Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 751: Bản giao hưởng oan hồn



Chương 751: Bản giao hưởng oan hồn

Thực lực hiện tại của Nguyễn Thanh Phong đã đạt tới mức độ nào?

Đây là câu trả lời khó ai có thể đưa ra nhận định, kể cả Nguyễn Bạch người đã đồng hành với hắn suốt quãng đường. Chỉ biết rằng, mức trần chiến lực của hắn là vô cùng ấn tượng, chỉ riêng việc có thể bung ra đủ sát thương để tiễn 1 Siêu Cường giả về với suối vàng, ở độ tuổi của hắn đã là việc bất khả tư nghị. Cho dù là Thánh Nữ Cầm Dạ Nguyệt trong đêm trăng tròn cũng chưa chắc đã có thể làm được.

Tính tới thời điểm hiện tại, Nguyễn Thanh Phong tuyệt đối là kẻ mạnh nhất thế hệ, đây là điều không ai muốn bàn cãi. Thành tựu 2 tầng tư duy Siêu thức, lại đạt tới cảnh giới Tùy Tâm Sở Dục, trong 1 ngày đẹp trời khi hắn có thể thoải mái vung bút để giải phóng toàn bộ chiến lực ấy ra ngoài, người ta còn ngỡ có phải đang chứng kiến Chí Tôn Cường giả Edward Kaiser giáng lâm hay không.

Hôm nay là 1 ngày như vậy.

1 ngày mà xung quanh hắn không còn phân địch ta, hắn không còn phải quá để lối tư duy phàm tục vốn không lấy gì làm sâu sắc của mình để bận tâm về những người xung quanh, cái Tôi Siêu thức của hắn thoải mái bung xõa trong thực tại.

Vạn vạn Oán Linh dưới vô vàn hình thù xuất hiện trước mắt hắn, đối với hắn lại như những nét nhăn mờ trên nền giấy, là chất liệu lí tưởng để hắn vẽ lên. Cây bút kì quái mát rười rượi trong bàn tay hắn, sẵn sàng đón nhận lượng Họa lực vô biên vô hạn để chuyển hóa ra thế giới vật chất. 1 vật trung gian quá hoàn hảo. Đầu bút chỉ là 1 viên đá hình giọt nước, kết nối với thân bút thông qua 1 viên ngọc. Xoay lơ lửng xung quanh viên ngọc ấy lại là 1 vòng tròn giống như chiếc nhẫn. Khi Họa lực của Thanh Phong truyền qua thân bút, chiếc vòng ấy bắt đầu xoay với tốc độ tăng dần. Dần dà có thể nghe thấy từ đó tiếng gió rít gào.

Cú vẩy bút đầu tiên, gió đã nổi. Gió liên miên bất tuyệt tuôn trào từ hư vô. Gió như luồn vào từng kẽ hở của đàn đàn lũ lũ Oán Linh, như cùng tham gia vào dòng chảy bất tận của sự căm hờn và phẫn nộ. Dòng chảy ấy dần trở nên có phương hướng rõ ràng, dù vẫn cuồng nộ hung hãn, nhưng dường như đang bao quanh lấy Thanh Phong, như đang nối thành 1 vòng tròn nhảy múa hoan loạc. Vô vàn thanh âm ai oán rợn người giờ lại hòa vào nhau theo tiết tấu giao thoa của các vòng chuyển động, như tiếng nhạc trống rộn ràng. Còn hắn vẫn chỉ đứng yên đó, hững hờ quan sát bức tranh mình vừa tạo nên.

Muôn vạn quỷ ma nối hàng nhau nhảy múa giữa ánh sáng ban mai.

Bách Quỷ Triều Vũ.

Chỉ trong chốc lát, gần như tất cả những Oán Linh cấp bậc thấp trong trúc lâm đã bị cuốn vào vòng tròn vũ khúc ấy. Để rồi, bất thình lình, từ trong đó, 1 con Oán Linh cấp độ cao xộc tới, dáng hình tang tóc cổ xưa, in hằn những thương tổn của năm tháng, mục rữa, lở loét và băng hoại.

Con Oán Linh ấy chưa lao tới nơi, gió mà nó tạo ra đã tới chỗ Thanh Phong trước. Hắn như nương theo làn gió này mà đẩy cơ thể mình nhẹ nhàng lùi lại 1 bước chân, sau đó hơi khẽ xoay người, bút theo cánh tay lại thuận đà như nước đẩy thuyền, mềm mại vạch lên không trung 1 nét.

Nếu Vương Thành Văn được chứng kiến nét bút này, so với nét bút hắn đã quan sát qua truyền hình năm nào, hẳn sẽ sâu sắc thấu hiểu những gì Linh từng nói. Núi sừng sững hùng vĩ, nước mềm mại uốn lượn. Núi có cái tráng khí muốn đâm thủng trời xanh, như vươn nắm đấm đấm toạc không gian, nước lại mang sự bao dung vô bờ bến, mà ẩn chứa trong đó sức mạnh kinh hoàng. Núi cao sông dài, lại như trong 1 bức tranh thủy mặc, người ta không tả hết chiều cao ngọn núi, cũng chẳng ai vẽ hết 1 dòng sông. Núi chỉ tả đỉnh, nhưng vẫn thấy cao sừng sững, sông chỉ vẽ 1 khúc, nhưng lại thấy dài mênh mang.

