỏi “Cường quốc”, chỉ còn là một đế chế suy tàn chờ người xâu xé mà thôi.

Bởi một Đế quốc không có một kẻ lãnh đạo đủ mạnh, coi như đã chết.

Thế cục đặc biệt này, hơn 3000 năm qua giờ mới gặp phải. Kẻ vừa buồn lại vừa vui, hẳn là Hà Chí Thương.

Buồn vì mất đi một người bạn tâm giao Vương Bá Thế, vui vì Bắc Hà gần nhất với Đại Nam. Đại Nam sụp thì Bắc Hà tha hồ húp.

Nhưng đó chỉ là suy tính của những người khác. Hà Chí Thương không thật sự buồn, cũng không thật sự vui. Hắn chỉ ngồi tại chỗ ngồi quen thuộc, nhìn ra cửa sổ, trầm ngâm ngắm mưa rơi.

Chẳng ai biết, cơn biến loạn vừa qua của Đại Nam, cũng có mặt của hắn, và hắn đã trải qua những gì, hắn cảm thấy ra sao, chẳng ai biết cả.

Kumo Sasaki là kẻ tới thứ hai. Hắn nhìn thấy Hà Chí Thương, cũng không trêu hắn là Tiểu Hà như mọi khi. Ai cũng biết Tiểu Hà là kẻ đa cảm, sống nội tâm, có nhiều lúc thích giấu tâm sự trong lòng. Sasaki chỉ lặng lẽ bày ra một bộ ấm trà do hắn mang tới, hì hoáy ngồi pha.

Kẻ đến thứ ba, là Edward. Không lặng lẽ như Sasaki, mà rơi cái oạch từ trên trần xuống. Sự huyên náo này khiến Hà Chí Thương sực tỉnh.

- Móa, Edward, trật tự một chút không được hay sao? Cám ơn.

Chẳng còn vẻ gì buồn bã tư lự như trước, Hà Chí Thương giờ hoạt bát và vui vẻ bất ngờ. Bảo sao ai cũng nghi ngờ hắn bị đa nhân cách.

Edward mặc kệ Hà Chí Thương, quay sang hỏi Sasaki:

- Làm gì vậy?

- Pha trà! Không thấy sao? Ngươi uống trà của ta bao lâu rồi?! - Sasaki quạu.

- Ừm, nhớ rồi. Đúng là lần nào cũng uống.

- Thấy sao? - Sasaki vênh mặt chờ được khen.

Nào ngờ Edward nhăn mặt lại như trẻ con.

- Đắng lắm! Khó uống! Cho xin mấy viên đường nào!

- Móa! - Sasaki hét lên - Trà đạo mà cho đường vào! Muốn chết hả?!

Hắn chưa kịp nhảy tới cản, từ trên trần đã có mấy viên đường từ đâu xuất hiện, rơi thẳng vào chén trà của Edward.

- Edward-kun!!! - Sasaki nóng hết cả mặt.

- Ở Cận Tây, ai uống trà cũng cho đường. - Edward mặt mày vô tội, thản nhiên lấy thìa khuấy tan đường, húp một ngụm rồi khà một tiếng.

Sasaki không còn gì để nói. Văn hóa uống trà của Cận Tây, đúng là rất khác biệt với Phú Sơn và Viễn Đông. Hắn đành quay sang Hà Chí Thương nhằm tìm kiếm minh hữu, nào ngờ suýt nữa tá hỏa cả lên.

- Tiểu Hà! Ngươi đang làm gì vậy?

- Trà của ngươi chả ra cái gì! Ta lấy trà Vũ Di Sơn ra pha!

- Vũ Di Sơn hay Vũ Dịch Sơn gì ta không chấp! Nhưng ngươi xem ngươi đang dùng cái gì kia???

Hà Chí Thương ngẩng đầu nhìn Sasaki một cách khó hiểu, đáp một câu:

- Trà phơi khô. Từ Vũ Di Sơn đến Thủy Hành Kinh là hơn mấy nghìn cây số, không phơi khô sao vận chuyển được?

- Trà đạo mà dùng trà phơi khô?! - Sasaki gầm lên - Móa! Bấy lâu nay ta cứ nghĩ Bắc Hà là cái nôi của Trà đạo, xem ra ta đã nhầm! Đúng là một lũ ngoại lai!! Có lẽ, chỉ có Đại Nam mới thật sự biết uống trà…

- Ha ha ha! Chính xác chính xác! Cái xứ Bắc Hà lạnh lẽo khô cằn nghèo nàn, uống trà khô là đúng rồi! Đại Nam ta sản vật phong phú, đất đai màu mỡ, không ai là không uống chè tươi!

Cả 3 giật mình quay lại, chỉ thấy một thanh niên 26, 27 tuổi, mặt mày vênh váo, trời không sợ đất không hãi, cũng chả coi 3 Chí Tôn ra cái quy quy gì, oang oang giọng tham gia cuộc nói chuyện một cách tự nhiên nhất quả đất.

- Ngươi là… Vương… gì ấy nhỉ? - Edward cố nặn ra một cái tên.

- Vương Vũ Hoành. Còn ngươi là… A! Tóc Vàng Hoe (Blonde)! Ha ha ha!!

Edward ngơ ngẩn. Đúng là tóc hắn màu vàng, nhưng tự dưng bị gọi là Tóc Vàng Hoe, cũng hơi không thích ứng được.

- Hắn tên là Edward. Edward Kaiser. Kính lão đắc thọ. Ngươi tôn trọng hắn một chút được không? Cám ơn! - Hà Chí Thương phải lên tiếng.

- A! Xăng pha nhớt!