Nét bút ấy, gọi là Vịnh Sơn Họa Thủy.

Núi vươn thẳng tắp lên trời cao, như 1 nhát kiếm chém phăng đi nghiệp duyên còn vướng bận, nước lại êm đềm hòa tan những tàn dư của kiếp người, cuốn nó hòa vào dòng chảy của tự nhiên. Núi sông chỉ là 1 khoảnh khắc ấn tượng thoáng qua, kịp cảm nhận là như vậy đấy, rồi cũng mất hút trước khi kí ức được thành hình, để tới khi lí trí kịp cảm nhận, nét bút vừa rồi đã không còn núi, cũng chẳng còn sông, chỉ còn lại chút hụt hẫng thoáng qua như không biết đã bỏ lỡ mất điều gì, như núi cao sông dài ngàn năm còn đó mà lại hư ảo như kiếp người.

Cái đẹp mỏng manh là vì nó chỉ tồn tại trong 1 khoảnh khắc Suy tưởng. Nét bút của Thanh Phong là vậy, như muôn vàn những đợt sóng Suy tưởng ồ ạt tràn tới, làn sóng sau xô lên sóng trước, muôn vàn bọt nước bắn lên long lanh trong ánh ban mai, để rồi tan biến rất nhanh như đã từng xuất hiện. Dưới nét bút ấy, ranh giới mỏng manh giữa tầng Suy tưởng và tầng Vô thức dường như không còn tồn tại. Dưới nét bút ấy, Oán Linh vốn mang đầy thù hằn và đau đớn lại được thanh tẩy vào dòng hoan lạc trong tranh vẽ.

Làm sao tả xiết cái cảm giác trầm trồ kinh ngạc của Hắc Tu khi được tận mắt chứng kiến 1 màn biểu diễn tuyệt hảo tới vậy? Đúng như đã nói, đôi lúc, lão đã tưởng rằng mình đang chiêm ngưỡng Chí Tôn Cường giả Edward Kaiser trình diễn. Không rõ đã có bao nhiêu Oán Linh thoát khỏi vòng nhảy múa mà lao về Thanh Phong, chỉ thấy hắn ung dung tiến tiến lui lui, vung vẩy cây bút mà điều khiển như đang điều chỉnh sự thăng giáng của từng nhạc cụ, đảm bảo hài hòa cho bản nhạc. Đúng thế, trong mắt lão, Nguyễn Thanh Phong không phải đang vẽ tranh, mà như 1 Nhạc trưởng đang điều phối 1 bản giao hưởng.

Có đôi lúc, lão thấy thoáng qua cảm xúc khi được quan sát 1 bức tranh Thủy mặc, với 2 màu đen trắng, giống như không gian 1 chiều của sắc màu. Nhưng giây lát sau, không gian 1 chiều ấy được phóng đại lên vô số lần, để lộ ra nhiều chiều còn ẩn giấu, để lộ ra muôn vàn sắc màu khác. Tất cả những sắc màu khả kiến ấy dàn trải ra trước mắt thành 1 bức tranh 2 chiều. Nhưng chẳng mấy chốc sau đó, bức tranh ấy lại tự tạo ra chiều sâu vô hạn. Nhiều chiều không gian hơn của các sắc màu, đó là loại màu sắc như thế nào? Chính lão sau này cũng không thể mô tả lại. Nhưng ngay thời khắc ấy, Hắc Tu rõ ràng được chứng kiến sự tinh diệu ấy của sắc màu, mà khi những sắc màu đa chiều ấy tác động lên não bộ, lại khiến nó cảm nhận như những âm thanh giao hưởng.

Vì Hắc Tu là người duy nhất chứng kiến, nhưng lại không thể lí giải, nên lúc ấy không 1 ai biết rằng Nguyễn Thanh Phong đang bước 1 bước chân đầu tiên vào cảnh giới của thanh âm, tiếp cận tới miền giao thoa của mọi loại nhận thức, ấy là nơi sắc màu cất lên tiếng hát. Lĩnh vực ấy vẫn còn là 1 bình nguyên vô biên vô tận vượt xa trí tưởng tượng của con người, mà hắn mới chỉ bước 1 bước chân vào ngưỡng cửa. Hắn chỉ biết rằng, trên bình nguyên ấy, có 1 người bạn tâm giao đang chờ đợi hắn, để hoàn thành lời hứa cùng nhau hợp tấu.

===

Oán Linh theo dòng chảy của Nguyễn Thanh Phong cuốn những vòng lớn quanh ngã ba, rồi theo đó mà bay lên không trung tiêu tán. Trúc Lâm lại trở nên tĩnh lặng như suốt 3 ngàn năm nay vẫn vậy. Vẫn còn hằng hà sa số các Oán Linh cố chấp với cõi thế giới này, vẫn sẽ khiến khu rừng này lạnh lẽo và chết chóc, nhưng điều ấy không phải điều mà Nguyễn Thanh Phong cần bận tâm.

Khi ngã ba đã bình yên trở lại, bụi trúc lớn cũng lụi tàn. Từng cây trúc héo mòn với tốc độ có thể nhìn thấy, và chẳng mấy chốc đã để lộ ra 1 thân cây non xanh biếc, rực sáng dưới ánh nắng ban mai.

Tiếng khóc oe oe phát ra từ trong cây trúc ấy.

— QUẢNG CÁO —