- Mày nói lại lần nữa tao xem!! - Hà Chí Thương đang hiền hòa bác ái, bỗng nhiên đỏ lựng cả mặt mày, đập bàn đứng dậy.

- Thôi nào thôi nào! - Sasaki rốt cuộc phải chạy tới can ngăn. - Rồi đều thành bạn bè tốt cả, sau này còn làm ăn với nhau nhiều. Hai cậu tôn trọng nhau chút đi nào. Bình tĩnh, bình tĩnh.

Sasaki vừa được Vương Vũ Hoành tán thành về quan điểm Trà đạo, rất có cảm tình với tên này. Dỗ được hai bên xuôi xuống, hắn mới lấy cốc trà ra mời Vương Vũ Hoành.

- Hoành-kun, biết uống trà tươi đúng là rất am hiểu Trà đạo. Cậu đánh giá một chút Trà đạo của tôi nhé?

Vương Vũ Hoành cầm lấy cốc trà, nhăn mặt một cái. Chẳng biết từ đâu, hắn lấy ra hai viên đá lạnh, thả thẳng vào ly trà.

Hành vi này khiến cả Sasaki, Hà Chí Thương, lẫn Edward nhảy dựng lên đồng thanh:

- Chú mày vừa làm cái gì thế?!!!

- Ồ, đồng thanh ghê. - Vương Vũ Hoành vẫn tỉnh bơ. - Trà đá. Chưa uống bao giờ à? Đại Nam nóng như vậy, không uống trà đá giải nhiệt, còn định thế nào?

Kumo Sasaki hai tay ôm đầu.

- Ôi trời ơi, tất cả các người, đều đã hủy hoại Trà đạo!

Hà Chí Thương cãi lại.

- Im đi! Bắc Hà mới là quê hương đích thực của Trà đạo! Người Bắc Hà uống thế nào, Trà đạo chính là như thế!

Edward gật gù.

- Giờ mới biết Bắc Hà cũng có Trà đạo. Cứ tưởng chỉ Cận Tây mới có.

- Edward, chưa tới lượt ngươi phát biểu. Cám ơn.

Vương Vũ Hoành ung dung nhấp xong chén trà, còn cho luôn cục đá vào trong miệng nhai rôm rốp, vừa nói:

- Chí Tôn Cường giả, gọi ta đến đây, chỉ để nhặng xị mấy chuyện này sao?Mưa càng lúc càng nặng hạt. Mưa ở đây, chính là sự phản chiếu tâm trạng của Hà Chí Thương. Từ sau biến cố Đại Nam, hắn càng ngày càng buồn bực, đến chính hắn cũng không che giấu được.

Cuộc họp không căng thẳng như mọi người vẫn nghĩ.

Đại Hùng Kwaruh đối với Vương Vũ Hoành, cũng không quá khắt khe như họ vẫn tưởng.

Chỉ sau một cuộc trao đổi ngắn, Kwaruh gọi riêng Sasaki ra một nơi khác để bàn luận, chỉ để lại Hà Chí Thương, Edward, và Vương Vũ Hoành ngồi lại.

Hà Chí Thương vẫn ngồi ngắm mưa. Mưa vẫn rơi. Mưa lại do chính tâm trạng hắn tạo ra. Với tâm trạng ấy, hắn lại ngồi ngắm mưa.

- Mỗi lần nhìn mưa rơi, ta lại thấy nhức đầu. - Edward chợt nói.

- Hả?! - Hà Chí Thương giật mình.

- Xí!! Ngươi đừng có rườm rà như vậy được không? - Vương Vũ Hoành chợt xen vào.

- Hả? Rườm rà? Cái gì rườm rà? - Hà Chí Thương thật sự không hiểu hai tên này đang nói cái gì.

- Ý của Tóc Vàng Hoe, là hắn nhìn mưa rơi xuống, lại nghĩ tới chuyện những hạt mưa lại tạo nên dòng sông. Dòng sông lại đổ ra biển. Từ biển lại bốc hơi thành mây. Từ mây lại rơi xuống thành mưa. Mưa rơi xống thượng nguồn, lại tạo thành sông. Cũng tức là, hắn nhìn giọt mưa mà nghĩ tới dòng chảy của thế giới. Chính dòng chảy của thế giới, mới khiến hắn nhức đầu! - Vương Vũ Hoành bình tĩnh giải thích, y như một thầy giáo đang giảng giải cho học trò. - Mà nói vậy thật là thừa, ai trong chúng ta mà chẳng nhức đầu vì dòng chảy của thế giới?!

- Ra vậy… - Edward gật gù. Suy nghĩ của hắn, mà chính hắn cũng chẳng lý giải được.

Còn Hà Chí Thương, thì thật sự kinh ngạc. Hắn nổi danh là liên tưởng phong phú, thông thạo điển tích, bút lực hùng mạnh. Những thứ tư duy trừu tượng này, tại sao Vương Vũ Hoành lại nhìn ra, mà hắn không nhìn ra?

Thứ suy nghĩ của Edward, thật sự rất rườm rà. Và chỉ những kẻ thích đơn giản như Vương Vũ Hoành, mới căm ghét sự rườm rà ấy tới mức ngay lập tức nhận ra?Cũng giống như hiện tại, mười năm đã trôi qua. Nay Hà Chí Thương chứng kiến Nguyễn Thanh Phong thi đấu, hắn chỉ nhìn thấy ở thằng bé một tiềm năng tạm chấp nhận được.

Nhưng Vương Thành Văn lại nói, rườm rà quá.

Là cái gì rườm rà? Nguyễn Thanh Phong đã làm gì rườm rà mà chính hắn cũng không nhận ra hay sao?

Đúng lúc này, khi trọng tài đếm tới 9, Nguyễn Thanh Phong cũng đã đứng lên.
— QUẢNG CÁO —